Bực quá không chịu nổi, tôi dậm chân giận lẫy.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Khôi Nguyên liền hái một bó hoa dại tặng cho tôi, coi như là để dỗ dành.
- Này, cầm lấy!
- Hừ, không nhận
Tôi làm mặt giận.
- Sao thế?
- Cỏ dại chứ có phải kì hoa dị thảo đâu, tôi lấy làm gì.
- Cỏ dại cũng có nhiều loại quý như vàng đấy!
- Hừ, anh nói gì cũng được hết, cỏ mà quý như vàng mới ghê chứ!
- Nếu là cây...
Khôi Nguyên bỗng ngưng lời... có điều gì đó vừa lướt qua suy nghĩ của anh ấy... đó là tia sáng trong não bộ mà anh ấy đang chờ đợi mấy ngày nay.
- Anh bị làm sao vậy?
- Ngọc Diệp!
- Ơi!
- Tôi tìm ra rồi.
Khôi Nguyên bấm chóp mũi.
- Ra gì cơ?
Biểu hiện của Khôi Nguyên làm tôi băn khoăn, nghi hoặc. Rốt cuộc anh ấy đã tìm ra được điều gì?
---
5 h chiều hôm đó, chúng tôi lại xuống đồi trà.
Khôi Nguyên muốn vào một quán net để tìm kiếm một số thông tin mà anh ấy quan tâm.
Tôi thì ngồi bên anh ấy lên face, lướt web giải trí, rồi chơi game; nhưng thứ gì cũng năm mười phút là phải ngồi thẩn ra vì mệt, tôi có bệnh sợ ngồi máy tính, ngồi một chút đã thấy khó thở, nhứt đầu rồi. Tôi muốn rời khỏi quán net chật hẹp, đông đúc đó.
- Anh xong chưa? Tôi thấy mệt quá!
- Sắp xong rồi.
- Anh có tìm thấy gì không?
- Chút ít.
- Chúng ta đi được chưa?
- Được rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi Ngọc Diệp.
Ra khỏi cái quán net, tôi mới thấy dễ thở.
---
Khôi Nguyên chở tôi đến trường Yersin, nơi có cái anh Phú – mà theo Minh Hằng nói rất “thân thiết” với Kiều Oanh lúc cô ấy còn sống.
Phú hiện là huấn luận viên Karate-Do của trường. Lúc chúng tôi đến, Phú đang đứng lớp huấn luyện.
“1”
“2”
“3”
“Hét”
(...)
“Kiai...iii” Những võ sinh đồng loạt thét lên.
Phú khoác trên mình bộ võ phục màu trắng, đặc trưng của bộ môn Karate-Do, ống quần và tay áo ngắn hơn rất nhiều võ phục của các môn phái khác. Hai bên ngực áo thêu phù hiệu của hệ phái có hình bông hoa mai ở giữa là nắm đấm. Tôi để ý thấy trên chiếc đai đen có 4 sọc trắng.
- Suzucho karate-do, huyền đai đệ tứ đẳng.
Khôi Nguyên nói nhỏ vào tai cho tôi biết.
- Vậy à! Tôi không rành lắm.
Phú là người đàn ông có thân hình rắn rỏi, không đô con như những người tập thể hình nhưng nhìn rất chắc. Anh ấy hơi thấp, nhưng khuôn mặt cũng khá là đẹp trai. Vậy là, Minh Hằng đã nói đúng.
“1”
“2”
“3”
“Hét”
“Kiai...iii”
Những võ sinh đang đứng tấn tập đòn đấm, tôi thấy những cánh tay thoăn thoắt, nghe những tiếng phành phạch phát ra từ tay áo của họ mỗi khi ra đòn.
- Thôi! Tất cả đứng nghỉ.
Bấy giờ Phú mới đến chào chúng tôi. Tướng đi của anh ấy rất đỉnh đạt.
- Anh chị đến đây đón cháu phải không?
Phú tưởng chúng tôi là phụ huynh học sinh.
- Không, tôi đến ghi danh.
Khôi Nguyên đáp.
- Cho anh?
- Cho tôi và cho cô ấy.
Trông bộ dạng của chúng tôi, hình như Phú không tin lắm.
Suy nghĩ một lát, rồi anh ấy mới nói:
- Nếu anh chị muốn tập thì chỉ việc ghi danh thôi. Lịch tập là 3, 5, 7 thời gian từ 5 h30 đến 7h.
- Chúng tôi đến nguyên tuần được chứ?
- Có lớp 2, 4, 6. Cũng từ 5h30 đến 7 h, nếu đến được thì anh chị cứ đến tập không sao cả.
- Vậy thì cho tôi ghi danh.
- Bữa sau hai người đến, mang theo võ phục rồi ghi danh luôn. Hai người biết chỗ mua võ phục chưa?
- Ở quầy thể dục thể thao chỗ khu Hòa Bình chắc có.
- Đúng rồi, chỗ đó bán đầy đủ. Anh mua thêm hai cái phù hiệu của hệ phái suzucho luôn nhé! Hôm sau đến, tôi sẽ ghi tên hai người vào danh sách.
- Cám ơn anh! Hôm sau tôi sẽ đến. Thôi, anh tiếp tục công việc của mình đi, chúng tôi đi trước.
- Chào anh chị!
- Chào anh!
---
Rời khỏi võ đường Karate-do của Phú. Khôi Nguyên chở tôi đến một quán heavy metal (một quán rock cực mạnh) Chúng tôi vào quán, Khôi Nguyên ghé sát tai tôi nói lớn:
- Cô uống được bia chứ?
Tôi gật đầu.
Tiếng nhạc dồn dập, ầm ĩ, bốc khủng khiếp.
Khôi Nguyên ghé tai nữ phục vụ mang đồ da bó sát từng đường cong cơ thể. Không biết anh ấy đã nói gì, mà vẻ mặt nữ phục vụ có vẻ thích thú lắm.
Tôi nhìn xung quanh, thấy mấy người nghe nhạc đang quay đầu như dế. Một cậu thanh niên ăn mặc cũng giống hệt những ca sĩ nhạc rock đứng lên hét lớn:
- Nobita.
Một người khác đứng lên la ó:
- Chaien.
Tiếp theo đồng loạt:
- Xêcô
- Xuka
(...)
- Bọn người đó thật là điên khùng.
Theo như tôi nhận xét.
Nữ phục vụ khi nãy đi ra cùng với một người đàn ông tóc dài. Hình dáng của người đàn ông đó giống hệt một ngôi sao nhạc rock. Anh ta bắt tay Khôi Nguyên... bất ngờ...
Chương trước | Chương sau