“Này, làm ơn đi! Tớ phải lấy sách vở”.
bạn đang xem “Nụ Hôn Đầu Tiên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tôi đẩy vào tay họ.
Cả hai buông tay ra.
“Bây giờ lật trang một”. Tôi kéo hộc bàn lấy sách mở ra trang một.
Rất tự nhiên, Bùi Kỷ Trung đưa tay qua kéo sách tôi về hướng cậu ta.
“Tôi không đem sách. Chúng ta cùng xem.”
Tôi nhìn cậu ta dò xét, có phải cậu ấm này đến trường để đi học không?
Rõ ràng biết hôm nay có tiết mà chẳng đem theo gì, chỉ vào lớp với đôi tay không! Lại còn bảo đại diện cho trường Thuận Kim đến đây học dự thính, không biết mặt mũi của trường Thuận Kim bỏ đâu mất rồi!
Vừa nhìn đã biết cậu ta hẳn chẳng phải người học hành tử tế.
Thôi được, cùng xem thì cùng xem!
Ai ngờ lại có một bàn tay kéo sách tôi sang bên phải.
“Xin lỗi, tớ cũng không đem theo sách, cho mượn xem một tí”. Đó là tay của Triết Dân.
Bùi Kỷ Trung giật quyển sách lại: “Này, tớ mượn trước mà.”
Triết Dân cũng không cừa: “Hôm qua tớ đã mượn Y Nghiên rồi, ai bảo hôm nay cậu mới đến!”.
“Ai bảo thế? Tôi đã đặt trên mạng từ tuần trước kia!”. Bùi Kỷ Trung lại thu sách về.
“Nói bậy! Hai năm trước tớ đã gọi điện thoại đặt rồi.” Triết Dân lại giật sách qua.
Khoan đã nói, càng nói càng ly kỳ.
Hai năm trước cậu ta làm gì biết tôi, tôi cũng chẳng biết cậu ta!
“Thôi đi, hai người không cần giật nhau nữa, sách này là của tớ!” Tôi dùng tay che miệng, khẽ gầm gừ với họ.
Tôi vừa nói xong đã nghe xoạt một tiếng, quyển sách bị xé làm hai.
Một nửa trong tay Bùi Kỷ Trung, một nửa trong tay Tống Triết Dân.
Quyển sách đáng thương của tôi! Tôi chẳng biết khóc hay cười!
Được rồi!
“Vậy mỗi người một nửa đi, tớ nhìn lên bảng là được rồi.” Tôi vội vàng giảng hòa…
“Các em, bây giờ xin mời xem đoạn hai của trang một, đây là trọng điểm của bài học hôm nay.” Thầy giáo nói.
Cả phần bài học nằm trong tay của Bùi Kỷ Trung.
Bùi Kỷ Trung hớn hở giơ lên cho Tống Triết Dân thấy.
Cậu ta còn cố ý lật quyển sách loạt xoạt.
“Các em, bây giờ hãy xem trang bên phải, công thức được chứng minh như thế này. Các em phải nhớ bởi công thức này sẽ có trong đề thi”.
Đến lượt Tống Triết Dân đắc ý giơ nửa quyển trong tay của mình cho Kỷ Trung xem. Cậu ta vừa giơ vừa nói: “Công thức này rất quan trọng! Nhất định sẽ có trong bài thi!”.
Tôi giở cười giở khóc.
Hai anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi cao đến một mét tám, là hai người nổi tiếng của trường Thuận Kim và trường Thừa Nguyên, nhưng xem ra họ rất trẻ con.
Họ chẳng khác gì những đứa trẻ trong nhà trẻ cả!
Tôi phải đợi đến khi chuông báo hết tiết vang lên.
“Chúng ta nghỉ!”.
Phù… tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Bùi Kỷ Trung, cho mình xin chữ ký!”.
Không phải chứ, khoa trương như vậy sao?
Bọn con gái nháo nhào cầm xổ tay xông đến chỗ Bùi Kỷ Trung xin chữ ký.
“Mình nữa, mình nữa!”.
“Này, cậu đừng đẩy tớ chứ, tóc của tớ…”.
“Được rồi, mọi người đừng chen lấn, cứ xếp hàng từng người một, chuẩn bị giấy bút, tôi sẽ ký, Ok?”.
Cậu này nổi tiếng đến thế sao? Tôi thầm nhủ.
Thôi được, tôi sẽ nhường chỗ này cho cậu làm lễ ký tên, nếu có tiện thì tổ chức luôn buổi họp báo, tôi chẳng có ý kiến gì cả.
Tôi định ra ngoài hít thở không khí. Tôi đứng dậy, định đi về phía Triết Dân. Triết Dân chẳng nói chẳng rằng nắm lấy tay tôi.
“Y Nghiên đến đây, chúng ta ra ngoài thôi”. Triết Dân chẳng cho tôi cơ hội trả lời mà kéo tôi ra khỏi phòng.
“Khoan đã, sao cậu lại lôi bạn gái của tớ?”. Bùi Kỷ Trung bỏ lại đám fan, chạy ra ngoài.
“Này, bây giờ cậu đang ở trường Thừa Nguyên đấy, đây là địa bàn của tớ, cậu ăn nói phải đế ý một chút!”.
“Ai là bạn gái của cậu? Tôi đồng ý từ bao giờ?”.
Có Triết Dân bên cạnh, tiếng nói của tôi cũng to hơn.
“Tôi mặc kệ cô có chấp nhận hay không, dẫu sao Hàn tóc xoăn cũng là của tôi rồi! Tống Triết Dân, tôi cảnh cáo cậu đấy!”.
“Có phải cậu đã thông báo trên mạng không? Hay là cậu đã gọi điện đặt hai năm trước rồi? Không có chứ gì! Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng!”.
Tôi thấy không ổn rồi, nếu hai người cứ cãi nhau nữa, chắc chắn sẽ đến tai giáo viên chủ nhiệm, lúc đó tôi sẽ bị phạt.
Hu hu… tôi không muốn như thế…
“Tôi mặc kệ các cậu ai trước ai sau, tôi phải đi đây!”.
“Cô đi đâu?”. Bùi Kỷ Trung chặn tôi lại.
Tôi chỉ ra phía sau: “Tôi phải đi đến đấy, nếu các anh đã đặt từ năm ngoái rồi, bây giờ có thể theo tôi vào!”.
“Đương nhiên là tôi… ờ không, đương nhiên là Tống Triết Dân! Đó có phải là địa bàn của Tống Triết Dân không?”.
“Này, ai bảo thế, hôm nay cậu đến trường Thừa Nguyên, đoạn đó do cậu quản.”
Hừ hừ! Không dám tranh nữa rồi!
Bởi vì nơi tôi sắp đi là toilet nữ.
Nếu họ cứ tranh nhau nữa thì cứ vào!
Tôi mặc kệ! Nhưng tối đoán họ không có gan như thế!
Tôi cẩn thận đẩy cửa nhà vệ sinh.
Tôi thò đầu nhìn vào, liếc sang trái, sang phải, tôi muốn xem thử hai người đấy có trong toilet không.
Thì ra không có ai cả, lần này họ không dám theo tôi rồi!!!
Xem ra nơi này rất dễ lợi dụng!!!
Hễ gặp phải vấn đề gì không thể giải quyết, tôi sẽ tránh trong toilet nữ. Có điều trong lớp học thì tôi bó tay.
Nhưng bây giờ mới hết tiết thứ nhất, tôi phải trở về lớp học.
“Hôm nay oai nhỉ!”. Tôi giật mình.
Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, đó là Ái Sa.
Phía sau cô ta còn mấy người nữa, cũng học cùng lớp với tôi, có vài người tôi không nhận ra. Nhưng tất cả đều nhuộm tóc, khuôn mặt được trang điểm rất kỹ. Họ vừa nhai kẹo cao su vừa chống tay lên hông nhìn tôi.
“Mấy ngày trước có một tên ở nhóm Hip Hop đến chống lưng cho cậu. Bây giờ đại ca của nhóm Hip Hop cũng đến đây, mới có một buổi học mà hai anh chàng đẹp tra phải ghen tuông vì cậu! Hay thật, tôi phải xem cậu có bản lĩnh gì?” Ái Sa có vẻ rất ghét tôi.
“Tôi nghĩ… tôi nghĩ… chắc các cậu đã hiểu lầm?”
“Hiểu lầm! Tôi thấy cậu cố ý đấy, rõ ràng là biết tôi thích anh Triết Dân, nhưng cậu cố ý gần gũi anh ấy…”.
Hu hu… tôi chỉ muốn đánh cho cô ta mộ trận.
Đứa con gái đáng ghét nhất trong lớp lại đến gây sự với tôi. Tôi không sợ bị bắt nạt, tôi có thể dũng cảm một mình đánh nhau với cô ta, tôi phải lấy lại công bằng cho mình!!!
Tôi vẫn mơ mộng có được ngày ấy, nhưng tình huống thực tế lại khác hẳn, tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô ta.
Tôi cúi đầu ấp úng: “Mình không biết cậu đang nói gì, mình đi đây”.
Tốt nhất là đừng nên nói nhiều với hạng người như vậy.
“Muốn chạy? Đâu có dễ!”. Ái Sa nháy mắt với bọn con gái xung quanh nhỏ.
Thế là bọn chúng bao vây tôi.
Ái Sa nắm cổ tay tôi. Tôi như đang sống trong thế giới điện ảnh. Cuộc sống ở trường trung học không đơn giản như tôi tưởng tượng.
“Cậu làm gì vậy?”. Tôi bắt đầu lo lắng.
Lúc này la cũng không được, không la cũng không được, đúng là lâm vào tình thế khó khăn.
“Tôi… tôi…”.
“Ai dám động vào cô ấy thử xem! Buông ra! Nếu không tôi sẽ cho các người biết tay!”. Một giọng nói vang lên sau lưng Ái Sa.
Ai vậy? Họ cùng quay lại nhìn.
Tôi cũng nhìn thấy. Đó là một nữ sinh ăn mặc rất shock. Đầu nhuộm tóc vàng, đeo bông tai thật to, quần bò lưng thấp, dây nịt màu bạc rộng bản, áo đen.
Xem ra cô ta còn dữ dằn hơn cả Ái Sa. Tôi thấy hình như Ái Sa sững ra.
Chương trước | Chương sau