- Chúng ta có rất nhiều chuyện, cơ hội thật hiếm có...
bạn đang xem “Những cú siêu lừa của Arséne Lupin - Maurice Leblanc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Hãy để tôi đi...
- Không, không được, ông không thể đi được.
Valon đành bước lùi lại. Thái độ dứt khoát của nhà ngân hàng khiến ông ta trấn tĩnh lại, ông ta lẩm nhẩm:
- Được thôi, có gì hãy nói mau!
Có một việc mà tôi rất ngạc nhiên, tôi nghĩ hai người ngồi cạnh nhau cũng cảm thấy thất vọng như vậy. Tại sao Salva lại không tới? Lẽ nào ông ta cho rằng chỉ cần Andermatt và Valon đối chất với nhau là đủ? Tôi thật không hiểu.
Andermatt bước lại gần Valon, nhìn thẳng vào mắt đối phương một cách thách thức mà nói rằng:
- Bao năm đã trôi qua, ngài đã không còn phải sợ gì nữa, nên ngài hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Valon, rốt cuộc thì ngài đã làm gì Lucien?
- Ông hỏi gì vậy? Chuyện đó làm sao tôi biết được.
- Ông phải biết chứ! Ông không thể không biết. Hai anh em ông suốt ngày theo ông ta, còn ở chung với nhau chính ở căn phòng này. Buổi tối cuối cùng, khi tôi tiễn Lucien ra cửa, có hai bóng người vụt qua. Tôi thề rằng đó là hai anh em ông.
- Bằng chứng đâu?
- Chứng cứ có sức thuyết phục nhất là hai ngày sau, các ông đã mang phương án chế tạo trong cặp tài liệu của Lucien tới cho tôi xem, muốn tôi mua nó. Tại sao phương án này lại rơi vào tay các người chứ?
- Chẳng phải tôi đã nói cho ông rồi sao, ông Andermatt. Đó là buổi sáng thứ hai sau khi Lucien mất tích, chúng tôi đã chúng ở trên bàn cảu ông ta.
- Giả dối- Andermatt đanh giọng lại nói như quát.
- Ông dựa vào đâu mà dám nói vậy?- Valon cũng không vừa.
- Quan tòa sẽ nói cho ông biết là dựa vào đâu.
- Vậy sao ông không tố cáo tôi?
- Để làm gì? Làm gì...- Ông ấy bỗng dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng đau đơn.
Valon nói một cách thách thức:
- Hãy xem lại mình đi! Nếu trong tay ông có chút chứng cứ thật sự nào thì sự đe dọa không mấy uy lực kia của chúng tôi không đến nỗi khiến ông...
- Đe dọa? Những bức thư ấy à? Lẽ nào ông cho rằng chúng làm tôi phải băn khoăn sao?...
- Nếu không, sao ông phải dùng một số tiền khổng lồ để chuộc lại bức thư ấy? Và lại còn cho người theo dõi chúng tôi nữa?
- Là để lấy lại phương án quí báu đó.
- Được thôi! Về những bức thư ấy, ông chỉ cần lấy lại được là sẽ đi tố cáo chúng tôi. Tôi sẽ không đời nào giao nó!- Ông ấy cười lớn, nhưng đột ngột dừng lại.- Thôi đủ rồi, cứ vẫn mãi mãi những lời lẽ ấy thì thật vô nghĩa. Kết quả thì cũng chỉ có thế mà thôi.
- Không phải vậy,- Nhà ngân hàng không khoan nhượng- Ngài đã nói đến những bức thư ấy, nếu ngài không giao nó cho tôi thì đừng nghĩ đến điều đó...
- Tôi phải đi.
- Không được, không thể được!
- Ông nghe đây, ông Andermatt, tôi khuyên ông...
- Ông đừng nghĩ là có thể ra khỏi đây.
- Chúng ta thử đi xem- Valon tức giận thét len.
Bộ dạng đầy sát khí ấy khiến phu nhân Andermatt sợ hãi, bất giác ho vài tiếng.
Ông ấy chắc hẳn nghe thấy tiếng ho này vì ông ấy đang rảo bước vội ra cửa. Andermatt kéo mạnh ông ta lại. Lúc này, tôi nhìn thấy ông ta đã thò tay vào túi áo khoác.
- Tôi cảnh cáo ông lần cuối!
- Hãy giao bức thư ra, rồi nói chuyện sau.
Valon rút ra khẩu súng chĩa vào người Andermatt:
- Ông có để cho tôi đi không?
Bỗng nhà ngân hàng bất giác cúi người xuống.
Một tiếng súng vang lên. Khẩu súng của Valon rơi xuống sàn.
Dường như tôi cứng đờ người ra. Phát súng này được bắn từ phía chúng tôi! Là Das bắn, ông ấy bắn một phát liền làm rơi khẩu súng trong tay Alfred!
Trong nháy mắt, ông ấy đã vọt ra chặn giữa hai đối thủ, cười nhạt với Valon:
- Coi như anh may mắn, anh bạn. Tôi nhằm vào anh nhưng lại bắn trúng khẩu súng.
Hai người kia đều trợn mắt nhìn Das. Ông ta nói với nhà ngân hàng đang sợ hãi không nói được câu nào:
- Thưa ngài, xin hãy tha cho tôi tội... lắm chuyện. Có điều, ngài chơi thật tồi. Hãy cho tôi mượn bộ bài này chơi một chốc!
Nói xong, ông quay lại nói với Valon:
- Hai chúng ta cùng chơi nhé, anh bạn! Quân át chủ bài là cơ, tôi đánh quân bảy này.
Lúc đó, ông ấy giơ ra miếng sắt có bảy hình cơ ra trước mặt Valon. Mặt hắn ta tái mét, hai mắt trợn ngược, dường như bị đồ vật trước mắt đóng đinh tại chỗ.
- Ông là ai?- Ông ta lắp ba lắp bắp.
- Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi là người thích can thiệp vào chuyện của người khác... Tôi còn có đức tính nữa là đã can thiệp thì can thiệp đến cùng.
- Ông muốn gì?
- Tôi muốn đồ vật ông mang theo trên người
- Tôi chả mang theo thứ gì hết.
- Không đúng, nếu không ông sẽ không đến. Sáng hôm nay ông đã nhận được một bức thư, nói rằng 9 giờ tối nay đến đây và còn dặn ông phải mang hết tài liệu đi. Vậy rốt cuộc, tài liệu đâu?
Thái độ và giọng nói của Das đầy uy lực. Người bạn, bình thường luôn điềm đạm, hiền hòa của tôi lúc này như biến thành một người khác. Valon hoàn toàn bị khống chế, ông ta chỉ vào túi áo như một cái máy:
- Tài liệu ở đây.
- Là toàn bộ chứ?
- Đúng.
- Bản gốc hay bản sao?
- Bản gốc.
- Ông ra giá đi!
- 100 ngàn.
Das cười lớn:
- Ông điên à, họ chỉ trả cho ngài 20 ngàn mà 20 ngàn ấy cũng mất trắng vì thí nghiệm bị thất bại.
- Bọn họ không hiểu được tầm quan trọng của đề án- Valon vớt vát biện bạch.
- Vì nó không hoàn chỉnh?
- Vậy sao ông còn phải hỏi tôi cầm theo hay không?
- Tôi tự có cách. Trả cho ông năm nghìn franc, không thêm một đồng xu.
- Mười ngàn, không bớt một xu.
- Quyết thế nhé!
Das bước đến trước mặt Andermatt thương lượng:
- Xin ngài hãy ký một tấm séc, được không?
- Nhưng... tôi không có...
- Quyển... séc ư? Nó ở đây.
Ông Andermatt trợn mắt khi nhận lấy cuốn séc từ tay Das:
- Có thật là... của tôi...? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Thưa ngài, chúng ta đừng nhiều lời vô ích. Xin hãy ký đi!
Nhà ngân hàng lưỡng lự một thoáng rồi cũng lấy bút máy ra ký. Valon chực thò tay ra cầm tờ séc quý giá đó.
- Đừng vội, sự việc chưa kết thúc đâu.
Das quay lại nói với Andermatt:
- Ngài có muốn lấy lại các bức thư đó không?
- Đúng, những bức thư ấy...
- Nó ở đâu, ông Valon?
- Nó không ở chỗ tôi.
- Nó ở đâu, ông Valon?- Das vẫn không buông tha.
- Tôi không biết. Em tôi đã giữ nó.
- Bức thư được giấu ở đây, trong căn phòng này. Hãy mở hộp bí mật ra!- Das vừa nói vừa giơ miếng sắt lên.
Valon sợ hãi lùi về sau:
- Không... không... tôi không muốn...
- Ông sao thế?...- Das nói xong liền bước tới bức tượng treo tranh vị hoàng đế râu bạc, đứng lên ghế, đặt nó lên hình chiếc bao kiếm, đường viên xung quanh miếng sắt vừa khít vào lưỡi kiếm. Sau đó dùng một chiếc búa đục lỗ ở đầu mỗi hình trái tim đỏ, lấy bẩy miếng đá nhỏ trên tường áp vào đó. Khi miếng đá cuối cùng vừa được ghép vào thì một cái khóa xuất hiện. Phần ngực của hoàng đế xoay chuyển, để lộ ra một cái hốc rộng, trông nó giống như hòm an toàn, bốn mặt là thép.
- Ông nhìn rõ rồi chứ, Valon? Hòm an toàn trống không.
- Vậy... chắc chắn người anh em của tôi đã lấy nó đi.
Chương trước