Những cú siêu lừa của Arséne Lupin - Maurice Leblanc

Những cú siêu lừa của Arséne Lupin - Maurice Leblanc


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 9
5 sao 5 / 5 ( 135 đánh giá )

Những cú siêu lừa của Arséne Lupin - Maurice Leblanc - Chương IX - Quân bài sắt "Bảy cơ" (Hết)

↓↓

Das đứng trước mặt ông ta quát:

bạn đang xem “Những cú siêu lừa của Arséne Lupin - Maurice Leblanc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đừng giở trò với tôi nữa. Còn có một cái hòm bảo hiểm khác. Nó ở đâu?


- Làm gì có.


- Ông cần tiền ư? Bao nhiêu?


- Mười ngàn.


- Ông Andermatt, những bức thư có đáng giá mười ngàn franc không?


- Đúng thế- Nhà ngân hàng đồng ý.


Valon đóng cửa hòm lại, chần chừ một chút, rồi cầm lấy tấm sắt hình bảy cơ đặt lên hình bảo kiếm, giống như cách Das vừa làm. Sau đó, đục vào lỗ ở đầu bảy hình tim. Lúc này, trên tường lại xuất hiện một cái hốc nhưng ngạc nhiên ở chỗ, chỉ có một phần của hòm an toàn chuyển động, lộ ra một hòm an toàn khác rất nhỏ.


Bọc thư ở trong đó, Valon đưa nó cho Das. Das quay sang Andermatt hỏi:


- Chi phiếu đã xong rồi chứ, ngài Andermatt?


- Đúng vậy.


- Trong tay ông vẫn còn một phần tài liệu của Lucien, sau khi thêm phần này vào thì phương án chế tạo tàu ngầm sẽ hoàn chỉnh, đúng không?


- Đúng.


Hai bên tiến hành trao đổi. Das nhận lấy phần tài liệu và chi phiếu; đưa thư cho ông Andermatt.


- Thưa ngài, đây là thứ ngài cần.


Nhà ngân hàng do dự một lúc, những bức thư mà ông ta mất bao công sức đi tìm thì giờ đây đối mặt với nó ông lại thấy lo sợ. Chần chừ giây lát rồi ông ta cũng giật lấy chúng.


Lúc này, tôi chỉ nghe thấy tiếng rên khẽ ở bên cạnh. Tôi vội cầm tay phu nhân Andermatt, tay bà ấy lạnh như băng.


- Thưa ông, tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc. Ồ! Không cần phải cảm ơn. Đây là sự thường tình, tôi có thể giúp được ông.


Ông Andermatt vội vã bước đi. Và mang theo bức thư của vợ gửi cho Lucien.


- Thật tốt quá- Das vui vẻ nói to- Sự việc được giải quyết rất thỏa đáng. Chỉ còn lại món nợ của chúng ta, anh bạn. Phần phương án của anh đâu?


- Tất cả đều đã ở đây rồi. Das lật xem vài trang, sau đó nhét chúng vào túi áo.


- Rất tốt, ông đã giữ đúng lời hứa.


- Nhưng...


- Nhưng sao?


- Hai tấm chi phiếu?... Món tiền đó?...


- Ồ, anh còn nói gì nữa ư, anh bạn. Sao anh còn dám đòi tiền à?


- Tôi muốn thứ vốn thuộc về tôi.


- Anh lấy trộm, còn dám nói người ta nợ mình ư?


Valon tức giận đến mức toàn thân run bắn, mắt đầy những tia máu.


- Tiền của tôi... hai mươi ngàn...- Ông ta gằn giọng.


- Làm gì có! Tôi còn phải sắp xếp được khoản chi đã chứ...


- Tiền của tôi!- Valon như con hổ dữ lao vào Das.


- Thôi đi, đừng có hồ đồ, hãy để con dao găm xuống!- Nói rồi ông đập mạnh lên cánh tay đối phương.


Valon đau đớn kêu rú lên.


Lúc này Das mới nói:


- Đi thôi anh bạn, đi hít chút không khi trong lành sẽ rất tốt cho anh! Có cần tôi đi cùng không? Chúng ta ra cánh đồng hoang kia nhé, tôi có thể chỉ cho anh xem một đống đá, ở dưới đó...


- Không phải là thật! Không phải là thật!


- Không là thật! Tấm sắt nhỏ "bảy cơ" này là lấy từ đó ra. Đây là vật mà Lucien luôn mang theo người, chắc ông còn nhớ chứ? Hai anh em ông đã chôn nó cùng người chết... bên cạnh còn có một số thứ, cảnh sát sẽ rất hứng thú với chúng đấy.


Valon nắm tay lại và ghì chặt lên mặt, một lúc sau mới nói:


- Thôi được. Tôi đầu hàng. Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng có một việc... Chỉ có một việc, tôi muốn được biết...


- Hãy nói đi!


- Trong hộp an toàn vốn có cất đồ, đúng không?


- Đúng.


- Hôm 22 tháng 6, lúc ông đến đây vẫn còn?


- Đúng


- Đó là đồ gì vậy?


- Đó là các đồ anh em nhà ông đã cất giấu: bảo vật, đồ trang sức, châu báu, kim cương mà các ông đã cướp được.


- Kết quả ông đã lấy đi?


- Đúng thế! Nếu không, ông sẽ là gì nào?


- Nếu như vậy thì... em tôi vì phát hiện ra đồ không còn nữa nên đã tự sát ư?


- Có lẽ như vậy. Chỉ là thông tin giữa các anh và Felibe không còn, không thì có lẽ không đến nỗi ông ta tìm đến cái chết. Nhưng châu báu cũng không còn... Đây là điều ông muốn dò hỏi sao?


- Còn nữa: Tên của ông là gì?


- Nghe giọng ông kìa, như thể muốn báo thù ấy.


- Ông hãy đợi đấy! Hôm nay tôi bị bắt, ngày mai...


- Là tôi?!


- Tôi cũng nghĩ thế. Tên ông à gì?


- Arséne Lupin.


- Lupin!- Valon quị xuống, như bị ai đó dùng gậy đập mạnh vào đầu. Das cười lớn:


- Anh cho rằng chó mèo cũng thông minh thư vậy sao? Thôi đi, ít ra cũng phải là cỡ như Lupin chứ! Bây giờ ông đã biết tên tôi rồi, nào ông bạn, hãy chuẩn bị báo thù đi! Lupin đợi đó...


Nói rồi, ông ấy dìu Valon lúc này đứng không vững ra cửa.


- Das, Das!- Tôi hét lên. Cho dù tôi đã biết ông ta là ai, nhưng vẫn bất giác gọi to cái tên vốn quen thuộc với tôi.


Tôi vén tấm màn ra.


Ông ta chạy lại:


- Sao vậy? Có chuyện gì?


- Phu nhân Andermatt ngất xỉu rồi!


Ông ta vội nâng phu nhân dậy, đưa bình muối amoniac lên mũi bà ấy, đồng thời hỏi tôi:


- Rốt cuộc là chuyện gì vậy?


- Là vì những bức thư đó- Tôi nói- Những bức thư ông đưa cho chồng bà ấy. Ông ấy vỗ tay vào trán:


- Bà ta cho rằng tôi làm như vậy thật sao?- Cũng khó mà trách được bà ấy. Tôi thật ngốc!


Phu nhân đã tỉnh lại, lo lắng nghe ông ta nói. Ông ấy rút từ trong túi ra một phong bì trông rất giống với bao thư ông ấy đưa cho Andermatt.


- Đây mới là thư của bà, phu nhân; đây là bản gốc đấy.


- Nhưng... những bức thư kia?


- Trông chúng có vẻ rất giống nhau, nhưng đều là do tôi viết lại tối qua. Chồng bà không thể nào biết, vì ông ấy đã tận mắt nhìn thấy tất cả rồi.


- Còn nét bút?


- Bất kỳ nét chữ nào cũng có thể bắt chước được!


Bà ấy vô cùng cảm ơn Das. Tôi nhận ra rằng, cuối cùng Valon và Lupin nói với nhau bà ta không nghe thấy.


Nhưng tôi có chút ngại ngùng với người bạn cũ này, không biết nói gì... Lupin! Người bạn cũ thường xuyên cùng tôi ra vào tòa soạn lại là Lupin! Thật là ly kỳ. Lúc này, ông ấy rất nhẹ nhàng nói:


- Anh hãy nói lời tạm biệt với Das được rồi.


- Hả?


- Đúng vậy. Ông ta đã đi du lịch rồi. Tôi đã đưa ông ấy đi Mônacô rồi. Rất có thể ông ấy sẽ có một căn nhà tốt. Tôi muốn nói kỳ thực đây chính là ý của ông ấy.


- Vậy Lupin ở lại đây ư?


- Ồ! Cuộc sống của Lupin mới bắt đầu, ông ấy còn phải...


Bất ngờ, tôi bước đến kéo ông ấy ra một chỗ, cách xa phu nhận Andermatt


- Đêm 22 tháng 6 ấy, là ông đã đến đây ư?


- Đúng vậy. Tối hôm ấy, sau khi chia tay với anh, tôi lại quay lại đây ngay. Theo tin báo, tôi biết ở đây có chiếc hộp an toàn dùng khóa chìm, chìa khóa chính là quân bài bảy cơ. Nên chỉ cần tìm một chỗ đặt quân bảy cơ đứng lên là được. Tôi quan sát rất kỹ suốt một tiếng, kết quả đã tìm thấy.


- Một tiếng cơ á?


- Vâng, chỉ quan sát kỹ ông già ở trên tường.


- Vị hoàng đế ư?


- Vị hoàng đế này được vẽ y hệt theo quân K cơ, trong bộ bài tú lơ khơ.


- Đúng vậy... Nhưng tại sao vẫn là quân bảy cơ, lúc thì mở ra hộp an toàn to, lúc lại mở hộp nhỏ?

Chương trước

↑↑
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Tình yêu Giông Bão

Tình yêu Giông Bão

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")   Tôi đã

26-06-2016
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Hóa đơn

Hóa đơn

Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những

01-07-2016

XtGem Forum catalog