- Thôi đi . Tôi sợ bị chị la lắm.
bạn đang xem “Lấy Chồng Xứ Lạ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Đồng Phi cố dịu nét mặt:
- Tôi sẽ không la đâu.
Trúc Ly sầm mặt, làu bàu:
- Thật không hiểu nổi bà rồi đấy . Khi nắng, khi mưa... chán bỏ xừ.
Rồi cô chặt lưỡi nói tiếp:
- Là do chị ép tôi đó nhe . Thế này... - Trúc Ly làm ra vẻ bí mât. . - Tôi nghe... dường như chú rể không được bình thường.
Trái tim Đồng Phi muốn lọt ra khỏi lồng ngực . Cô nhảy nhỏm liền như chạm phải lò xo cực nhạy:
- Không bình thường là sao ?
- Là không bình thường đó . - Trúc Ly nhoẻn cười.
Nụ cười thoải mái không đúng lúc của Trúc Ly làm Đồng Phi khó chịu . Cô nhăn mặt hỏi dồn:
- Anh ta bị điên, bi .mất trí nhớ à ?
- Không ghê gớm vậy đâu.
- Hay... - Đồng Phi muốn nghẹt thở - Hay anh ta thiếu tay, thiếu chân, hoặc mù mắt... hoặc...
Trúc Ly vẫn lắc đầu:
- Vậy thì sao gọi là không bình thường ? - Đồng Phi nổi nóng.
- Ậy! Chị lại phùng mang trợn má nửa rồi!
Nuốt cái nguýt dài vào đáy mắt xanh như mèo, giống hệt mẹ của mình, Trúc Ly ngoe nguẩy dợm bỏ đi.
Đồng Phi nhăn mặt:
- Đừng khó dễ với tôi nữa mà.
Trúc Ly trề đôi môi dưới:
- Ai làm khó chị! Tự chị làm khó mình đấy tôi . Đúng là mẹ con tôi mắc nợ cha con chị.
"Hình như cô đã nói ngược rồi đấy, Trúc Ly! Kẻ mắc nợ Ở đây là tôi, cha con tôi mới đúng".
Nhếch môi, Đồng Phi cay đắng nhủ thầm . Tuy nhiên, cô lại lặng thinh.
"Không thể chọc nóng con be nổi tiếng quá quắt trong lúc này được!"
Khi ấy Trúc Ly vẫn thản nhiên gác đôi chân nõn nà lên thành ghế, đầu ngả dài, hắng giọng:
- Này nhá! Anh ta không bình thường là vì anh ta không đi đứng, chạy nhảy như bao nhiêu người được . Anh ta nằm gí một chỗ từ ság tới tối . Ăn uống, sinh hoạt đều phải có người giúp đỡ.
- Trời ạ! - Đồng Phi rụng rời cả chân tay.
Trước mắt Đồng Phi hiện rõ một thân hình gầy gò, khô đét, hôi hám, bẩn thỉu khiến cô muốn nghẹt thở . Ôm đầu, ngồi phịch xuống ghế, Đồng Phi kêu lên:
- Có thật thế không Trúc Ly ?
Bóc thỏi Chewing-gum quế cho vào miệng, Trúc Ly nhai nhóp nhép:
- Nói dối chị tôi được của chắc ? - Cô búgn tay đánh tróc như người ăn chơi sành điệu - Sự thật trăm phần trăm, không xác suất sai lệch.
Đồng Phi nhắm nghiền mắt lại như muốn xua đi những điều u ám trong lòng và cô nói như hụt giọng:
- Và sao hắn ta... lại vậy ?
- Tai nạn xe cộ! - Trúc Ly nhịp nhịp chân theo điệu nhạc Rap phát lên nho nhỏ từ chiếc máy "cát-sét" đặt ở góc phòng, đầu gật gù - Có lẽ tên anh rể này cũg quậy hết biết đây, nên bị trời hành xác.
Trúc Ly có vẻ thích kh thấy Đồng Phi cứ trơ ra như phỗng . Điều ấy chứng tỏ nguồn tin cô vừa cung cấp cho bà chị ngang hông, khác mẹ, khác cha nhưng chung nhà của mình rất hấp dẫn.
- Còn nữa đấy! - Trúc Ly cười nhỏ - Nghe mẹ nói anh ta có một vợ hứa hôn xinh đẹp, lại giàu có . Biêt'' vị hôn phu mình có thể phải ngồi xe lăn suốt đời, dù tai nạn này chị ta cũng có dự phần, chị ta cũng chẳng chút ngại ngần phủi sạch tất cả, theo người đàn ông khác . Kể từ đó, anh ta đâm ra hận đàn bà, con gái kinh khủng, nhất là những cô gái đẹp như chị đấy.
Đồng Phi nhỏm dậy, cô uất ức:
- Nếu đã thế, anh ta còn đi cưới vợ để làm gì ?
- Viêc. này... - Trúc Ly ngập ngừng - Tôi không rõ lắm, vì chẳng nghe ai noí cả . Nhưng tôi có thể suy đoán là... - Trúc Ly nheo nheo mắt - Có lẽ cha anh ta muốn tìm cho con trai cưng một bà bảo mẫu, một bảo mẫu đúng nghĩa . Hẳn chị hiểu công việc một bà bảo mẫu rồi chứ ?
Lời của Trúc Ly chẳng khác nào nhữg ngọn roi mảnh quất túi bụi vào người Đồng Phi . Vô tình mà nhức nhối, nhẹ tênh mà đau điếng.
"Vậy là quá rõ rồi! Trong mắt ba cô đã không còn có Đồng Phi . Ba cô thật sự không còn thương yêu đứa con gái lạc loài sớm mất mẹ này nữa rồi!"
Thấy Đồng Phi bỗng dưng nín thinh không nói năng, Trúc Lỵ cau mày:
- Chị buồn à ? - Cô phất tay - Chẳng có gì đáng phải buồn cả! Tuy anh ta bệnh hoạn, thiếu tiêu chuẩn, nhưng tủ tiền, ké tsắt anh ta thì đầy ắp . Thú thật với chị nhá, nếu người được chọn không phải chị mà là tôi, tôi sẽ vô cùng vui sướng mà đón nhận, chẳng cần so đo tính toán . Con gái khi lớn lên, mấy ai không mong tìm được tấm chồng lắm cỦa nhiều tiền để nương thân chứ ?
Vẫn không nghe Đồng Phi ừ hử, Trúc Ly bực bội:
- Hừ! Lại mưa nắng gì nữa đây ?
Và cô đứng dậy:
- Ôi thôi! Không nói với chị nữa! Nói với chị chẳng khác nào nước đổ trên lá môn . Vả lại, tôn còn phải đi công việc . Chị trông nhà giùm đấy, kẻo bà về chẳng thấy ai sẽ nhảy dựng lên cho mà xem.
Đồng Phi lơ tơ mơ, cô hỏi cho có:
- Cô đi đâu ?
Trúc Ly nhún vai, tay khoa vào khoảng không:
- Thì đi nhảy đầu . - Trúc Ly dài môi - Ở xứ này không nhảy đầm thì còn biết làm gì nữa.
- Chuyện nhà không vui mà cô vẫn còn hứng thú đi khiêu vũ, nhảy đầm cùng bạn bè à ? - Đồng Phi ngao ngán thở ra.
- Sao lại không ? - Trúc Ly nhíu tít đôi mày rất sắc nét của mình - Đồng ý với chị là trong nhà đang có chuyện không vui, nhưng đó là chuyện của gia đình chị kia mà, can dự gì đến chúng tôi . Tôi cũng cho chị biết luôn, nếu mọi việc giải quyết không ổn, mẹ con chúng tôi sẽ bỏ cha con chị mà đi ngay tức khắc . Chị nên lo liệu trước, đừng để đến khi có chuyện, trách móc, than thở cũng đã muộn.
"Tôi còn trông mẹ con cô sớm rời khỏi nhà này càng nhanh càng tốt nữa kia ".
Đồng Phi làu bàu nhìn Trúc Ly đỏng đảnh ra cửa . Sau đó, cô cố gắng lê về phòng.
Cánh cửa phòng vừa khép lại sau lưng, Đồng Phi nhào xuống ngay chiếc giường đậm mùi ẩm mốc do đã lâu không người quét dọn hoặc tới lui và nằm im lìm ra đó với nỗi muộn phiền mà cô chẳng đời nào vứt bỏ đi hay rời xa được.
Mười hai giờ có hơn, ông Đồng Thịnh và bà Trúc Lệ mới về đến nhà.
Tiếng xe dừng ở cổng, rồi vào ga ra, tiếng trò chuyện ở phòng khách... Đồng Phi nghe rõ mồn một, nhưng cô chẳng buồn cũng như chẳng còn hơi sức đâu để mà ngồi dậy.
- Hừ! Con Trúc Ly lại đi chơi nữa rồi . - Ông Đồng Thịnh có vẻ không hài lòng.
- Anh mới lạ! - Bà Trúc Lệ gắt - Mình cũng đi chơi sao lại cấm nó ?
- Nhưng lúc đi anh đã dặn con bé ở nhà trông chừng nhà, xem Đồng Phi có về không . Vậy mà... - Ông Đồng Thịnh thở hắt ra - Bực ghê!
- Trúc Ly nó lớn rồi cũng phải để nó đi đây, đ i đó cho biết với người ta chứ . - Bà Trúc Lệ xẵng xớm.
- Em không thấy là đã khuya lắm rồi ư ? - Ông Đồng Thịnh càu nhàu.
- Thường ngày nó vẫn đi như vậy mà ! Hơn nữa, có khuya gì lắm đâu . Chính chúng ta cũng mới về đấy thôi.
Thấy vợ bênh đứa con riêng chằm chặp, ông Đồng Thịnh lắc đầu:
- Thôi thì con em, em làm gì đó thì làm, anh không xen vào nữa.
- Anh nói sao mà khó nghe quá! Gì mà con anh con em chứ ?
Bà Trúc Lệ cụp mi lặng thinh . Nhưng chỉ lát sau, bà lại lên tiếng, giọng có vẻ dịu dàng hơn:
- Anh Thịnh này! Chừng nào con bé Đồng Phi về ?
- Anh nghĩ chậm nhất là ngày mai . Anh đã dặn kỹ con bé rồi.
Bà Trúc Lệ ngần ngừ một chút rồi rù rì:
- Có khi nào con bé bướng bỉnh chẳng chịu về không ? Lẽ ra, anh nên cho tài xế lên rước nó... Hay anh không muốn gả nó, anh sợ nó buồn nó giận ?
- Em nè! - Giọng ông Đồng Thịnh vuốt ve, mơn trớn - Anh đã hứa với anh Phúc Minh rồi thì làm gì có chuyện không gả . Còn bảo anh sợ nó buồn, nó giận ư ? Anh sợ em thì có.
Bà Trúc Lệ bĩu môi ấm ức:
- Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của gia đình này, tôi chán quá . Mười mấy năm làm vợ anh, cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, đã thế còn lại gánh lấy nợ nần.
- Trúc Lệ! Anh biết em cũng đã vì anh... nhưng đây là viêc. ngoài ý muốn . Anh không ngờ công việc làm ăn của anh gần đây lại xui xẻo thế, cứ thất bại liên miên . Mà Trúc Lệ này...
Ông Đồng Thịnh chợt ngập ngừng.
- Có gì thì anh nói đi! - Bà Trúc Lệ khựng lại.
- Anh đang thắc mắc một điều.
- Anh thắc mắc gì chứ ? - Bà Trúc Lệ gắt gỏng.
Ông Đồng Thịnh nói sau một thoáng do dự:
- Nếu anh nhớ không lầm thì từ lúc em về nhà này đến giờ, hàng tháng, anh đều có trích ra một số tiền không nhỏ để đưa em mang gởi ngân hàng, mong sau này vợ chồng mình hộ thân, thế nhưng bây giờ... bây giờ...
- Bây giờ thì sao ? Hết cả rồi chứ gì ? - Bà Trúc Lệ đứng phắt dậy, mắt long lên, giọng hổn hển vì giận - Tại sao ông biết nói mà không biết suy nghĩ . Mọi thứ đều trút lên đầu tôi, nào tiền chi phí trong nhà, tiền mua sắm, tiền tiệc tùng đình đám, tiền xăng nhớt xe cộ, tiền bệnh viện thuốc men, rồi tiền nuôi con gái cưng ông nữa... Tiền ấy ở đâu ra hả - Đập mạnh tay xuống bàn, bà Trúc Lệ thét lớn - Chẳng dè ông lại nhỏ mọn với tôi như vậy . Tôi đã vì cha con ông, vì cái nhà này mà đã hy sinh cả cuộc đời, để rồi hôm nay xảy ra chuyện, ông lại hèn hạ định đổ trút lên đầu tôi... Ông nghĩ tôi đem tiền nuôi người khác, hoặc gom góp làm của riêng chớ gì . Được, nếu như vậy thì chúng ta ly dị đi . Tôi cũng chẳng tha thiết kéo dài những ngày đau khổ trong gia đình này đâu.
Bà Trúc Lệ vẫn tiếp tục hùng hổ:
- Nói thật, giờ thì tôi hết chịu nổi nữa rồi . Tôi sẽ đi, sẽ rời khỏi nơi đây cho ông xem.
Ông Đồng Thịnh kêu lên thảng thốt:
- Trúc Lệ! Anh không muốn nghe em nói vậy đâu . Không có em, anh còn gì vui thú trên đời này chứ ?
- Đứa con gái và tấm ảnh của bà ấy trên bàn thờ kia chi ?
- Họ là họ, không ai thay thế được mẹ con em hết . - Ông Đồng Thịnh rắn giọng đáp ngay.
Chương sau