Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon

Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 99 đánh giá )

Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon - Chương 3

↓↓

"Không liên quan gì đến anh."

bạn đang xem “Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Kẻ Săn Đêm giựt lấy cái điện thoại trong tay cô. "Chỉ cần chúng ta còn dính lấy nhau thì đó là việc của tôi."


Cô nheo mắt nhìn anh trong khi nhanh tay giựt lại cái điện thoại. "Vậy thì cứ thử đi, tôi chỉ cần bước hai bước sang phải."


Tia nhìn nóng bỏng từ đôi mắt của anh khiến cô rùng mình. "Đừng có mà đi gọi cho cô em gái của cô đó."


Cái nhìn sôi sục trên gương mặt anh tỏ rõ cho cô hiểu nên cẩn thận cân nhắc vận may của mình nếu chọn đối đầu với anh. Cô trả lại điện thoại cho người công nhân và nói. "Cám ơn,"


Người công nhân giắt điện thoại vào trong thắt lưng và nhìn chằm chằm vào hai người bọ họ. "Hai người, mau ra khỏi đây đi. Chỗ - "


Kẻ Săn Đêm giơ tay ra và đôi mắt của người đàn ông bỗng trở nên trống rỗng. "Trong khu nhà này không có ai hết. Giờ đi làm việc của anh đi."


Người đàn ông bỏ đi, không nói thêm lời nào nữa cả.


Kiểm soát tâm trí sao ? Amanda nhìn trân trân kẻ săn đêm.


Tất nhiên là anh ta phải có khả năng điều khiển tâm trí của người khác rồi. Anh ta là một con ma cà rồng kia mà.


"Tốt nhất là đừng có mà dùng nó với tôi," cô nói,


"Đừng lo, trí lực của cô quá mạnh, không bị nó ảnh hưởng gì đâu."


"Vậy thì tốt."


"Với tình trạng hiện tại của tôi thì chả có gì là tốt cả."


Câu nói có vẻ chán chường nhưng trong mắt anh lại ánh lên một tia sáng, nó cho cô biết tình trạng hiện tại của anh cũng không hẳn là quá bi đát như lời anh nói.


Cô ngờ vực nhìn anh. Anh đứng dựa vào tường, vẻ thờ ơ, mắt khép hờ nhưng cô có cảm giác là anh biết rất rõ tất cả mọi chuyện đang xảy ra xung quanh, cả bên trong lẫn bên ngoài khu nhà.


"Sao anh lại làm một ma cà rồng ?" cô buộc miệng hỏi không kịp cân nhắc trước sao. "Có ai làm thế với anh chứ không phải là anh muốn thế, đúng không ?"


Anh mở mắt, nhướng mày. "Không ai có thể trở thành Kẻ săn đêm nếu không tự nguyện làm chuyện đó."


"Vậy là anh tự nguyện..." cô ngân nga, chờ đợi một lời giải thích.


"Hy sinh một con người bé nhỏ lắm điều nếu cô ta cứ tiếp tục làm phiền tôi."


Lẽ ra cô phải sợ hãi khi nghe những lời đó nhưng trong đầu cô lại vang lên tiếng nói của Desiderius – tiếng nói đó cho cô biết người đang đứng trước mặt cô sẽ không bao giờ làm hại con người đâu.


"Có đúng thế không ?"


Cô quét mắt nhìn thân hình rất tuyệt mỹ trước mặt thầm mong có thể biết được chân tướng sự việc.


Họ đứng đó, không nói lời nào. Cuối cùng Amanda cũng không chịu nổi sự im lặng đó.


Cô lên tiếng, cố phá tan sự im lặng đáng sợ đang phủ lên cả hai. "Vậy thì, anh nghĩ chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa ?"


"Tôi không biết."


"Anh đã gọi ai vậy ?" cô thử hỏi lần nữa.


"Không ai cả."


Amanda hít một hơi, cố không nhào đến mà siết chết anh ta. "Anh không thích trả lời các câu hỏi, có đúng không ?"


"Nói thật chứ ? Tôi không thích nói chuyện. Cứ đứng im lặng ở đây là tốt nhất."


"Còn bố mẹ thì sao ?"


"Có."


Cô thổi thổi mấy lọn tóc đang rớt xuống mặt. "Chà, tôi đang bắt đầu thấy chán rồi đây. Nếu còn phải đứng đây đợi người đến đón anh thì tốt nhất nên kiếm chuyện gì đó giết thời gian đi thôi."


Cái nhìn của anh chạy dần từ môi cô, xuống đến ngực và tiếp theo là phần hông. Anh vội nhắm mắt lại nhưng cô vẫn nhận ra tia nhìn hau háu của anh dán vào nơi sâu kín nhất trên cơ thể mình. Cô có thể cảm nhận được ánh nhìn đó, nóng bỏng và đầy ham muốn.


"Tôi nghĩ ra được một cách để giết thời gian..."


Cô mở to mắt. "Không phải anh định cắn tôi đó chứ ?"


Anh mỉm cười đầy quái quỉ. "Tôi không muốn cắn cô đâu, agapee – menee. Tôi chỉ muốn nhấm nháp từng phân trên cái cơ thể đó, nhất là vùng ngực."


Cô lao đến dùng tay chặn ngang môi anh, chận lại những lời còn chưa kịp tuôn ra. Đôi môi mềm mại tương phản với những sợi râu cứng cáp khiến cô kinh ngạc. Sự đụng chạm giữa da của cô và phần tiếp xúc bên dưới như một luồng điện chạy dọc suốt cánh tay. Cô khó nhọc nuốt nước miếng, vội hạ tay xuống. "Tôi không nghĩ là ma cà rồng cũng có thể làm tình được."


Anh nhướng mày trêu chọc. "Vậy sao chúng ta không thử xem có được hay không ?"


Amanda biết cô nên cảm thấy bị xúc phạm. Cô nên cảm thấy giận dữ. Cô nên có một phản ứng nào khác hơn là việc nhũn ra vì mấy lời nói đó.


Nhưng cái ý tưởng đó thực sự đầy mê hoặc nhất là khi cô nhìn vào cái cơ thể săn chắc hoàn hảo trước mặt.


Kyrian có thể cảm thấy sự bối rối của cô. Cô đang phân vân về lời đề nghị đó. Vùng nhạy cảm trên cơ thể anh như có lửa đốt, anh chắc đã bật cười to nếu như ngay cả bản thân của anh cũng không đang phân vân, liệu rằng cảm giác của anh với cô như một trò chơi hay cô đang chiếm giữ một vị trí nào đó trong lòng anh.


Dù sao đi nữa, anh cũng nhận ra rằng đôi môi hé mở kia có sức cám dỗ anh mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì trước đây.


Anh không hẳn là hoàn toàn kinh ngạc với sự đáp trả của cơ thể mình trước cô. Cô chính là loại phụ nữ luôn kích thích anh. Thông minh. Dũng cảm.


Anh nhìn vào bức tường sau lưng cô và tưởng tượng mọi chuyện sẽ thế nào nếu anh ép chặt cô vào bức tường đó trong khi cô không ngừng chống cự đầy giận dữ và táo bạo. Anh thề là thậm chí anh còn có thể cảm thấy cảm giác anh đang ở bên trong cô. Anh có thể nghe thấy tiếng cô rên rỉ bên tai anh...


Kyrian lắc đầu cố xua tan những hình ảnh Những lúc như thế này anh ghét cái khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Đúng vậy, đây chắc chắn là những gì mà anh đọc được.


Anh liếm đôi môi khô khốc, nhớ lại, đã từng có lúc anh không ngần ngại mà bế thốc một người phụ nữ như cô lên giường với mình. Đó là lúc anh có thể tự do lột bỏ hoàn toàn bộ quần áo trên người cô, hôn lên từng phân vuông trên cái cơ thể trần truồng cho đến khi cô trở nên điên dại trong niềm đam mê hoan lạc. Anh sẽ mơn man cơ thể cô cho đến khi cô lên đến cực đỉnh và chỉ còn biết phủ phục van xin anh tiếp tục.


Kyrian nghiến chặt răng khi cảm nhận dòng máu nóng rạo rực trong cơ thể. Anh ước gì có thể trở lại những tháng ngày đó. Nhưng đó đã là ký ức xa xưa lắm. Không cần biết anh muốn cô đến thế nào, cô vẫn không thuộc về anh.


Anh sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được cái cơ thể đó.


Sẽ không bao giờ. Thời gian. Đó là lý do mà anh đã không hỏi tên cô hoặc đưa tên anh cho cô. Anh sẽ không cần dùng tới nó. Cô chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số những con người vô danh mà anh đã từng thề sẽ bảo vệ. Chỉ có thế, không hơn không kém. Giữa bọn họ chỉ có thế mà thôi.


Anh là Kẻ Săn Đêm, còn cô là một con người. Không thể nào có được sự hòa hợp giữa họ.


Kyrian ngước đầu lên khi anh nghe thấy âm thanh yếu ớt của tiếng còi hiệu. Anh thầm cảm ơn Tate đã canh thời gian thật chính xác.


Amanda nhìn ra cửa sổ khi cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương. Quái lạ, nó dừng ngay trước cửa nhà máy.


Dừng lại một lúc, hai cánh cửa nhà máy mở toang và chiếc xe lao vào trong.


"Xe đến đón anh sao?" cô hỏi.


Kẻ Săn Đêm gật đầu.


Khi chiếc xe cứu thương đã vào sâu bên trong nhà máy, tránh xa ánh nắng mặt trời, một người đàn ông cao lớn, người Mỹ gốc Phi nhảy ra khỏi xe tiến đến chỗ bọn họ. Nhìn thấy gương mặt của Kẻ Săn Đêm anh thì thầm. "Chúa, nhìn anh ghê quá. Tôi có nên hỏi chuyện cái còng này là sao không ?"


Kẻ Săn Đêm kéo cô về phía người lái xe. "Không, trừ khi cậu muốn chết."


"Hiểu rồi," người lái xe nói nhẫn nhịn. "Nhận tin, nhưng còn một vấn đề. Cậu không thể nằm trong túi đựng tử thi mà đeo cái thứ đó. Người ta chắc chắn sẽ để ý đó."


"Tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi," Kẻ Săn Đêm nói. "Nếu có ai hỏi, cứ nói là tôi bị lên cơn nhồi máu cơ tim trong khi đang làm tình với cô ấy."


Amanda lạnh người, cô nhớ lại những lời Selena đã nói với cô hôm trước. "Anh đang nói gì thế ?"


Kẻ săn đêm đưa mắt nhìn cô, chỉ thế thôi nhưng cô thừa hiểu anh ta đang thích thú tận hưởng cái cảm giác thừa sống thiếu chết của cô, "Và cô ấy không thể tìm được chìa khóa,"


Tate cười phá lên.


"Tôi không nghĩ thế đâu," Amanda nóng nảy đáp.


Kẻ Săn Đêm mỉm cười nhìn cô quỷ quyệt. Cái nhìn đó như hun đốt toàn thân cô và nó khiến cô rạo rực. "Lạc quan mà nói thì sau vụ này bọn đàn ông sẽ rồng rắn xếp hàng để được hẹn hò với cô."


"Buồn cười nhỉ."


Kẻ Săn Đêm nhún vai. "Đó là cách duy nhất để ra khỏi đây."


"Chỉ là với anh thôi," cô nói. "Tôi có thể tự mình bước ra khỏi chỗ này, còn anh thì chỉ còn là tro bụi."


Anh nháy mắt khiêu khích. "Vậy thì thử xem."


Cô lập tức thực hiện và nhanh chóng học được một điều, những con ma cà rồng cao lớn, nguy hiểm không thể bị xê dịch một tí nào trừ khi họ muốn.


"Được rồi," Amanda nói, xoa xoa nơi cổ tay đau buốt vì bị chiếc còng nghiến chặt. "Chúng ta nên vào xe cứu thương trước đã."


Kẻ Săn Đêm đi trước.


Khi leo lên đường thùng sau của chiếc xe cứu thương, Kẻ Săn Đêm dễ dàng nhấc bổng cô lên trong sự ngỡ ngàng của cô gái trẻ. Cô dịch sang bên trái, cố tránh xa anh nhưng anh quá cao, gần như là gấp đôi cô. Anh nằm xuống cáng, bên trong chiếc túi đựng tử thi màu đen.


Không nói một lời, Tate kéo khóa cái túi lại.


"Hai người thường làm thế này sao ?" Cô hỏi.


Tate mỉm cười thân thiện. "Cũng không ít"


Amanda cau mày trong khi Tate chỉnh lại cái túi để tay cô vẫn nằm bên ngoài trong khi tay của Kẻ Săn Đêm được giữ kín bên trong túi. Cô cảm thấy thật kỳ lạ khi Tate lại tích cực giúp đỡ một con ma cà rồng như thế.


"Làm sao mà hai người biết nhau ?" Cô hỏi Tate.


"Tôi đang chén một cơ thể thì bị cậu ta bắt gặp," Kẻ Săn Đêm nói vọng ra từ bên trong túi.


Tate bật cười, đứng thẳng lên. "Một đêm tôi đang trong ca trực, khi tôi đến nhận một tử thi thì phát hiện là hắn ta vẫn chưa chết. Lần đó nếu không có Kẻ Săn Đêm thì chắc người nằm trong túi đã là tôi rồi."


"Im đi Tate," Kẻ Săn Đêm ngắt lời. "Lái đi."


"Làm ngay đây," Tate nói như thể thái độ trịch thượng của Kẻ Săn Đêm không hề khiến anh cảm thấy bị xúc phạm chút nào.


"Anh biết không," Amanda nói với Kẻ Săn Đêm khi Tate bước ra phía trước, ngồi xuống ghế tài xế và bắt đầu khởi động chiếc xe cứu thương. "Anh nên tỏ ra lịch sự một chút đối với người khác, nhất là những người đang giúp đỡ anh."


Cô nghe một tiếng thở dài nặng nhọc vọng ra từ bên trong lớp túi nhựa. "Chẳng phải lời khuyên đó là thứ cô nên giữ lại cho mình sao ?"


Amanda định phản bác nhưng rồi cô im lặng. Anh ta nói đúng. Từ khi những chuyện này bắt đầu, cô đã có hơi cáu bẳn với anh. "Có lẽ anh nói đúng. Chắc là cả hai chúng ta cũng cùng nên áp dụng nó thôi."


Nếu Tate có đáp lời gì đó thì cô cũng không thể nghe thấy vì tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi. Tate lái xe đến bệnh viện đúng như thời gian quy định, nhưng chuyến đi này không thể nói là một chuyến đi êm ả.


Khi đến nơi, cô cảm thấy mình như một chiếc tất ướt được ném vào máy sấy.


Nhằm cảnh cáo cô nên giữ im lặng, anh đã cẩn thận kéo chiếc cáng ra khỏi thùng xe một cách nhẹ nhàng để không khiến tay cô bị đau khi họ bước ra khỏi xe.


Khi đã bước vào sau cánh cửa bệnh viện, Amanda kéo áo khoác lại để dấu vệt máu trên áo len của mình.


Kẻ Săn Đêm vẫn nằm im bất động khi Tate đẩy chiếc cáng băng qua những khu vực rộn rịp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nợ anh lời xin lỗi

Nợ anh lời xin lỗi

Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không

24-06-2016
Tôi làm gia sư

Tôi làm gia sư

Anh đẩy em vào chỗ chết rồi. Tưởng chuột sa hũ nếp , mang ơn anh không hết, ai

25-06-2016
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương

Pair of Vintage Old School Fru