Tiểu Mã hỏi :
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ai bỏ mạng?
Thường Vô Ý nói :
- Không chừng là ngươi đấy.
Tiểu Mã cũng đang cười nhạt.
Thường Vô Ý nói :
- Ngươi động thủ chậm đi một chút, chúng ta nhất định sẽ thái bình hơn được một chút.
Tiểu Mã hỏi :
- Bây giờ chúng ta không thái bình sao?
Thường Vô Ý đóng miệng lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao thì đưa về chổ vách núi mé bên phải.
Ánh tịch dương đã tàn lụn, màn đêm buông xuống.
Phía sau vách núi có bảy người chầm chậm bước ra, đi đứng rất văn nhã, thái độ cũng rất văn nhã.
Đi trước cả bọn là một người ăn mặc kiểu nho y, đầu đội mũ cao, trong tay phe phẩy một cây quạt.
Trên cây quạt phảng phất thấy có tám chữ :
- Đình đình quân tử, ôn văn như ngọc.
Đêm còn chưa khuya lắm. Người này ra dáng văn nhã bước lại, tới trước tảng đá, xếp cây quạt lại, rồi chào rạp xuống đất.
Sáu người sau lưng cũng theo y chào rạp xuống.
Nhiều lễ mạo vào người ta không trách móc mình, người ta đã cung kính với mình như vậy, mình cũng chẳng lẽ nào đi đấm cho y một cái.
Lão Bì là người đầu tiên nhảy ra trước mặt cười vả lả nói :
- Mọi người chưa quen biết nhau, các hạ làm gì mà đa lễ thế?
Gã nho sĩ mặc áo trắng đội mũ cao ấy mỉm cười nói :
- Bèo nước gặp nhau, cũng là có duyên, hận không có rượu khoản đãi quý khách, không tận được tình hữu nghị của chúng tôi.
Lão Bì nói :
- Không sao cả, không sao cả.
Gã nho sĩ mặc áo trắng đội mũ cao nói :
- Tại hạ là Ôn Lương Ngọc.
Lão Bì nói :
- Tại hạ họ Bì.
Ôn Lương Ngọc nói :
- Tại hạ nghe tiếng Bì đại hiệp đã lâu, Thường tiên sinh, Mã công tử, và Trương lão tiên sinh, tại hạ lại càng hâm mộ vô cùng, chỉ hận không có dịp được gặp mặt, hôm nay được dịp, cũng là an ủi cả một đời.
Y chỉ nhìn bọn họ qua một lần đã biết lai lịch đầu đuôi của mỗi người.
Trái tim của Tiểu Mã chùng xuống, bởi vì y đã nghĩ ra được người này là ai.
Ôn Lương Ngọc nói :
- Nghe nói lệnh đệ của Lam cô nương có bệnh trong người, tại hạ thật lấy làm nóng ruột.
Tiểu Mã nhịn không nổi nói :
- Xem ra tin tức của ngươi cũng linh thông quá nhỉ?
Ôn Lương Ngọc cười cười nói :
- Chỉ tiếc là nơi đây không phải đất lành, bọn chúng tôi cũng ít có người tốt, các vị muốn qua được núi này bình an, sợ không phải là chuyện dễ dàng, không dễ dàng tý nào.
Tiểu Mã nói :
- Đấy là chuyện của chúng ta, hình như không liên quan gì đến ngươi.
Ôn Lương Ngọc nói :
- Không chừng tại hạ có thể ráng tận sức mình đưa các vị bình an qua núi.
Lão Bì lập tức giành nói :
- Tôi vừa gặp là biết ngay các hạ là một vị quân tử, nhất định sẽ nói những câu tốt lành như thế.
Ôn Lương Ngọc thở ra một hơi dài nói :
- Tại hạ thật có lòng làm việc thiện, nhưng khổ nổi không đủ sức.
Tiểu Mã hỏi :
- Muốn sao thì sức lực của ngươi mới đủ?
Ôn Lương Ngọc nói :
- Nơi đây khổ nạn chập chùng, muốn qua được núi, đại khái phải mở một con đường mới phải.
Tiểu Mã hỏi :
- Con đường này làm sao thì mở ra được?
Ôn Lương Ngọc lại cười cười nói :
- Nói ra thì cũng chẳng có gì là khó, chỉ cần...
Tiểu Mã hỏi :
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Ôn Lương Ngọc hững hờ nói :
- Chỉ bất quá mười vạn lượng vàng, một song quyền đầu, một bàn tay thế thôi.
Tiểu Mã cười nói :
- Vàng thì không sao, quyền đầu với tay thì lại khác.
Ôn Lương Ngọc nói :
- Quả thật có chỗ khác.
Tiểu Mã hỏi :
- Ngươi muốn quyền đầu ra sao? Bàn tay thế nào?
Ôn Lương Ngọc nói :
- Thân thể da thịt, là của cha mẹ ban cho, nhất định không thể làm thương tổn, vì vậy...
Tiểu Mã nói :
- Vì vậy ngươi muốn giành giật quyền đầu người khác, lột da người khác.
Ôn Lương Ngọc không phủ nhận, y mỉm cười nói :
- Chỉ cần các vị đáp ứng tại hạ mấy chuyện đó, tại hạ bảo đảm lệnh đệ của Lam cô nương sẽ qua núi bình an trong vòng ba ngày, còn không...
Y lại thở ra :
- Còn không tại hạ thật tình có muốn mà không làm gì được.
Tiểu Mã cười lớn.
Y không cố ý cười lớn, y đang cười thật tình.
Y bỗng phát hiện ra một chuyện... bọn ngụy quân tử này không những khả ố, mà còn buồn cười nữa.
Ngụy quân tử ở bất cứ nơi nào cũng đều như vậy.
Nhưng Ôn Lương Ngọc không hề biến sắc, y nói :
- Các vị cứ từ từ suy nghĩ, sáng sớm hôm sau tại hạ sẽ lại nghe các vị hồi âm.
Tiểu Mã cố ý ra vẻ rất nghiêm trang nói :
- Nhất định ngươi phải lại nghe.
Ôn Lương Ngọc nói :
- Đêm cũng khuya lắm, tiền đồ hung hiểm, nếu các vị muốn bình an qua đêm, xin hãy ở lại đây thì hơn.
Y lại vái dài một cái, xòe quạt ra, từ từ bỏ đi.
Sáu người theo sau cũng vái dài một cái, ra đi mà vẫn có vẻ ôn nhã, không có tý gì giận dữ.
Nhưng Tiểu Mã thì đã giận quá muốn chết đi được, y hằn học hỏi :
- Tại sao hắn không động thủ?
Thường Vô Ý nói :
- Nếu hắn động thủ thì ngươi làm gì hắn?
Tiểu Mã nói :
- Chỉ cần hắn động thủ, ta bảo đảm cái mũi của hắn không còn giống cái mũi nữa.
Chương trước | Chương sau