Trên khung cửa sổ tầng năm của ký túc xá sinh viên Tổng Hợp thành phố chỉ có mây và gió, ít ai dám mò lên, kể cả bọn sinh viên nam, thế mà Phan Đồng Phi, cô sinh viên năm thứ tư khoa ngoại ngữ đã ngồi lì ra đó, suốt mấy giờ đồng hồ liền.
Khuôn mặt yêu kiều và đôi mắt biết c ười của Đồng Phi phảng phất nỗi buồn, nét rầu rầu hiện rõ trên vầng trán phẳng phiu, thanh tú khiến bạn bè cũng ủ rủ theo.
Ngoài trời, trăng đã lên đầu . Trên bàn, chiếc kim ngắn đồng hồ đang dừng lại ở con số mười hai . Cả khu nội trú chìm sâu vào giấc ngủ mê mệt...
Không nén được nữa . Kim Thy , cô bạn thân nhất của Đồng Phi trong những năm dài đại học ngồi bật dậy . Đến bên Đồng Phi , Kim Thy níu lấy chân cô, lay nhẹ:
bạn đang xem “Lấy Chồng Xứ Lạ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Đồng Phi ! Nói ta nghe... Việc gì đã xảy ra với mi vậy ?
- Nào, có việc gì đâu chớ ?
Đồng Phi lơ đễnh trả lời, trong lúc mắt cô vẫn ngó thẳng băng về phía trướ c. Kim Thy lắc đầu tỏ vẻ không tin:
- Không có gì mà từ lúc ở trường về đến giờ mi cứ như người mất hồn, chẳng màng cơm nước, chẳng màng nói ngăng, sách vở cũng chẳng buồn đụng tới . Ngày thi lại sắp tới nơi rồi... Nhìn mi âu sầu, ảo não thế kia, ta chịu không nổi.
Đồng Phi cười nhẹ:
- Đó là tự mi nghĩ vậy thôi . Chứ ta... ta cảm thấy mình vẫn bình thường.
Kim Thy xịu mặt:
- Ta đâu phải học trò mẫu giáo mà mi hòng gạt ta! - Cô dằn dỗi - Hay mi không còn xem ta là bạn nên cố tình giấu giếm, chối quanh . Nếu đúng vậy thì ta không làm phiền mi nữa.
- Tùy mi, ta không ép! - Đồng Phi nhếch môi - Miễn sao trong lúc này ta muốn yên và được yên là đủ rồi.
Không ngờ Đồng Phi trả lời kiểu mích lòng thế, nên Kim Thy thoáng chưng hửng, nhưng rồi sau đó cô nổi đóa lên:
- Yên cái con khỉ sở thú! Cứ như pho tượng biết cười ấy, chướng không chịu nổi!
Đồng Phi cự ngay:
- Chướng sao cũng mặc ta! Can chi tới mi mà mi bảo là được với không đƯợc ?
- Ê! - Kim Thy chồm lên xẵng xớm . - Đặt trường hợp mi là ta, mi có chấp nhận chữ "mặc" ấy không ?
Đồng Phi ngắc ngứ:
- Ồ... thì... ta... ư...
- Không nói được chứ gì ? - Kim Thy lừ mắt.
Đồng Phi đỏ mặt, cô bặm môi:
- Đến lúc ấy hẵng hay.
Kim Thy gạt phăng:
- Chả cần phải lúc ấy, hoặc lúc này gì hết... yêu cầu mi hãy trả lời ngay bây giờ nè!
Bị Kim Thy hỏi khó, hơn nữa không muốn đôi co thêm, Đồng Phi nhắm mắt lại, lặng thinh.
Kim Thy giậm chân:
- Thật... ta chưa thấy ai lì lợm, khó thương như mi cả.
Phủi nhẹ những sợi tóc đen nhánh của mình, Đồng Phi điềm nhiên:
- Thì bây giờ mi đã thấy rồi đó.
Kim Thy tức đỏ cả tai, cô lắp bắp:
- Này! Sao mi ngang như cua vậy ? Mi nói năng dễ nghe một chút có được không ?
Đồng Phi cáu kỉnh:
- Không dễ nghe thì đừng nghe . Có ai mượn, ai khiến, ai bảo mi đâu.
- Được! Để rồi xem, giữa ta và mi, ai bướng bỉnh, cứng cỏi hơn ai cho biế t.
Vừa dứt câu, Kim Thy đã dùng tay kéo mạnh Đồng Phi vào phía trong rồi lôi xệch Phi về giường, mặc cho cô giãy giụa:
- Mi làm gì vậy hả ? Buông ta ra mau! - Đồng Phi rít lên.
Ấn Đồng Phi xuống giường, Kim Thy gằn giọng:
- Này nhé! Một là nói cho ta biết viêc. gì đã xảy ra, hai là nhắm mắt ngủ . Ngồi đó để hành xác đâu phải là cách.
Đồng Phi đang mỏi nhừ cả người . Hơn nữa, nếu nói về ngang tàng thì cả hai đúng là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười . Còn so về sức vóc thì Đồng Phi chào thua hàng trăm cây số.
Kim Thy rất siêng năng chơi thể thao nên tuy dáng dấp thanh mảnh nhưng lại khá mạnh khoẻ... Thế là Đồng Phi đành thúc thủ nằm im và buồn rầu kéo chăn lên, định trùm kín cả đầu lẫn chân . Không ngờ Kim Thy một lần nữa đã nhanh tay hơn giữ chặt mép chăn, cô bé chui tọt vào:
- Ta sẽ ngủ với mi đêm nay . Được chứ ? - Kim Thy buông gọn.
- Chật cứng thế này... - Đồng Phi kêu lên - Hơn nữa mi đâu cần phải làm vậy.
Kim Thy tỉnh bơ:
- Mi không cần nhưng ta cần.
- Mi thật là...
Đồng Phi ngán ngẩm xoay mặt vào tường, lưng quay về phía Kim Thy , thở hắt ra:
- Thôi được, ngủ thì ngủ . Nhưng nhớ là không làm phiền người ta đấy.
Kim Thy liếc bạn, ậm ù:
- Ừm . - Cô lắc đầu - Bộ ta chẳng biết buồn ngủ sao ?
Nói vậy, nhưng năm phút, mười phút, rồi một giờ đồng hồ đã trôi qua . Vậy mà, dường như... cả hai chẳng ai chợp mắt được . Chiếc giường bằng gỗ tạp cũ kỹ, chật hẹp chốc chốc lại lay nhẹ.
Đêm sâu dần...
Mộ ttiếng nấc khẽ vang lên trong cái không gian tĩnh mịch ấy khiến Kim Thy giật nảy cả người . Cô lồm cồm bò dậy thảng thốt:
- Mi khóc hả Phi ?
Bặm môi, cố ngăn tiếng nức nở đang chực trào ra khỏi cổ, Đồng Phi lắc đầu, trong lúc giọng cô nghèn nghẹn:
- Không có.
Kim Thy giơ tay sờ nhẹ lên mặt Đồng Phi . Cô lặng người khi phát hiện những giọt nước mắt nhòe nhoẹt:
- Nếu không, sao mặt mũi tèm lem thế này ? Đồng Phi à! Có phải mấy đứa trong phòng làm mi buồn không ?
Kim Thy nhíu mày, không mở miệng được Đồng Phi , cô đành đoán mò.
Đồng Phi vẫn lắc đầu:
- Không phải.
- Hay là... chuyện ở lớp ? - Kim Thy ngập ngừng.
- Không có.
- Vậy là chuyện nhà trường, chuyện thầy cô ? - Kim Thy sốt ruột hỏi dồn.
- Ta đã nói là không mà . - Đồng Phi ôm đầu gắt - Mi làm ơn ngủ đi giùm cho, chớ ngồi đó đóan già đóan non nữa.
- Hơ! Ngủ sao được mà ngủ hả - Kim Thy uất ức - Còn muốn ta không đóan già, đoán non nữa thì hãy nói phứt ra đi.
Rồi không chờ Đồng Phi trả lời, Kim Thy nói tiếp:
- Nhìn mắt mi, ta biết mi đang buồn kinh lắm, giờ lại khóc sướt mướt thế kia ? Tính mi từ nào tới giờ có bi lụy vậy đâu ?
- Tại ta... ta bỗng dưng nhớ nhà thôi.
- Ta không tin . - Kim Thy cau mặt, lắc đầu.
- Không tin thì thôi, đừng hỏi nữa . - Đồng Phi mím môi bửa ngang.
- Mi...
Thái độ bất cần của Đồng Phi làm Kim Thy ức đến phát khóc lên được . Vô định trở về giường đánh một giấc, bỏ mặc Đồng Phi ra sao thì ra, nhưng tiếng thút thít của Đồng Phi khiến cô khựng lại và cơn giận uất trong cô xìu xuống như một quả bóng bị xì hơi:
- Thôi được . Ta chẳng thèm chấp mi làm gì . - Dừng một chút, Kim Thy hạ giọng - Phi nè! Cứ cho là ta xin mi lần này đi . Có việc gì mi nên giãi bày cùng ta cho nhẹ lòng . Mấy năm nay, như mi thấy đó, ta chẳng chị em bạn bè với ai hết . Đối với mi, ta thương thật tình . Tuổi ta lớn hơn mi nên ta coi mi vừa là bạn, vừa là em gái . Vì thế bất cứ viêc. chi xảy đến cho mi, ta cũng muốn biết rõ để san sẻ, sớt chia . Vậy mà mi thì cứ ngược lại...
Đồng Phi đã nín khóc . Cô không khỏi xúc động trước những lời bộc bạch pha lẫn ý trách móc rất chí tình chí nghĩa của Kim Thy . Và Đồng Phi cảm thấy cô có lỗi với Kim Thy nếu tiếp tục giấu giếm.
Nhủ thế nên Đồng Phi trỗi người ngồi dậy, tay quệt mắt hệt trẻ con, miệng cô giao hẹn:
- Ta sẽ kể mi nghe, nhưng mi hứa giữ kín cho ta đấy.
- Ừ . - Kim Thy mừng rỡ, cô gật nhanh.
- Là chuyện gia đình của ta, Thy ạ - Mím nhẹ môi, Đồng Phi buông gọn.
- Chuyện gia đình mi ư ? Ta có nghe lầm không ? - Kim Thy tròn mắt kêu lên - Chẳng phải là bấy lâu nay mi luôn bảo cùng ta, chuyện gia đình mi là chuyện của thiên hạ, không liên quan gì đến mi cả, mi sẽ không quan tâm hoặc bận lòng, vậy mi còn buồn rầu chi nữa chứ ?
- Lần nay khác hẳn những lần trước, mi không hiểu đâu . - Đồng Phi lắc đầu, cô buồn rầu ngắt ngang lời Thy - Ông ấy mới vừa điện thoại lên nhắn ta về gấp.
- Về ư ? Về để làm gì ? - Kim Thy hơi ngẩn người ra - Sắp vào mùa thi lại năm cuối, bài vở tất bật cả lên, chả lẽ mi lại không báo cho ba mi biết sao ?
- Ai bảo với mi là ta không báo ? - Giọng Đồng Phi ấm ức - Ta báo rõ và rất rõ nữa là đằng khác, nhưng ông ấy vẫn thản nhiên trả lời: "Con sẽ không cần phải học tiếp nữa, nên việc thi cử khỏi bận tâm".
- Sao lại kỳ cục vậy ? - Kim Thy bực tức - Thật ra, ông ấy muốn quậy gì mi nữa đây ?
Đồng Phi buồn thiu:
- Như lời ba ta nói qua điện thoại, có một chỗ thân quen cùng ông, họ đang cần một cô con dâu cho con trai họ và ba ta đã đồng ý.
- Ái dà! - Kim Thy sững sờ - Chuyện đến nước này rồi ư ? Chả trách sao mi rầu rĩ đến bỏ ăn, bỏ ngỦ.
Cô chép miệng:
- Rồi mi trả lời thế nào ?
Đồng Phi méo xệch:
Chương sau