Những Đôi Giày Ướt Mưa
Ngoại truyện 1.
Mặc dù đã tốt nghiệp nhưng Tú An vẫn chưa về Việt Nam, nó quyết định ở lại London cho đến khi nào Anh Quân xong việc rồi sau đó cả hai cùng nhau về Việt Nam. Trong quãng thời gian đó An vào làm cho công ty mà trước đây nó đã từng thực tập. Hiện tại nó vẫn tiếp tục được xếp vào dự án với công ty Estermir. Điều đó cũng có nghĩa là một ngày nó phải chạm mặt Anh Quân và cả “bà thím” tên Lan gì đó khá nhiều. Kể từ sau lần họp trước anh hay đem Ngọc Lan ra để trêu nó, dần dà nó cũng chẳng quan tâm xem chị ta có gì với anh hay không. Lắm lúc nó thật chỉ mong bà chị đó “bếch” được cái đồ lắm mồm này đi cho cuộc đời thanh thản đi một chút bởi anh thực sự nhắc tới chuyện đó quá nhiều. Mọi chuyện giữa Tú An và Anh Quân chắc cũng chẳng có gì thay đổi nếu như những ngày hôm đó Anh Quân không cư xử lạ như thế.
bạn đang xem “Định Mệnh Là Những Chiếc Giày ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Đó là một ngày đẹp trời, khi mà bầu trời thì cứ cao vút, mây trắng hiền hoà thả mình tư lự trên nền trời thiên thanh. Ngày hôm ấy London thật đẹp và nhẹ nhàng. Buổi sáng khi mặt trời còn chưa thèm lên anh đã đánh thức nó dậy bằng những cuộc gọi inh ỏi.
– Alo? – An đầu bù tóc rối lồm cồm bò dậy đáp lại anh bằng một giọng đặc sệt chất ngái ngủ.
– Dậy chưa? Dậy đi nhanh lên.
– Để làm gì? – Nó lè nhè.
– Hôm nay là sinh nhật một người rất quan trọng với em đấy em không nhớ à?
– Mẹ em sinh nhật từ tháng trước rồi mà. – An ngồi dậy gãi gãi đầu giả ngu.
– Không.
– Anh trai em tháng 8 mới sinh nhật. Chị dâu cũng thế.
– Không. – Anh kiên nhẫn.
– Thằng nhóc Bi sinh nhật tháng 1 mà?
– Kệ em đấy. Anh cho em đúng 15 phút, 15 phút nữa anh sẽ qua đón em.
Nói rồi anh dập luôn máy mà chẳng cần biết Tú An có đồng ý hay không. Nó vứt điện thoại sang một góc rồi lại từ từ đổ xuống như một cái cây vừa bị người ta đốn ngã. Nằm lơ mơ một lúc nó giật mình, anh vừa nói là 15 phút nữa? Tú An bổ nháo bổ nhào dậy đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đồ. Đúng 15 phút sau anh có mặt trước cổng nhà. Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt dài tay, tay áo được xắn lên gọn gàng cộng thêm chiếc kính gọng đen cùng với nụ cười tươi rói cũng đủ khiến cho một trái tim nào đó lạc nhịp một cách ghê gớm. Hôm nay anh không xịt nước hoa nên mùi hương ấm áp quen thuộc cũng rõ ràng hơn. Anh Quân vừa nhìn thấy nó đã nhếch mép cười, vẻ mặt đầy nguy hiểm.
– Bé con, em nhớ ra hôm nay sinh nhật ai chưa?
– Chịu. Hân không phải, Lucia cũng không. Linh Trang, Dương Thuỳ, Hồng Lam, Việt Anh, Mai Chi cũng không phải nốt. Hay là Hoàng Duy nhỉ, nhưng cậu ta có sinh nhật tháng này đâu. Mà anh biết Hoàng Duy không?
– Biết. Duy là em họ của Phong. – Vẻ mặt anh có phần kém tươi so với lúc mới đến.
– Thật á? Ôi trái đất nhỏ nhỉ. – An vẫn hềnh hệch giữ cho mình vẻ mặt ngu ngu dại dại ai nhìn vào cũng phát cáu để trêu anh.
– Đừng có giữ cái bộ mặt đó nữa.
– Mặt em, em thích làm gì kệ em.
An vênh cái mặt lên, cẩn thận khoá cửa rồi đi theo anh ra xe. Anh Quân mở cửa xe cho nó rồi sau đó lại vòng ra phía bên kia trèo lên xe, vặn khoá xe, nổ máy. Đi được một đoạn anh mới nói tiếp.
– Mặt em thì đúng rồi, không sai nhưng anh không muốn sau này mỗi sáng thức dậy bị doạ chết bởi cái mặt đấy khi quay sang bên cạnh.
Anh Quân nói, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như thể anh vừa nói một câu gì đó như kiểu điều đó là lẽ tự nhiên vậy. Nó mới nghe qua không để ý nên cũng không nói gì, nhưng được một lúc sau khi cơn ngái ngủ buổi sáng qua đi bộ não chậm chạm của nó mới đủ tỉnh táo để “phân tích” lời nói ban nãy rồi giật mình hỏi lại.
– Anh vừa nói cái gì cơ?
– Anh bảo là em nên chọn biểu cảm nào đấy để trêu anh nhưng ưa nhìn hơn một chút.
– Đoạn sau cơ.
– Đến nơi rồi. – Anh bỏ qua câu hỏi của ai kia một cách phũ phàng thay cho câu nói “tôi sẽ không nhắc lại đâu, ai bảo em chọc tức tôi”.
– Thật? – Tú An nhìn vào nơi mình vừa đến rồi quay ra hỏi anh. Và lần này thì mặt nó là ngu thật chứ không còn bộ dạng nham nhở trêu để anh nữa. – Anh lôi cổ em dậy từ rõ sớm để đi siêu thị?
– Ừ. – Anh tìm chỗ đậu xe rồi ra hiệu cho nó xuống xe.
– Anh không đùa chứ?
– Thế em nghĩ anh dẫn em đi đâu?
– Một chỗ nào đó không phải là siêu thị.
– Tại sao lại không phải là siêu thị nhỉ?
– Em không nghĩ có người thích lôi người khác đi siêu thị lúc sáng sớm vào hôm sinh nhật. Đúng là chẳng giống ai.
– Ra là cũng biết sinh nhật của ai cơ đấy. Giá mà em nói sớm hơn chắc anh sẽ cảm động mà không bắt em đi cùng nữa.
Anh Quân lãnh đạm nói rồi bước đến phía xe đẩy hàng ở ngoài cửa siêu thị tiện tay kéo lấy một chiếc còn Tú An thì lon ton chạy theo như một đứa trẻ con.
– Thật á? – Nó hỏi anh, ánh mắt đầy hy vọng.
– Không thực ra anh vẫn sẽ bắt em đi cùng thôi.
Anh cười rồi kéo nó vào siêu thị. Cả hai lượn quanh cái siêu thị và bê nguyên một đống đồ về nhà. Suốt cả quãng đường nó cứ liên tục lải nhải kêu ca nào mệt nào thiếu ngủ nào là tối qua nó phải thức thật khuya thế mà sáng nay anh lại dựng cổ nó dậy thật là sớm chỉ để lượn quanh cái siêu thị. Nó thì cứ liên tục cằn nhằn còn anh thì thản nhiên lái xe về nhà mà chẳng hề oán thán lấy một câu, khoé miệng anh vẫn cứ cong lên như một nụ cười, điều này càng làm nó nói nhiều hơn. Cho đến khi về tới nhà, lúc giúp anh chuyển đồ vào nhà miệng nó vẫn không ngừng lầm bầm. Mấy người hàng xóm đi ngang qua vẫy tay chào anh nó cũng chẳng quan tâm, vẫn cáu kỉnh lảm nhảm mãi không thôi. Nó cũng không hiểu tại sao hôm nay nó tự dưng trở nên thành một đứa lắm lời như thế, nó chỉ biết là hôm nay nó muốn nói gì đó, nói gì cũng được miễn là nó cảm thấy dễ chịu. Thế nên là nó thì cứ nói lảm nhảm đủ thứ linh tinh hay càu nhàu cái chuyện bị anh lôi dậy từ sớm còn anh thì vẫn chẳng nói gì cả. Hiện tại nó đang bê đồ vào nhà, lúc bước ra thì thấy anh đang nói chuyện với một người hàng xóm, đó là một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn màu nâu. Nó không biết hai người nói gì với nhau, chỉ biết rằng lúc nó đi ra thì chị đó nhìn nó với ánh mắt cười rồi nói dăm ba câu gì đó với Anh Quân rồi rời đi. Anh Quân xách lấy hai cái túi cuối cùng rồi đóng cửa xe đi vào nhà. Nó đứng ở cửa nhìn mọi chuyện diễn ra một cách bình thản, thấy anh bước đến thì nó chừa ra một khoảng cho anh bước vào nhà rồi đóng cửa chạy vào chỗ anh.
– Ai đấy? – Nó nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.
– Hàng xóm. – Anh điềm nhiên đáp.
– Sao em cứ nghĩ là chị ấy đã nhìn em rồi cười nhỉ.
– Thế à.
Anh Quân mỉm cười, đôi mắt nâu phía sau lớp kính dày mang một nét cười đầy hạnh phúc. Hôm nay là sinh nhật Anh Quân 31 tuổi, hôm nay anh muốn nói với con bé ngốc kia một điều rất quan trọng, điều này anh muốn nói lâu rồi nhưng lại không biết phải nói như thế nào còn nó thì câu được câu không, nghe thì không nghe xong cứ bắt anh nhắc lại, đúng là hết thuốc chữa. Các bạn đừng tò mò chuyện mà Anh Quân muốn nói là chuyện gì, anh chỉ là muốn cầu hôn nó thôi :”> Tú An đến hè năm nay sẽ tròn 21 tuổi, nó từ lâu đã không còn là đứa trẻ lên 6 lên 7 như ngày còn bé anh lần đầu gặp nó, cũng không còn là cô bé 16 17 mộng mơ và hay lo lắng chuyện linh tinh. An đã trưởng thành rất nhiều, suy nghĩ của nó chín chắn hơn, biết nghĩ và quan tâm đến người khác hơn và nó cũng không còn yếu đuối như hồi nào. Tất cả những điều đó càng làm anh yêu nó nhiều hơn. Anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy nó, lúc nào cũng được trêu đùa nó, anh luôn làm những việc trái với ý nó chỉ để nó lườm anh một cái thật lâu hay làm phiền đến nó thật nhiều để nó lại lầm bầm cái gắt anh suốt cả ngày. Anh muốn sau này ngày nào về tới nhà cũng nhìn thấy nó, thậm chí nếu được anh còn muốn thu nhỏ con bé đó lại rồi nhét vào túi, lúc nào cũng đem theo mình, khi nào nhớ lại có thể đem nó ra để trêu chọc hay chỉ để nhìn nụ cười của nó một lát. Anh 31 còn nó 21, 21 tuổi liệu có phải là quá sớm để anh nhẫn tâm ích kỉ trói buộc nó vào một mối quan hệ lâu dài với anh? Anh yêu nó nhưng chuyện này lại khiến anh khá là đau đầu. Anh muốn nhưng nó thì sao?
Tối hôm đó, khi tiệc sinh nhật Anh Quân đã tàn, mọi người đã ra về hết chỉ còn lại nó, Hân, Anh Quân và Hoàng Phong. Hân ở lại giúp An dọn dẹp bãi chiến trường, vừa dọn hai đứa vừa thầm thì với nhau đủ thứ trên trời dưới biển. An vừa xếp đống bát lên bàn miệng vừa ngân nga câu hát vừa nãy nghe được. Hân thấy vậy thì cười rồi hỏi dò.
– Có gì mà vui thế?
– À đâu, chẳng qua là nãy nghe được bài này hợp tai nên thích thôi.
– Thế à. Thế mà cứ tưởng…
– Tưởng gì?
– Tưởng có chuyện gì vui.
Hân nói xong rồi cười một cách lạ lẫm. Con bé ngốc kia đang bận bịu với chồng bát đĩa nên cũng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến Hân. Nếu không phải vừa rồi Hân tự nhiên đi vào phòng khách và tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Anh Quân và Hoàng Phong thì chắc có lẽ Hân cũng sẽ không hỏi An một câu như vậy. Lúc ấy Hoàng Phong thì đứng ngắm nghía mấy bức ảnh đặt trên bờ tường, gật gù nghe Anh Quân nói chuyện.
– Hôm nay tôi rất cố gắng để cầu hôn An mà chẳng được. Nói bóng nói gió mà con bé cố tình không hiểu, cứ như chọc tức mình lên ấy.
Anh Quân vừa nói dứt câu thì trông thấy Hân đang xách túi rác đứng ở cửa, mắt trợn tròn còn miệng thì tủm tỉm cười không thôi. Thấy hai người nọ đều chăm chăm nhìn mình, Hân vội vàng xua tay.
– Em sẽ không nói gì đâu, yên tâm. Hai anh cứ bàn tiếp “chiến sự” đi ha.
Nói rồi Hân ôm bọc rác đi vứt, bỏ lại Anh Quân và Hoàng Phong vẫn ở trong phòng khách. Hai người này vẫn tiếp tục “thảo luận” về vấn đề nan giải kia. Đúng 8 giờ Phong đứng dậy về trước, thấy thế Hân cũng biết ý về luôn mặc cho An có nài nỉ Hân ở lại đợi về cùng.
– Thôi thôi, tôi về trước, mai phải đi sớm, giờ về tắm táp rồi đi ngủ chứ không thì mai làm sao mà ngóc cổ dậy được. An chịu khó lau nốt đống bát đĩa này rồi về sau nhé.
Nói rồi Hân biến mất tắm bỏ lại nó một mình ở gian bếp. Anh Quân đóng cửa cho Hân rồi cũng vào bếp với nó, anh nhớ lại cái nháy mắt cộng với nụ cười toe toét – ám hiệu chúc may mắn của Hân – rồi hít một hơi thật sâu lấy can đảm để nói chuyện với nó. Nhưng ngay khi vừa bước vào bếp, thấy cái bóng nhỏ một mình cặm cụi xếp đống đĩa vào tủ cho anh mà bao nhiêu dũng khí ban nãy bay đâu sạch. Anh trấn an bản thân rồi lên tiếng trước.
– Xong chưa em? – Câu hỏi này của anh khiến anh suy nghĩ đến hình ảnh một gia đình nhỏ bé ấm áp và hạnh phúc với cô vợ bé nhỏ đang chăm chỉ làm việc nhà còn anh thì lười biếng nhìn mọi cử chỉ hành động của vợ với ánh mắt trìu mến. Anh mỉm cười nhẹ nhàng thoát khỏi những tưởng tượng đẹp đẽ ấy để trò chuyện với nó.
– Sắp. Em xếp nốt đống đĩa này vào tủ nữa là xong. Anh dọn xong phòng khách chưa? – Nó không hiểu tại sao nó lại hỏi vậy, nó quan tâm chi li như thể đây là nhà nó vậy, kì cục.
– À xong rồi. Em dọn cũng hòm hòm còn gì, anh chỉ mỗi việc là đem cái thảm đi rũ thôi mà.
Anh bước từng bước thật nhẹ đến sau lưng nó, khẽ cảm nhận mùi hương nhè nhẹ còn vương trên mái tóc được búi cao gọn gàng rồi anh ôm nó từ phía sau.
– Sau này anh hoàn toàn yên tâm giao mọi việc nhà cửa cho em.
Nó hơi giật mình suýt nữa làm rơi cái đĩa. Hôm nay Anh Quân rất lạ, anh hay nhắc đến những chuyện ở tận đẩu tận đâu nó nghe mà muốn độn thổ vì … ngượng. Và mỗi lần ngượng là nó lại giả ngu không hiểu rồi lảng sang chuyện khác. Không phải nó muốn trốn tránh anh mà nó chỉ là đang đợi, nó đợi một điều gì đó xảy ra, ví dụ như anh nói yêu nó chẳng hạn. Mối quan hệ giữa nó và anh bắt đầu như một lẽ tự nhiên vậy mặc dù chẳng ai nói với ai câu gì. Tú An biết Anh Quân sẽ chẳng bao giờ nói ra lời nói mà anh cho là sến sẩm và có thể hơi khó tin nhưng từ khi quen nhau anh chưa bao giờ ngỏ lời yêu nó, An cũng chẳng đòi hỏi mấy thứ như vậy bởi nó biết tính anh quá mà. Nó biết với tính cách của Anh Quân thì nó sẽ chẳng bao giờ nhận được thứ gì quá ngọt ngào sến súa cả, nó cũng không thích những thứ quá sến sẩm nhưng vẫn muốn một lần được chìm trong cái cảm giác ngọt ngào ấy. Con gái mà, ai chẳng thích nghe người mình yêu nói những câu nói ngọt ngào chứ. Bất giác nó nhớ lại thời gian trước đây khi Anh Quân còn yêu Bảo Khánh, nó tự hỏi không biết Bảo Khánh đã được nghe bao nhiêu lần cái câu nói mà nó vẫn da diết muốn nghe ấy. Và tự nhiên nó cảm thấy hờn dỗi kinh khủng.
– Em học mỹ thuật, về nội thất. Chứ không phải là osin.
Anh Quân cười khổ trước câu trả lời của nó. Anh và nó, ngang ngạnh như nhau mà chẳng ai chịu nhường ai hết.
Sáng hôm ấy Tú An phải đến chi nhánh mới của Estermir để giám sát tiến độ. Nói chung mọi việc cũng hòm hòm, bên phía Estermir hoàn toàn ưng ý về bản thiết kế nội thất của Tú An. Sau khi hoàn thành công việc An chuẩn bị ra về thì gặp Anh Quân và Hoàng Phong đến xem qua tình hình ở chi nhánh mới. Thế là cả ba người họ thảo luận và nhận xét về bản dự án đầu tiên trong sự nghiệp của Tú An. Nó nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi cười.
– Mọi thứ cũng khá ổn rồi. Có lẽ cuối tuần sau là hoàn thành. “Estermir con” của các anh có thể khai trương được rồi.
– Nhờ công em cả. Hôm đó bọn anh mở tiệc nhất định em phải đến đấy.
Hoàng Phong nói với nó nhưng lại huých Anh Quân một cái. Ba người bọn họ nhìn nhân viên của công ty nội thất đo đạc mọi thứ, nói thêm vài ba câu chuyện nhạt nhẽo. Anh Quân nhìn đồng hồ rồi nháy nháy Hoàng Phong.
– Phong, đi chọn nhẫn với tôi đi.
– Để làm gì thế? – An tròn mắt.
– Để cầu hôn chứ làm gì. – Anh Quân cười toe toét.
Phong chẳng nói gì, chỉ đứng yên nhìn hai người kia đối đáp với tâm trạng đầy hứng thú, anh đang băn khoăn không biết cô gái nhỏ kia sẽ ứng xử ra sao.
– Vậy hai anh đi cầu hôn vui vẻ. – An cười cười rồi tiến về phía cửa. – À mà Phong, anh nhớ chấp nhận lời cầu hôn của Anh Quân nhé. Không thì anh ấy sẽ bị tủi thân đấy, em không dỗ được đâu.
Tú An thản nhiên bước đi bỏ lại hai người kia. Hoàng Phong nhìn Anh Quân với vẻ mặt thông cảm.
– Cao thủ.
Anh Quân chẳng biết làm gì nên chỉ có thể cười. Lần này xem như lại là một lần thất bại nữa. Tú An vừa đi vừa cười thầm, cái kiểu cầu hôn như của Anh Quân thì may ra chỉ có lão Hoàng Phong chấp nhận nổi.
Tối hôm đó khi ngồi soạn lại các tài liệu cần thiết cho công việc sáng ngày mai An mới nhận ra tập hồ sơ liên quan đến dự án của nó đang nằm ở chỗ Anh Quân. Nó liền nhấc điện thoại lê, nhắn một tin ngắn gọn hỏi anh có cầm tập hồ sơ đó hay không, chẳng mấy lâu sau nó nhận được tin nhắn trả lời từ anh.
“Anh có nhà không? Bây giờ em qua lấy luôn nhé?”
“Ừ em cứ qua đi”
Và thế là con bé tạm thời gác công việc dang dở của nó lại, khoác thêm một chiếc áo len mỏng rồi chuẩn bị sang nhà Anh Quân. Vừa may xuống tới cửa gặp Lucia đi về và thế là nó rủ Lucia đi cùng. Lucia lái chiếc xe màu đỏ đỗ trước cửa nhà Anh Quân. An nói cô bạn đợi mình trong xe một lát rồi sẽ ra ngay sau đó tiến về phía căn nhà vẫn còn sáng đèn. Nó bấm chuông rồi chờ đợi. Đợi mãi mà chắng thấy có ai ra mở cửa, điện thoại lại vứt ở nhà còn nó thì buồn ngủ đến rời cả mắt và chẳng có ý định tiếp tục đợi cửa thêm một giây phút nào nữa, nó đánh bạo mở cửa. Cửa không khoá, trong nhà cũng chẳng có ai nhưng đèn thì chỗ nào cũng bật. Nó nhìn quanh một lượt phòng khách nhưng cũng chẳng thấy tập hồ sơ mà nó cần tìm, phòng bếp cũng không có, trên gác cũng không, phòng ngủ thì nó không dám vào, lượn một hồi nó nhớ ra là còn phòng làm việc của anh nó vẫn chưa “ngó qua”. Tú An bước đến căn phòng cuối hành lang rồi mở cửa, nó thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng những gì mà nó vừa thấy khiến nó đơ toàn tập.
…
Sau khi Tú An rời khỏi công ty Anh Quân vẫn đi chọn nhẫn như dự định. Anh ngắm đi ngắm lại cả cửa hàng, cuối cùng cũng chọn được một chiếc nhẫn ưng ý. Sau bữa tối anh ngồi vào bàn làm việc nhưng lại chẳng làm được gì ngoài việc lôi nhẫn ra ngắm nghía mãi không thôi. Anh Quân tựa mình vào ghế buông một tiếng thở dài thượt. Vấn đề duy nhất gây nhức nhối chính là làm sao để có thể nói với nó đây? Anh Quân cứ ngồi thẫn thờ như vậy, nếu không phải Hoàng Phong đến để bàn một số chuyện thì chắc có lẽ anh vẫn sẽ ngồi như thế cả đêm.
– Vẫn buồn phiền chuyện kia à?
Phong nhếch mép nhìn Anh Quân. Quen Anh Quân đã lâu, Phong cũng biết Anh Quân là người thế nào, biết cả chuyện giữa Anh Quân và Bảo Khánh, hồi đó Anh Quân dù buồn dù thất vọng cũng chưa bao giờ tỏ ra phiền muộn đến thế. Hoàng Phong cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc Anh Quân phiền muộn vì một cô gái, hơn nữa lại là một cô gái nhỏ hơn mình đến 10 tuổi. Đơn giản vì anh biết Quân sẽ không dễ dàng gì gục ngã trước người nào khác nhưng hiện tại sự thật thì hình như không phải vậy. Anh Quân giống như một thanh sắt vừa được bỏ ra từ lò nung đem bỏ vào chậu nước lạnh, hiện tại thanh sắt đó lại bắt đầu ấm dần lên vì một lí do nào đó.
– Cứ nói thẳng ra đi, ai bảo cậu cứ ậm à ậm ờ.
– Nói thế nào bây giờ? – Anh Quân hỏi ngược lại.
– Đến trước mặt rồi nói những gì muốn nói. Mà cậu cũng thôi cái kiểu làm cao đi. Không mệt à.
Chương trước