Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vong Hoàng Lan

Vong Hoàng Lan


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 55
5 sao 5 / 5 ( 44 đánh giá )

Vong Hoàng Lan - Chương 24

↓↓
Khôi Nguyên không chở mình về nhà. Đầu giờ chiều ngày hôm đó, tụi mình đến khu chợ Hòa Bình.

Khôi Nguyên đỗ xe ở phía trên chợ lầu, sau đó, tụi mình cùng đi bộ xuống dưới khu buôn bán, theo lối những bậc thang dài.

Hai đứa chúng mình theo con hẻm nhỏ, ngoằn nghèo… đi một chặp mới đến được nơi tổ hợp những căn nhà ổ chuột.

Đến trước thềm một căn nhà xây xơ xác, căn nhà mà những viên gạch đỏ bên trong tường, lòi cả ra ngoài lớp da xi măng bao bọc. Khôi Nguyên chụm hai ngón tay lại, cho vào miệng…

bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Huýt…”

Gần như ngay tích tắc, một đám trẻ con chạy ùa ra. Đứa nào đứa nấy mặt mày nhem nhuốc, dơ dáy, bẩn thiểu. Một đứa lớn nhất, ướt chừng học lớp 8, đứng ra phát hiệu lệnh:

- Chuẩn bị! Nghiêm…!

Thằng bé kéo dài giọng ra như kiểu trong quân đội.

- Đằng trước thẳng! Dóng hàng!

Mấy đứa kia đồng loạt theo hiệu lệnh rất nghiêm.

- Đằng sau quay! Chào! – Thằng bé chỉ huy gạt mạnh tay xuống đất như thể phất cờ.

“Kính chào thủ lĩnh!”

Cả bọn cùng hướng về phía Khôi Nguyên, đồng thanh hô lớn.

Khôi Nguyên cũng đứng nghiêm trang, đưa tay lên ngực, cúi đầu chào bọn trẻ con. Xong đâu vào đó rồi, anh ấy mới ra hiệu cho lũ nhóc rời hàng ngũ.

Trước đó, Khôi Nguyên và mình đã mua rất nhiều bánh kẹo, ban đầu, mình không hiểu anh ấy mua nhiều bánh kẹo vậy để làm gì, nhưng giờ thì đã rõ.

- Các chiến hữu của ta, hãy đến cô Ngọc Diệp nhận quà đi. Nhớ chia cho đều đấy, không được dành nhau đâu.

- “A, có quà!” Cả bọn chạy ùa đến chỗ mình, để tránh tụi nó dành nhau, mình phải chia cho thật đều.

Tất cả bọn chúng đều là những đứa trẻ mồ côi, phải lang thang, làm đủ việc từ đánh giày, bán vé số, và kể cả ăn xin để sống qua ngày.

Khôi Nguyên rất thương bọn chúng, sau mỗi vụ án có được tiền thù lao anh ấy đều mua bánh kẹo và đem tiền đến chia cho bọn chúng mỗi đứa một ít. Bọn trẻ xem anh ấy như cha mình, chúng đặc biệt thần tượng và sùng bái Khôi Nguyên. Anh ấy nói gì chúng cũng nghe theo.

- Báo cáo cho thủ lĩnh biết tình hình ở nhà xem nào!

Thằng bé ra dáng chỉ huy lúc nãy, bước ra, nó đứng nghiêm trang, bên tay kẹp ổ bánh mì, nó báo cáo:

- Thưa thủ lĩnh! Đã một tháng rồi, tất cả anh em đều làm ăn lương thiện để sống, không ăn cắp, không sinh sự đánh nhau, đoàn kết một lòng, và tuyệt đối giữ vững nội quy. Báo cáo, Hết…ttt!

- Tốt lắm! Tiếp tục phấn đấu.

- “Dạ thưa thủ lĩnh!” Cả đám đồng thanh.

- Có việc cho các chiến hữu làm rồi đây?

Nghe đến có việc làm, bọn trẻ đứa nào đứa nấy mắt sáng lên. Chúng hồ hởi vây quanh Khôi Nguyên:

- “Thủ lĩnh nói đi ạ!” “Nói đi thủ lĩnh, việc gì ạ?” ….

- Ta cần các chiến hữu lắng nghe cho ta tung tích của một người.

- Đối tượng nào vậy ạ? – Thằng bé chỉ huy hỏi Khôi Nguyên.

- Bính Lù. Ta muốn biết tung tích của gã này, nhưng, các chiến hữu phải thận trọng đấy nhé! Hãy tản ra các nẻo đường, nghe được tin gì về người đó, thì phải về báo lại cho ta biết. Chỉ huy trưởng – Khôi Nguyên quay sang thằng bé chỉ huy, - hãy liên lạc cho ta qua điện thoại nếu có tin nhé! Điện thoại ta đưa cho hôm bữa còn sử dụng được không?

- Dạ, vẫn sử dụng tốt thưa thủ lĩnh. – nói rồi, nó quay sang đám thám tử nhí phát lệnh: - các đồng chí, bắt đầu… xuất phát…- nó tiếp tục kéo dài giọng. Tích tắc bọn nhỏ đã mỗi đứa một phương.

Còn lại mình và Khôi Nguyên, mình mới hỏi anh ấy:

- Đưa bọn nó đi như vậy có nguy hiểm hay không? Nhỡ có chuyện gì…

- Tụi nó thông minh lắm chứ không như cô tưởng đâu. Tôi đã phá được rất nhiều vụ án nhờ vào đội thám tử nhí đó cả đấy!

- Bọn nhóc tội nghiệp quá! Tụi nó thường xuyên bị bỏ đói thì phải, lúc tôi chia bánh ngọt và kẹo cho chúng, mấy đứa nuốt nước miếng ừng ực tội thật đấy!

- Hừ, đó là cô chưa thấy nhiều nơi trên thế giới này, bọn trẻ còn đáng thương hơn vậy nữa. Tôi đã được may mắn đi nhiều nước trên thế giới, tôi lần vào từng hang cùng ngõ hẽm… nơi nào cũng vậy, quốc gia nào cũng vậy… một chân lý không thể thay đổi được, một sự bất công đã được mặc định cô Ngọc Diệp à!

Mình thở dài, chua xót. Khôi Nguyên nói cũng đúng. Trẻ con có biết gì đâu, ấy vậy mà khi sinh ra có đứa ở trong chăn êm nệm ấm, nhung lụa xa hoa… có đứa lại phải la lết ở những đường mương cống rãnh nhặt nhạnh từng mẫu bánh mì, của những đứa trẻ may mắn ném đi, chỉ để có cái bỏ vào bụng, sống qua ngày thôi.

- Cô lại khóc rồi, cô mích ướt thật đấy Ngọc Diệp.

- Con người anh mới thật lạnh lùng, anh không có chút rung cảm gì sao?

- Thôi nào, đừng sa đà trong tình cảm như vậy. Chiều nay chúng ta sẽ không đi điều tra nữa, đã đến lúc phải xả stress rồi.

- Xả stress?

- Cô không thích sao?

- Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?

- Lúc sáng, cô có nói, muốn tôi chở cô đi đâu đó mà. Đi đâu vậy? Đến đó xong, tôi sẽ dẫn cô đi xả stress.

- Thật chứ! Tôi không tin. Sao anh lại tốt với tôi như vậy?

- Vì cô có rất nhiều tiền không phải sao? Tôi không mang theo tiền.

- A, tôi biết ngay mà!

- Nói vậy thôi, chứ cô cứ sài thoải mái đi, kết thúc vụ án, tôi sẽ làm hóa đơn gửi cho cô xem. Tôi sòng phẳng lắm đấy! Yên tâm!

- Hừ, anh tưởng tôi tính toán vậy sao? Được thôi, muốn đi chơi chứ gì. Tôi sẽ chơi cho anh biết, anh dẫn tôi đi đi.

- Tuyệt lắm! Chúng ta khởi hành thôi.

Khôi Nguyên đưa tay ra, anh ấy muốn được nắm tay mình. Mặc dù hơn e ngại, nhưng mình cũng nắm lấy tay anh ấy, tụi mình dắt nhau đi dưới phố giống như tình nhân vậy đó. Đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong đời mình. Mình cám ơn thượng đế vì đã ban cho mỗi thân phận một kỷ niệm riêng tư để mỗi lần nhắc lại, ta thấy mình được sống là chính ta, một con người cá biệt giữa biển người tấp nập.

---

Cửa hàng bán nhạc cụ, Diễm Xưa, 16 Trương Công Định.

Khôi Nguyên cho chiếc cào cào tấp vào bên lề. Mình cởi mũ bảo hiểm đưa cho anh ấy móc lên cần lái.

- Anh khóa mũ dưới yên xe đi!

- Cô sợ mất cắp à!

- Anh cũng biết mà, đó đã là chuyện thường gặp ở Việt Nam mình rồi. Trên trường quốc tế mình thường xuyên bị xấu mặt vì thói ăn cắp vặt đấy.

- Cô nói cũng phải. Nhưng cô muốn đi đâu, nếu đến chỗ có thể quan sát được thì không cần thiết phải vậy đâu.

- Trước mặt anh đó. – Mình chỉ vào cửa hàng nhạc cụ.

- Gì thế? Đừng nói với tôi là cô định mua đàn nhé!

- Đúng là tôi định mua đàn.

- Cô có biết chơi đàn đâu, mua làm gì?

- Để trừ tà. Anh không nghe ông Ca Lạy nói hay sao?

- Cô mất trí thật rồi Ngọc Diệp à! Đừng mất thời gian nữa... đi nào!

- Anh cứ mặc kệ tôi, nếu anh không muốn đi thì đứng đây đợi tôi một lát.

Nói rồi mình đi thẳng vào cửa hàng phía đối diện. Mười phút sau mình trở ra, trên lưng mang theo cây đàn guitar.

- Xong rồi, chúng ta đi thôi!

- Tiểu thư ạ! Cô là một trong những người tiêu tiền hoang phí nhất mà tôi từng thấy đó. Nếu không biết sài tiền thì đưa tôi sài giùm cho.

- Chừng nào anh là chồng tôi đã.

- Được rồi, tôi sẽ cầu hôn cô.

- Hư, ai thèm lấy anh.

- Tôi nói đùa thôi, đừng ăn dưa bở.

- Đi thôi nào, anh nói muốn đưa tôi đi xả stress mà.

---

Khôi Nguyên chở mình về văn phòng của anh ấy, tìm lấy con diều cá mập đen. Chiều hôm đó hai đứa mình ra công viên thả diều.

Công viên Yersin về chiều, mây trời lãng đãng.

Gió nhẹ mơn man.

Nắng chiều tà ánh vàng rải xuống những khóm păng xê.

Thành phố ngàn hoa,

Cẩm tú cầu, violet, hoa mào gà, trà mi... từng đóa khoe sắc rực rỡ.

Khôi Nguyên cầm cuộn chỉ vừa chạy vừa gọi mình:

- Ngọc Diệp còn đứng đó, theo tôi mau lên!

- Anh chạy chậm thôi, coi chừng ngã bây giờ.

- Hura! Nó bay lên rồi. Cô lại đây nào Ngọc Diệp.

Mình nở một nụ cười duyên dáng, tiến lại bãi cỏ chỗ ảnh đang ngồi. Xung quanh mọi người cũng đang rất vui vẻ, chủ yếu là trẻ con và người lớn. Chắc chỉ có mình với anh ấy “lạc loài” thôi.

- Của cô này!

Khôi Nguyên cầm cuộn chỉ đưa cho mình. Con diều cá mập đang bay ngạo nghễ giữa nền trời.

- Ôi ôi... Khôi Nguyên nó đảo rồi kìa, giúp tôi!

- Giật dây đi, lớn vậy rồi còn không biết thả diều sao.

- Khôi Nguyên, mau lên giúp tôi! – Người mình nghiêng theo cánh diều, mình chỉ sợ con diều bị rơi mất.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Lời Ước Hẹn

Lời Ước Hẹn

Tên truyện: Lời Ước HẹnTác giả: Gakuen AliceThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 17 chương
Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại

Khoảng Trời Thơ Dại là một truyện teen của tác giả Việt Nam Dạ Hương.Trích

22-07-2016 10 chương
Giữa Cơn Gió Lốc

Giữa Cơn Gió Lốc

Duy ngửng lên, buông thõng hai tay và buồn bã quay sang ngó vợ, người vợ nắm lấy tay

22-07-2016 20 chương
Giá Như Em Là Con Gái

Giá Như Em Là Con Gái

Tên truyện: Giá Như Em Là Con GáiTác giả: Lee NaThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 19 chương
Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin

Bà Xã Ô Sin lại mang đến một cái nhìn mới về tình yêu xoay quanh mối quan hệ vợ

21-07-2016 25 chương
Bức thư cuối cùng

Bức thư cuối cùng

Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết, nhưng anh rất may mắn có đủ

27-06-2016
Ô-sin

Ô-sin

Chỉ cần tác động để vợ chồng ông chủ thêm sứt mẻ, chắc chắn họ sẽ chia tay và

30-06-2016
Cần một cái tên

Cần một cái tên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cho

25-06-2016