- Ngọc Diệp, cô còn nhớ lời ông nghiện lô đề ở quán cà phê nói sáng nay chứ?
- Nhưng cụ thể là gì?
- Những ụ đất, ông ta nói ngọn đồi này giống như một nghĩa trang, bây giờ tôi mới để ý thấy ông ta nói rất có lý.
- Anh đừng làm tôi sợ chứ Khôi Nguyên.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Cô hãy vận dụng trí tưởng tượng xem. Theo cô, những ụ đất xung quanh ngọn đồi này được hình thành bởi nguyên do nào? Đừng nghĩ đến chuyện chôn người nhé Ngọc Diệp.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi đáp:
- A, tôi hiểu rồi, những cái hố, đất được đào từ những cái hố đó lên, sau đó đắp thành từng ụ như chúng ta đã thấy.
- Tại sao phải đào đất lên như vậy?
- Tất nhiên, không ai lại đi làm những việc vô nghĩa cả. Có khi nào…
Mắt tôi sáng lên.
- Cô đang nghĩ đến điều gì vậy?
- Kho báu, hura! Tôi đã tìm ra rồi. - Tôi nhảy cỡn lên.
- Tìm ra gì cơ?
- Lý do ông Trịnh Vỹ mua ngọn đồi.
Tôi rất đắc ý.
- Nói nghe thử xem nào!
- Vàng, ngọn đồi này có một mỏ vàng. Họ đã đào vàng nên mới có những cái hố đó.
- Sao cô nghĩ đó là vàng mà không phải là thứ gì khác?
- Nếu không phải vàng thì cũng là rubi hoặc các loại đá, khoáng sản quý hiếm…
- Liên tưởng cũng thú vị đấy!
Khôi Nguyên lấy xì gà ra hút. Hình như Khôi Nguyên không coi suy luận của tôi ra gì cả.
- Anh có vẻ không đồng ý với tôi nhỉ?
- Nó bị bác bỏ cô Ngọc Diệp à! Những điều cô nói có vẻ rất lý thú, nhưng cô đã đi quá đà rồi.
Tôi thấy bực mình trong người, anh ấy nói là tôi đi quá đà. Điều đó có thể xảy ra lắm chứ!
- Nếu chịu khó quan sát cô sẽ thấy có những ụ đất nằm rất xa miệng hố, người ta sẽ không rãnh thời gian mà mang đất đi một khoảng xa như vậy để đắp ụ đâu. Và cứ cho như giả thiết của cô là đúng đi nữa, tức là họ đã đào kho báu, thì đào xong rồi sẽ lấp lại chứ không phơi ra để cho người ta để ý. Chúng ta cần phải kiểm tra lại những cái hố đó.
---
Chúng tôi đi xem từng cái hố, cái hố nào ướt chừng cũng cao hơn 3 mét, phát hiện ra một cái chứa toàn rác rưởi và vỏ chai; đó chắc là nơi mà hai cậu cháu nghiện lô đề bị lọt xuống trong lần đi xin số.
- Làm sao họ có thể trèo lên được nhỉ?
- Nhìn xem, chẳng phải có một cành cây rất dài dưới đó sao?
Tôi vẫn chưa hiểu, phải chờ Khôi Nguyên giải thích.
- Thằng cháu đôn ông cậu lên trước, sau đó dùng cành cây kia kéo người dưới hố lên. Mặc dù hơi nan giải, nhưng chắc họ leo lên bằng cách đó.
- Ồ, đúng rồi, chỉ có cách đó thôi.
- Cô nhìn thấy cái gì đó không?
Mặc dù đứng trên miệng hố nhưng tôi vẫn trông thấy một cái hang khá lớn, giống như hang chồn vậy.
- Hang chồn.
- Tôi đã chú ý ba cái hố, hai cái đều có hang, còn cái thứ ba nữa, tôi muốn xuống dưới kiểm tra.
Tôi hoảng sợ.
- Không được đâu Khôi Nguyên, cái đó sâu lắm! Bề mặt lại phủ kín bụi rậm, biết đâu bên dưới cái hố đó có rắn rết thì sao!
- Đừng lo lắng thái quá! Ở phòng chứa đồ có thang xếp và rựa chứ?
- Có rất nhiều thang xếp Khôi Nguyên à! Rựa cũng vậy.
- Cô thấy chưa, điều bất bình thường nằm ở chỗ đó. Tại sao lại có nhiều thang xếp như vậy?
- Anh ạ! Anh nên nhớ ông Trịnh Vỹ làm trong ngành xây dựng đấy!
- Cô nói cũng có lý. Chúng ta đi thôi, tôi cần một cái thang xếp và một cái rựa, ngay bây giờ tôi sẽ xuống tận cái hố đó để xem sao.
---
Chúng tôi lên nhà, chỉ một lát sau, chúng tôi đã mang theo đủ phương tiện cho cuộc khám phá của Khôi Nguyên.
Đến trước miệng hố, Khôi Nguyên cầm một viên đá thả xuống...
(...)
- Ồ, khá là sâu đấy!
- Tôi thấy không nên đâu Khôi Nguyên à, anh suy nghĩ lại đi.
- Đừng mất thời gian nữa Ngọc Diệp. Tôi xuống đây!
Anh ấy mang theo một chiếc đèn pin, kéo thang dài hết cỡ, dùng rựa rạch bụi cây thành một lỗ vừa đủ để đưa cái thang xuống đáy. Khôi Nguyên phát cỏ và chặt những cành cây mọc che trên miệng hố, rồi liều mạng theo đường thang chui xuống dưới.
- Khôi Nguyên, anh tới nơi chưa?
Tôi nóng ruột nói lớn.
- Rồi, Ngọc Diệp.
Anh ấy từ dưới hố nói vọng lên.
Miệng hố bị cây cỏ che kín nên tôi không thể thấy Khôi Nguyên. Khôi Nguyên ở dưới đó độ mười phút thì lên lại. Khi anh ấy lên được tới nơi tôi mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Anh có phát hiện gì không?
- Ở dưới đó cũng có một cái hang chồn như cô nói.
- Vậy là cái hố nào cũng có chồn ư?
- Chồn nào mà ở dưới đó.
- Chứ hang gì?
Tôi để ý thấy trong túi áo của Khôi Nguyên có giấu một bị nilon màu đen. Tò mò nên tôi hỏi ngay.
- Anh tìm được gì dưới đó phải không?
- Không có.
Khôi Nguyên đáp, bộ dạng rất mờ ám.
- Anh còn định giấu tôi, thế cái gì trong túi kia hả? Lúc anh xuống tôi không hề thấy.
- Làm gì có.
Khôi Nguyên ra sức giấu giếm.
- Mở ra tôi xem!
Tôi quyết phải xem cho được anh ấy đã giấu tôi thứ gì.
- Không được.
- A, anh đã tìm được vàng, đá quý hay rubi? Nói mau!
- Tôi chẳng tìm thấy gì cả.
- Còn nói là không, vậy thì đưa ra tôi xem!
- Không được, cô không muốn xem đâu.
- À ha! Anh cũng tham lam gớm. Cả tôi và anh cùng phát hiện ra, vậy mà anh muốn chiếm kho báu cho riêng mình. Không muốn chia cho tôi, tôi nhất định phải lấy cho bằng được, đưa nó cho tôi!
- Không được đâu.
Tôi kéo tay Khôi Nguyên, muốn dành lấy kho báu đang giấu trong túi áo anh ấy. Ban đầu, Khôi Nguyên ngăn cản không cho tôi đạt được ý định, nhưng trước sự cương quyết và lì lợm, tôi đã lấy được cái bịch nilon đó, để xem kho báu gì nào, và tôi mở ra...
(...)
“Á...” Tôi ném cái bịch nilon ra xa.
Té bật ngửa.
- Đáng đời cô lắm! Ai biểu tham lam.
Tôi đưa tay lên vuốt ngực, thở hổn hển. Khôi Nguyên kia thật độc ác, hắn đã bắt một con cóc xù xì bỏ vào trong bị nilon để đánh lừa tôi.
Hoàn hồn lại, tôi la lớn:
- Khôi Nguyên...nnn! Anh dám...mmm. Đồ nham hiểm kia...aaa!
- Tôi đã cảnh báo trước rồi, ai biểu cô ngoan cố.
- Anh... hừ, rõ ràng là anh đã tính toán trước để trêu tôi.
Chương trước | Chương sau