Anh đang làm cái quái gì thế này.
bạn đang xem “Night pleasure (18+) - Sherrilyn Kenyon” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhiệm vụ của anh là bảo vệ cô ta chứ không phải là chạm vào cô ta. Nhất là khi cô dường như cũng có cảm giác tương tự. Lần cuối cùng khi phạm phải sai lầm thế này với phụ nữ, anh đã phải trả giá bằng cả linh hồn mình.
Amanda nhìn thấy nét hoang mang trên gương mặt anh khi anh đẩy cô ra và đứng dậy.
"Theone là ai vậy ?" cô hỏi
Mắt anh bùng lên tia nhìn căm hận. "Không ai cả."
Được thôi, khi tỉnh táo rõ ràng là anh không thích Theone, nhưng chỉ mới một phút trước đây...
Anh chầm chậm đứng lên và giúp cô đứng dậy. "Tôi đã ngủ nhiều hơn là tôi tưởng. Mặt trời đã lặn rồi."
"Có phải lại là một trong những khả năng linh thông của anh cũng có liên quan tới mặt trời à ?"
"Bởi vì việc sống và chết của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào việc mặt trời mọc và lặn, nên ừ, đúng đấy." Anh kéo cô về phía cửa. "Giờ thì, cô nói cô biết có người có thể giúp chúng ta thoát khỏi cái còng này đúng không ?"
"Đúng đó, giờ này chắc họ cũng đã về nhà rồi. Để tôi gọi hỏi lại cho chắc đã."
"Được thôi."
Amanda bước đến chỗ cái bàn, nhấc điện thoại gọi Grace Alexander.
"Hey, Gracie," cô nói nhanh ngay khi nghe giọng nói của Grace đầu dây bên kia. "Amanda đây. Tối nay hai người có nhà không ? Tớ muốn nhờ một chuyện."
"Được thôi. Mẹ chồng tớ sẽ ghé qua, nhưng như vậy càng tốt, sẽ có người coi chừng bọn trẻ. Mà cậu muốn bảo tớ -"
"Không nói qua điện thoại được đâu. Bọn tớ đến ngay đây."
"Bọn tớ sao ?" Grace hỏi.
"Tớ sẽ dẫn một người đến, cậu không phiền chứ ?"
"Không đâu."
"Cám ơn. Gặp cậu sau." Amanda gác máy.
"Được rồi," cô quay sang nói với Kẻ Săn Đêm. Cô ấy sống ở đường Charles. Anh biết đường không ?"
Trước khi anh kịp trả lời, Tate bước vào trên tay cầm một chiếc cặp màu đen. "Này," anh nói với Kẻ Săn Đêm, "Đã dậy rồi sao. Một anh chàng tên Nick ghé qua cách đây mấy tiếng và nhờ chuyển cái này cho cậu."
"Cám ơn," Kẻ Săn Đêm nói, cầm lấy chiếc cặp trong tay Tate. Anh đặt nó lên bàn mở ra.
Amanda mở to mắt kinh hoàng khi nhìn thấy hai khẩu súng ngắn, một khẩu liên thanh, một cái bao da, một điện thoại di động, ba con dao găm và một cặp mắt kính nhỏ, sẫm màu.
"Tate," Kẻ Săn Đêm nói vẻ thân thiện, thật không ngờ là anh ta lại có thể nói bằng cái giọng đó. "Cậu đúng là tuyệt."
"Chỉ hy vọng là Nick không quên gì thôi."
"Không đâu, đủ cả."
Amanda nhướng mày khi nghe những tiếng lóng kiểu Mỹ được nói bằng một giọn nặng và đầy quyến rũ.
Tate gật đầu bỏ đi.
Cô nhìn theo Kẻ Săn Đêm đeo chiếc bao da lên hông, cẩn thận nạp đạn vào từng cây súng. Mở khóa an toàn, rồi cho vào bao da nằm dưới áo khoác.
Đoạn anh cầm con dao găm lên, nhét vào túi sau. Hai con dao còn lại nhét vào túi áo khoác, cái di động và máy PDA thì nhét gọn vào thắt lưng.
Amanda nhướng mày nhìn anh trang bị vũ khí đến tận răng. "Tôi cứ tưởng thử duy nhất có thể giết chết một con ma cà rồng là đâm một cây gỗ vào tim chứ."
"Một cây gỗ mà đâm thẳng vào tim thì thứ gì mà không chết. Nếu bị thế mà không hề gì thì chắc chỉ có quỷ địa ngục." Kẻ Săn Đêm nói. "Với lại, quý cô à, cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó. Chẳng lẽ cô không hiểu cuộc sống thực sao ?"
"Đúng rồi, tôi làm sao mà so sánh với anh được chứ, cuộc sống của tôi thì thật là buồn tẻ và cũng chẳng có ai lại muốn tìm cách giết chết tôi cả. Mà anh biết gì không ? Tôi thật sự là rất thích cuộc sống đó, và tôi đang rất rất là muốn được trở lại với cuộc sống đó."
Mắt anh sáng bừng vẻ chế nhạo. "Được thôi, vậy thì đi đến chỗ người bạn cô, người mà có thể giúp tách chúng ta ra để cô sớm trở lại với cuộc sống buồn chán của mình, còn tôi cũng có thể trở về với cuộc đời đầy những hiểm nguy trắc trở."
Anh chiếu tia nhìn nóng bỏng, đam mê vào cô, trong khi đưa lưỡi đánh vào chiếc răng nanh của mình. Đoạn anh đeo kính râm lên.
Mạch đập trong người Amanda như tăng lên. Với chiếc kính đen đó, trông anh càng quyến rũ hơn. Cô phải cố kìm không lao vào vòng tay anh, mong được hôn anh thêm lần nữa.
Anh nắm tay cô đặt vào túi áo khoác của mình để che giấu cái còng rồi kéo cô ra khỏi văn phòng của Tate, bước dọc theo hành lang bệnh viện.
Khi anh bước đi, cô có thể cảm thận thấy anh đang bước đi nhẹ nhàng như bay. Từ anh toát ra cái vẻ tinh tế, thuần khiết và dịu dàng. Đó lại chính là điều nguy hiểm nhất. Khi anh đi ngang bất cứ người phụ nữ nào, khí chất đó khiến họ bị hút lấy.
Nhưng Kẻ Săn Đêm dường như không hề quan tâm đến điều đó, anh điềm nhiên bước về phía lối ra.
Khi bước ra đến bãi đỗ xe tối tăm, Amanda khẽ huýt sáo khi cô trông thấy chiếc Lamborghini Diablo đậu trong bãi xe dành cho nhân viên bệnh viện. Ánh sáng từ cây đèn ở ngay phía trên chiếc xe trông như một vầng hào quang bao phủ chung quanh nước sơn đen láng bóng.
Thường thì cô không mấy quan tâm đến xe cộ, nhưng Lamborghini luôn luôn là một ngoại lệ. Chắc hẳn chiếc xe này thuộc về một bác sĩ ngoại khoa.
Cô đã nghĩ thế cho đến khi Kẻ Săn Đêm bước đến chỗ chiếc xe.
"Anh đang làm gì vậy ?" cô hỏi.
"Thì đi lấy xe."
Miệng chữ o. "Xe này của anh sao ?"
"Không," anh mỉa mai. "Tôi trộm nó bằng cái chìa khóa đang nằm trong tay tôi."
"Chúa ơi," cô thở hổn hển. "không thể tưởng nổi."
Anh kéo trễ cái kính xuống sống mũi. "Sau hai ngàn năm tích cóp thì tài khoản của cô cũng sẽ rất đáng ngưỡng mộ thôi."
Amanda chớp mắt khi nghe những lời đó. Là anh ta nói thật hay ...
"Có thật là anh già thế không ?" cô nghi hoặc hỏi.
Anh gật đầu xác nhận. "Chính xác là 2.182 tuổi vào tháng bảy vừa rồi".
Cô cắn môi dưới khi nhìn vào cái cơ thể tuyệt đẹp trước mặt. "Với một ông già thì trông anh tuyệt đấy. Không thể tưởng nổi là anh có thể hơn ba trăm tuổi."
Anh cười to, tra chìa vào ổ.
Trong khi đứng đợi anh mở cửa xe, có một cái gì đó thôi thúc Amanda, "Anh biết không, người ta thường nói là những người đàn ông có thể lái được những chiếc xe như thế này là vì ông trời muốn bù đắp cho họ cái gì đó." – tia nhìn của cô lướt dọc cơ thể trước mặt, dừng lại hơi lâu ở cái phần phình lên trong quần jeans của anh.
Anh nhướng mày nhìn cô, đoạn mỉm cười chế giễu đoạn kéo cửa lên.
Trước khi cô kịp nhận ra anh định làm gì thì anh đã tiến tới một bước, ép chặt cô trong hương thơm mạnh mẽ đầy nam tính. Anh nắm lấy tay cô, ép chặt vào cái nơi mà cô vừa nhìn lúc này.
Ôi không. Không có chút gì đáng để bù đắp.
Anh cúi đầu, thì thầm vào tai cô. "Còn nếu cô muốn thuyết phục hơn nữa..."
Hơi thở của cô như dừng hẳn khi cô cảm nhận được cái vật nằm dưới lòng bàn tay mình. Không phải là một chiếc vớ mềm mại.
Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, vòng tay giữ chặt đầu cô. Cô biết anh muốn hôn cô lần nữa.
Được thôi, làm ơn đi.
"Cốc cốc," Desiderius lên tiếng từ trong bóng tối.
Chương trước | Chương sau