Hồi ký của Ngọc Diệp.
---
Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu. Hình như, đã hơi muộn, tôi cảm nhận được ánh nắng ấm áp bên ngoài khung cửa sổ có mùi của buổi ban trưa. Lũ chim đang đùa dỡn với nhau ngoài bậu cửa. Tôi còn nghe được cả tiếng rơm rang trên mái ngói. Ai đây?
Ồ! Đó là chàng hoàng tử của tôi. Khôi Nguyên vẫn còn đang ngủ, tôi kịp nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay anh, tôi như con se sẻ được anh che chở, bao bọc.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ai đó sẽ hỏi tôi: “Ngọc Diệp, đêm qua cô đã ngủ với anh ấy?” Tôi sẽ trả lời: “Phải, tôi đã ngủ với ảnh, nhưng không làm mấy chuyện ‘xyz’ đó.” Tôi liếc mắt nhìn qua bức tường trắng, chỗ đang treo hai bộ đồ thời trang của nhà thiết kế Lu Lu. Tôi mỉm cười sung sướng. Ngày hôm qua, không phải là một giấc mơ. Tôi đã hạnh phúc, đã trải nghiệm giây phút lãng mạn cùng với người tôi yêu. Tôi nhắm mắt lại, khép mình xít gần hơn người ấy, tôi tham lam muốn mượng thêm một chút hơi ấm từ cơ thể anh, để sưởi ấm cho cõi lòng đang rung lên từng nhịp hân hoan của mình. Tôi mỉm cười… mỉm cười… và mỉm cười.
Thế rồi, tôi cũng cố gạt đi những mường tượng không vui. Một tương lai không nói trước được điều gì. Tôi muốn những giây phút của ngày hôm qua sẽ đến với tôi mỗi ngày, tôi rất sợ mặt trái của đồng tiền, sợ cái quy luật hiển nhiên của cuộc sống này. Một ngày nào đó, trong tương lai tôi và Khôi Nguyên sẽ xa nhau, hoặc sự hấp dẫn trong tôi không còn nữa, hoặc vì lý do nào đó mà anh ấy và tôi chỉ sống và nghĩ về nhau như một hoài niệm dĩ vãng. Tôi biết nghĩ như thế sẽ rất khó chịu, rất buồn và không tốt. Nhưng tôi không thể cố làm lơ với những thứ, những nỗi bất an cư ngụ trong sâu thẳm tâm hồn tôi. “Mày hãy vui lên nào Ngọc Diệp, hãy nghĩ đến những điều tích cực, đừng để khối óc mày ngập tràn những hình ảnh bi quan. Mày làm được mà!” Vậy đó, tôi tự khích lệ mình.
Tôi say sưa ngắm nhìn anh ấy ngủ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy người tôi yêu nhắm mắt ngủ say. Trong lúc ngủ ảnh thật trẻ con, tôi chỉ thèm được chủ động hôn lên vầng trán anh ấy. Tôi rướn người, xít môi lại gần hơn…
Khôi Nguyên từ từ mở mắt. Ảnh chớp mi mắt một nhịp, rồi mở to. Đôi mắt long lanh tựa như ngấn lệ, mở ra một mùa thu trong suốt.
- Ngọc Diệp định hôn lén tôi đấy à?
Tôi e thẹn đáp:
- Làm gì có.
- Nói dối như Cuội ấy.
Anh vuốt tóc tôi, rồi nhẹ nhàng hôn lên dòng suối mát.
- Hôn tóc thôi, không được hôn môi đâu nhé Khôi Nguyên.
Tôi ra điều kiện với ảnh.
- Cấm người ta sao?
- Ai biểu anh lạm dụng làm gì.
- y, đúng là kỳ tích.
Tôi tròn mắt nhìn anh.
- Lần đầu tiên tôi nằm ngủ quên cả giờ giấc như vậy.
Anh ấy nâng cánh tay lên, cho tôi xem giờ trong chiếc đồng hồ Movado của ảnh.
10 h30 phút.
- Trời ơi! Muộn vậy rồi sao!
Tôi định vùng dậy thì ảnh níu tôi lại.
- Nằm chút nữa đi, Ngọc Diệp.
Anh ôm chặt lấy người tôi. Nếu không phải chúng tôi chưa làm chuyện đó, thì chúng tôi là vợ chồng chính hiệu. Khôi Nguyên giữ riệt lấy tôi, hình như, anh ấy cũng có một ham muốn giống như tôi, anh ấy thèm một chút hơi ấm, một chút mềm mại từ cơ thể tôi. Thật lòng, tôi rất thèm để ảnh ôm, nhưng đã đến lúc tôi phải có giá trị của mình… tôi vùng dậy.
- Đừng nướng nữa, dậy đánh răng rửa mặt, rồi đi ăn sáng thôi.
Khôi Nguyên lì lợm hết chỗ nói. Bản tính của anh ấy là chiếm hữu, anh ấy không chấp nhận được việc mình bị từ chối. Ảnh nắm tay tôi kéo tôi nằm xuống giường, ảnh trở người lại, nằm đè lên người tôi, hai tay ảnh đan vào lòng bàn tay tôi khóa chặt ở đầu giường… tôi cảm nhận cơ thể của anh đang thít chặt lấy tôi, toàn thân tôi nóng hầm lên. Hỏa khí tràn lên mặt tôi đỏ ửng. Ảnh xít môi lại gần hơn… trong một phút ngây dại, tôi như tỉnh ra, đưa ngón trỏ lên cản trước môi ảnh:
- Không được!
- Ồ, thú vị đấy! Cô đang chi phối tôi.
- Khôi Nguyên, làm ơn giữ giới hạn…
Hình như bị chạm tự ái, Khôi Nguyên lập tức buông tôi ra. Vừa lúc, chuông điện thoại của ảnh reo lên nhạc chuông nokia, Khôi Nguyên nghe máy:
- Alo… sao, cậu đang ở dưới nhà à! Đợi tớ một chút nhé!
- Anh Quốc Việt phải không?
- Ừm, cậu ta đang ở dưới nhà đấy!
Tôi quýnh lên:
- Trời ơi! Phải làm sao đây. Không thể để anh ấy biết chúng ta ngủ chung giường được.
Khôi Nguyên nhìn tôi từ đầu xuống chân, anh ấy hơi nhướng mày, nói:
- Cô bị làm sao thế hả? Làm cứ như là ngày tận thế không bằng.
- Nhanh! Nhanh lên! Anh hãy xuống nhà trước đi. Hãy nói là tôi đang ngủ, rồi khoảng 10 phút sau anh lên đánh thức tôi dậy.
- Thôi đi cô ạ! Cô thật là rảnh việc. Xuống nhà thôi!
---
Tôi và Khôi Nguyên cùng xuống mở cửa cho anh Quốc Việt. Trên người chúng tôi khi đó đang mặc đồ ngủ. Anh Quốc Việt nhìn Khôi Nguyên, xong lại nhìn tôi... ánh nhìn của anh ấy có gì đó “tủm tỉm”. Tự dưng mặt tôi nóng bừng lên, tôi cúi đầu chào anh Quốc Việt, bộ dạng tôi khi đó rất bối rối.
- Ồ! Hai người có vẻ ưa ngủ muộn nhỉ!
Anh ấy còn cố tình chọc tôi và Khôi Nguyên.
- Hôm qua, tớ hơi mệt Quốc Việt à, cả cô ấy cũng vậy nên...
- Ồ!
Anh Quốc Việt đáng ghét, còn chọc quê tôi nữa. Tôi ngượng chín cả mặt bỏ chạy xuống dưới nhà bếp.
- Ơ, Ngọc Diệp.
- Mặc kệ cô ấy đi! Chúng ta vào đây bàn chuyện nào. Cậu đến đây tìm tớ chắc có tin gì cho tớ rồi phải không? Nào lại ghế sofa đi.
Tôi vừa đánh răng vừa lắng tai nghe hai ảnh nói chuyện. Anh Quốc Việc cho Khôi Nguyên biết:
- Khi cậu nói với tớ, muốn truy tìm tung tích của Bính Lù, tớ đã về sai người đi dò la ngay!
- Đã có phát hiện gì rồi à! Nhanh thế!
- Hôm qua, tớ đã điều tra được, ông Bính Lù mà cậu nói là một tay bợm nhậu từng có tiền án đánh người gây thương tích. Ông ta có quan hệ khá là thân thiết với cô ả giang hồ có tên là Hải Yến.
- Hải Yến?
- Cô ả hiện là chủ một quán cà phê, và chủ đại lý vé số ở đường 3 tháng 2.
- Bình Lù thường xuất hiện ở đó hả?
- Ừm, mọi khi ông ta vẫn thường đến chỗ Hải Yến, nhưng từ ngày hôm qua thì không thấy đến nữa.
- Nói như vậy, rất có khả năng Bính Lù sẽ tìm cách liên lạc với Hải Yến. Nếu ta bám sát theo mọi nhất cử nhất động của cô ta, sẽ có ngày thộp được Bính Lù?
- Đúng vậy đó Khôi Nguyên.
- Cám ơn cậu Quốc Việt, về phần cô ta cậu cứ để tớ lo liệu. Cậu hãy giúp tớ tìm hiểu thêm từ nguồn khác, có phát hiện gì hãy báo cho tớ biết nhé!
- Được rồi, cậu nhớ cẩn thận đấy.
- Cậu định đi luôn à?
- Tớ ghé qua báo cho cậu biết tin.
- Phải rồi! cho tớ địa chỉ, tên quán cô Hải Yến đó luôn Quốc Việt.
- 11 A, đường 3 tháng 2, cà phê Hải Yến.
- Còn đại lý vé số.
- Sát bên cạnh luôn.
- Tớ nhớ rồi, một lần nữa cám ơn cậu.
- Tớ đi trước nha! – Anh Quốc Việt gọi lớn tên tôi, - Ngọc Diệp, anh đi trước nhé!
(...)
Tôi vừa lau mặt xong, vội chạy lên nhà thì ảnh đã đi mất rồi. Khôi Nguyên tiễn ảnh đi một đoạn rồi quay lại.
- Anh ấy đến rồi đi vội vàng vậy?
- Đến báo tin thôi.
- Tôi nghe thấy rồi.
- Tai cũng thính đấy nhỉ.
- Làm thám tử đương nhiên giác quan phải nhạy bén rồi.
- Chúng ta sắp có trò vui đấy.
- Đi chơi nữa sao?
- Ai nói với cô là đi chơi. Lần này, là công việc. Cô sẽ thấy, làm thám tử không hề đơn giản chút nào. Nhưng làm thám tử cũng không hề nhàm chán.
- Anh làm tôi tò mò quá!
- Tránh ra nào! Cô đang ngán đường tôi đấy. - Khôi Nguyên gạt tôi ra, rồi thong thả xuống nhà bếp.
---
Cả ngày hôm đó Khôi Nguyên nằm lì trong phòng, thời gian chủ yếu là dành cho việc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Khôi Nguyên chở tôi đến một nơi vô cùng lạ lẫm. Nói lạ lẫm là bởi, ban đầu tôi và ảnh cùng vào một quán chụp ảnh chân dung. Ông lão tóc bạc, đeo cặp mắt kính dày cộm vừa trông thấy Khôi Nguyên thì giống như cá bắt được mồi, ông lão mừng kinh khủng. Ông ném xấp ảnh đang cầm trên tay xuống bàn, chạy tới nắm tay Khôi Nguyên, miệng không ngớt nói:
- Cháu đã đến rồi. Thế là ông sắp có truyện để viết tiếp.
- Ông ơi! Phen này ông sẽ có những chất liệu khá lý thú để xây dựng tác phẩm đấy.
- Ồ, cháu làm ông phấn khích quá! Khi nào thì ông nhận được bản thảo của cháu đây?
- Vụ án chưa kết thúc ông à! Khi nào kết thúc, cháu sẽ viết lại tóm tắt tình tiết, rồi gửi cho ông. Còn hôm nay, cháu đến là nhờ ông giúp đây.
- Ông hiểu cháu muốn gì rồi, nào, chúng ta bắt đầu thôi.
Chương trước | Chương sau