Tiểu Mã nói :
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Có một chuyện ta còn chưa hiểu rõ ràng.
Thiết Tam Giác nói :
- Ngươi có thể hỏi thử.
Tiểu Mã nói :
- Mấy lưỡi đao của các ngươi hình như đều rất nhanh phải không?
Thiết Tam Giác nói :
- Nhanh quá chừng.
Tiểu Mã nói :
- Đao nhanh như vậy, muốn chém đầu người ta, hình như cũng không khó gì.
Thiết Tam Giác nói :
- Không khó tý nào.
Tiểu Mã nói :
- Tại sao các ngươi còn chưa chém cho rồi?
Thiết Tam Giác nói :
- Ngươi nghĩ sao?
Tiểu Mã nói :
- Có phải dạo này các ngươi ăn no không có chuyện gì làm, tính rửng mỡ với bọn họ chăng?
Thiết Tam Giác nói :
- Rửng mỡ kiểu đó chẳng thích thú tý nào.
Tiểu Mã nói :
- Không lẽ các ngươi tính lấy bọn họ ra uy hiếp ta, bắt ta phải làm chuyện gì sao?
Thiết Tam Giác nói :
- Lần này ngươi đoán đúng rồi đó.
Tiểu Mã nói :
- Ngươi muốn ta làm gì?
Thiết Tam Giác nói :
- Ta chỉ muốn hai nắm tay của ngươi thôi.
Tiểu Mã nhìn nhìn hai nắm tay của mình, nói :
- Hai nắm tay này chỉ biết có đánh đập người ta, ngươi đòi chúng làm gì?
Thiết Tam Giác nói :
- Muốn cho ngươi khỏi đánh đập người ta.
Tiểu Mã nói :
- Các ngươi có mười tám thanh đao ở đó, không lẽ còn sợ hai nắm tay của ta?
Thiết Tam Giác nói :
- Cẩn thận vẫn là tốt hơn.
Tiểu Mã nói :
- Có phải các ngươi muốn ta chặt hai nắm tay này giao cho các ngươi, khỏi mất công ta tìm các ngươi làm phiền?
Thiết Tam Giác nói :
- Ngươi nói cũng không hoàn toàn đúng, nhưng ý tứ cũng không sai bao nhiêu.
Tiểu Mã cười nói :
- Được, cho thì cho!
Câu nói còn chưa thốt ra xong, người của y đã xông lại, nắm tay đã gần đụng tới mũi của Thiết Tam Giác.
Thiết Tam Giác không phải là không thấy nắm tay của y đánh lại.
Y thấy rất rõ ràng.
Nhưng y không làm sao tránh khỏi.
Nắm tay đấm vào mũi không kêu lớn lắm, xương mũi bị gãy cơ hồ không có một tiếng động.
Có điều cái mùi vị đó không dễ chịu tý nào.
Thiết Tam Giác chỉ thấy mặt mình nhói lên kịch liệt, cặp mắt đầy những ngôi sao. Y lộn người đi một vòng, lớn tiếng hô :
- Giết!
Tiếng "giết" vừa la lên, chín thanh đao lập tức chém mạnh xuống. Trương Lung Tử cũng xông lại, chuẩn bị chụp tay gã đang kề đao trên cổ Hương Hương, sau đó cho y một đấm.
Nhưng y chẳng cần phải động thủ tý nào.
Y còn chưa kịp xông lại, gã đại hán cầm thanh quỷ đầu đao đã la lên thảm thiết, đau quá muốn gập cả người lại.
Gập người lại rồi, bèn ngã gục xuống, ngã gục xuống rồi bèn lăn lộn trên mặt đất.
Cái cô Hương Hương xem ra vừa sợ hãi vừa đáng thương đó, vẫn còn đứng yên một chỗ không sao cả, cô đưa mắt nhìn gã đại hán, ra vẻ rất đồng tình, dịu dàng nói :
- Xin lỗi, đáng lý ra tôi không nên đá vào chỗ đó, có điều ông cũng đừng khó chịu, chỗ đó bị đá đi, cũng đỡ phiền phức cho ông lắm.
Trương Lung Tử kinh ngạc nhìn cô, nhìn muốn sững sờ ra.
Cái cô con gái vừa ôn nhu vừa nhu nhược đó, xuất thủ e còn nhanh hơn cả y.
Đợi đến lúc y đi nhìn chỗ khác, mười chín người sói đã hết mười bảy tên nằm ra mặt đất.
Một người máu me đầy mặt, nguyên cả lớp da trên khuôn mặt của y đã bị lột muốn hết sạch.
Người đó dĩ nhiên là kẻ lúc nãy muốn chém Thường Lục Bì.
Hai người chết nhanh nhất là những kẻ lúc nãy đứng gần chiếc kiệu của Lam Lan.
Bọn họ tự dưng nhũn người xuống, khắp người không thấy có thương tích gì.
Chỉ có một chấm đỏ ở huyệt mi tâm.
Hai người còn chưa chết đang đứng bên cạnh chiếc kiệu của người bệnh, có điều cây đao trong tay chẳng thấy còn chém nổi xuống.
Thường Vô Ý lạnh lùng nhìn bọn họ.
Hai chân của họ đang run rẩy không ngừng, có một người còn ướt nhẹp cả quần.
Thường Vô Ý nói :
- Về nói với Bốc Chiến, y muốn làm gì, hãy tự mình lại đây làm.
Nghe nói tới chữ về, hai người đó mừng còn hơn là thi đổ trạng nguyên, lập tức vắt giò lên chạy.
Thường Vô Ý nói :
- Trở lại.
Nghe nói tới hai chữ "trở lại", một người kia cũng ướt nhẹp luôn cả quần.
Thường Vô Ý hỏi :
- Các ngươi có biết ta là ai không?
Hai người cùng lắc đầu.
Thường Vô Ý nói :
- Ta chính là Thường Lục Bì.
Lúc bắt đầu nói câu đó, y đưa mũi giày hất thanh quỷ đầu đao trên mặt đất lên.
Nói xong câu, gương mặt của hai người đã thiếu đi một mãnh da.
Tiểu Mã đang thở ra.
Thường Vô Ý hỏi :
- Ngươi thở than gì?
Tiểu Mã nói :
- Ta cứ tưởng bọn chúng đem ngươi ra tiêu khiển, bây giờ ta mới biết, thì ra ngươi đang lấy bọn chúng ra tiêu khiển. Không lẽ ngươi cho là bọn ta cũng như ngươi, ăn no không có chuyện gì làm hay sao?
Thường Vô Ý cười nhạt.
Tiểu Mã hỏi :
- Tại sao ngươi không xuất thủ sớm hơn một tý?
Thường Vô Ý nói :
- Bởi vì ta không ngốc đến độ muốn người khác bị bỏ mạng.
Chương trước | Chương sau