Khách Không Mời Mà Đến Trong Hôn Lễ
1.1
Một năm rưỡi sau
bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Mẹ, mẹ!" Trong nhà lớn Cung gia, một âm thanh non nớt vang lên. Nhà họ Cung vốn đã bị phá hủy trong một năm rưỡi đã khôi phục lại dáng dấp ban đầu.
"Điềm Điềm, cẩn thận một chút!" Tống Tâm Dao vội vàng bế con gái bé nhỏ lên. Bởi vì tang lễ của ông nội, hôn sự của cô và Cung Hình Dực lại chậm trễ một lần nữa, nhưng mà cô và Cung Hình Dực cũng đã sống chung với nhau chỉ là bọn họ còn thiếu một cái hôn lễ thôi, tất cả mọi người đều coi cô như thiếu phu nhân nhà họ Cung.
Một năm rưỡi trước, trong vụ nổ kia, thật may mắn là không thương tổn đến những người khác, lúc trước mọi người đã được quản gia cho rời khỏi đó. Hình như Cung Thiên Kích biết có chuyện sẽ xảy ra cho nên ông để mọi người rời khỏi nhà mới bảo vệ được tính mạng của họ.
"Mẹ! Hôm nay dì ra tù, chúng ta phải nhanh lên đó!" Kỳ Kỳ thấy Tống Tâm Dao nửa ngày vẫn chưa thay được quần áo liền nói.
"Các con đừng có giục, thế nào lại giống cha như vậy, luôn thích thúc giục thúc giục thúc giục hay sao?" Tống Tâm Dao thật sự không vui, trước kia đều là cô thúc giục người khác, tại sao hiện tại lại đến phiên người khác thúc giục cô, mà thúc giục cô lại là hai đứa con này chứ.
"Bà xã à, có phải em không thấy anh ở nhà, nên nói xấu anh đứng không?" Cung Hình Dực vốn đi lấy xe trở lại, đưa cô đi đón Cao Cầm Nhã ra tù, nhưng mới vừa vào cửa, đã nghe thấy Tống Tâm Dao đang nói xấu mình.
"Nào dám!" Tống Tâm Dao cầm áo khoác bên cạnh lên mặc vào cho Điềm Điềm.
"Đi thôi!" Cả nhà cùng đi đón người.
"Ừ!" Kéo Kỳ Kỳ qua, một nhà bốn người cuối cùng cũng có thể ra cửa.
*
Ngoài trại giam thành phố O, sớm đã đứng đầy người, hai vợ chồng nhà họ Tống nghe nói hôm nay Cao Cầm Nhã ra tù cho nên tất cả đều chạy tới đây chờ đợi, mà xa xa Tằng Tử Kiêu đứng nơi đó, cũng không tiến lại gần.
Cung Hình Dực cùng Tống Tâm Dao coi như là người cuối cùng đến đây, thấy Cung Hình Dực cũng đến, các ký giả giật nảy mình. Cao Cầm Nhã ra tù, Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao tới làm cái gì? Chẳng lẽ tới đây cười Cao Cầm Nhã sao?
Cửa lớn mở ra, Cao Cầm Nhã từ từ đi ra. Từ sau khi vào tù, tóc của cô đã cắt ngắn đi.
"Chị!" Tống Tâm Dao giao Điềm Điềm cho Cung Hình Dực, vội vàng chạy tới. Ký giả thấy thế tất cả đều không hiểu gì cả.
"Dao Dao!" Cao Cầm Nhã buông thứ gì đó trong tay ra, cùng ôm lấy nhau.
Cô thật sự rất may mắn, vốn là phải ở trong tù ba năm, thế nhưng cảnh sát lại giúp cô giảm hình phạt xuống chỉ còn một năm lẻ bốn tháng, điều này làm cho cô rất vui vẻ, cũng rất cảm tạ trời cao.
"Tiểu Nhã!" Triệu Tâm Nguyệt vui mừng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô ra tù.
"Dì!" Cao Cầm Nhã buông Tống Tâm Dao ra, ôm lấy Triệu Tâm Nguyệt.
"Đừng ở chỗ này ôm nhau nữa, mau về nhà, Tiểu Nhã, dì đã chuẩn bị đồ ăn rồi, đi nhanh đi!" Cô được ra tù cả nhà đều cảm thấy vui mừng. Lần đầu tiên, Cao Cầm Nhã có cảm giác mình đựơc coi trọng.
"Dạ!" Cô gật đầu lia lịa.
"Dì (Dì)." Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng.
"Ừ!" Cao Cầm Nhã vui vẻ đáp một tiếng, trong lòng tràn đầy vui sướng.
"Đi, về nhà!" Tống Tâm Dao đi tới bên cạnh Cung Hình Dực, nhận lấy Điềm Điềm trong ngực anh.
"Được!" Cao Cầm Nhã đáp một tiếng, nhưng không có ý muốn lên xe, mà đang chăm chú nhìn chung quanh, hình như đang tìm kiếm Tằng Tử Kiêu – người luôn chăm sóc cô trong khoảng thời gian hai năm này. Chẳng lẽ hôm nay anh không tới sao?
"Tiểu Nhã, nhìn cái gì vậy? Đi thôi!" Triệu Tâm Nguyệt đi tới, thấy cô hết nhìn đông lại nhìn tây, hình như là đang chờ người nào đó vậy.
"Dạ!" Cao Cầm Nhã đáp một tiếng, vẫn nhìn chung quanh, nhưng không có nhìn thấy người đó. Anh thật sự không tới đây sao?
Tằng Tử Kiêu đứng ở nơi xa nhìn xe bọn họ rời đi. Cô ấy đã ra tù rồi, cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng liền ít đi!
Hi vọng trong những ngày tiếp theo cô có thể sống thật vui vẻ. Anh tin tưởng là cô có thể. Anh cũng nên đi về thôi. Vô luận sau này có thế nào, anh và cô cũng không thể được. Cho dù từ trước đến nay anh đều có ý với cô. Nhưng mà, thân phận của bọn họ hơn kém nhau một trời một vực. Cô vĩnh viễn đều giống như một nàng công chúa, cho dù anh có thể đến gần cô, nhưng mà giữa bọn họ, không có khả năng!
Điểm này, anh hiểu rõ. . . . . .
Cao Cầm Nhã ngồi ở trong xe, tâm tình vô cùng rối loạn. Tại sao anh không tới đón cô? Không phải anh đã hứa là ngày cô ra tù anh sẽ đến đón cô sao? Nhưng mà, tại sao ngay cả bóng dáng của anh cô cũng không nhìn thấy. Là vì công việc quá bận rộn cho nên anh không đi được sao? Có lẽ là như vậy!
Trong lòng có chút không thoải mái, nhưng mà cô vẫn tự an ủi mình như vậy. Nhìn sợi dây chuyền trong tay, là của anh cho cô. Mặc dù không phải là đồ trang sức cao quý gì nhưng mà cô lại rất yêu thích.
Khi ở trong phòng giam, cô không thể đeo được, cô chỉ có thể lấy nó ra xem như một loại tưởng niệm khi cô nhớ anh.
"Tiểu Nhã, chị làm sao vậy?" Tống Tâm Dao cảm thấy có gì đó không ổn. Kể từ khi chị ra khỏi của trại giam, mắt đều nhìn xung quanh, hình như là đang đợi người nào đó xuất hiện.
"Không có gì!" Cô khẽ mỉm cười, không muốn để cho bọn họ nhìn ra cô đang nghĩ đến người kia.
"Có phải bởi vì hôm nay cha cháu chưa từng xuất hiện hay không?" Triệu Tâm Nguyệt thật sự không nghĩ đến, Cao Hùng hôm nay lại không xuất hiện. Ông ta làm cha như thế nào vậy? Con gái của mình ra tù, thậm chí tới ông ta cũng không tới.
"Không có việc gì đâu ạ! Lần trước sau khi hai cha con cãi nhau, ông ấy đã không còn đến thăm cháu nữa rồi!" Một năm rưỡi qua, bởi vì chuyện của nhà họ Cung, hai người bọn họ cãi nhau một trận xong, Cao Hùng cũng không xuất hiện nữa.
Thậm chí ngay cả cô ra tù cũng không tới đón cô, ông thật sự không muốn nhậ người con gái này nữa sao?
"Tiểu Nhã, đừng nghĩ nhiều, có thể là cha ngươi không biết hôm nay cháu ra tù." Cao Cầm Nhã nhìn phía ngoài cửa sổ, ông thật sự không biết, hay là không muốn tới đón cô, chỉ có chính ông ấy biết. Cho dù cô có nghĩ nhiều hơn nữa, thì có ích lợi gì đây?
"Không có việc gì! Có tới hay không cũng không sao, thấy Dao Dao có thể tới đón con...con thật sự rất vui mừng." Tống Tâm Dao quả thực là một người phụ nữ rất tốt. Một chút cũng không so đo với cô, dễ dàng tha thứ những chuyện mà cô đã gây ra trước đây. Vẫn có thể hào phóng tha thứ cho cô như vậy. Khi nào thì cô mới có thể làm được như vậy, khoan dung như vậy?
Cô thật không biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ qua, bởi vì cô thật sự không biết, mình có thể học được như vậy hay không.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần cháu ra ngoài là tốt rồi!" Triệu Tâm Nguyệt ôm Cao Cầm Nhã, thật sự rất vui mừng. Cô ở trong tù có thể cải tạo tốt, chỉ hơn một năm đã được ra khỏi ngục.
"Được!" Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, bắt đầu dụ dỗ Điềm Điềm. Điềm Điềm "Khanh khách" cười cười, chọc vui tất cả mọi người trong xe.
1.2
Tại nhà họ Cung
Tống Tâm Dao và Triệu Tâm Nguyệt đang bề bộn chuẩn bị bữa trưa, vì Cao Cầm Nhã làm bữa tiệc tẩy trần. Trong phòng khách, Kỳ Kỳ và Điềm Điềm đang lôi kéo Cao Cầm Nhã kể chuyện cổ tích cho hai đứa nó.
Cung Hình Dực cùng Tống Hàm Quân ngồi ở một bên, cảm giác như thế thật là tốt, cả nhà ngồi cùng nhau, vui vẻ chơi đùa .
"Có thể ăn cơm rồi!" Tống Tâm Dao đi tới, ôm lấy Điềm Điềm, đoàn người cùng nhau đi tới phòng ăn.
"Nhiều đồ quá đi!" Kỳ Kỳ thấy tất cả món ăn trước mắt, có thật nhiều món nó thích ăn.
"Con đó! Chỉ có biết ăn thôi!" Liếc Kỳ Kỳ một cái, để Cao Cầm Nhã ngồi vào trước, Kỳ Kỳ cũng ngoan ngoãn bò đến chỗ ngồi của mình.
Bữa cơm này rất vui vẻ, vừa nói vừa cười.
"Tiểu Nhã, tiếp đó, con có tính toán gì?" Ra tù cô cũng không thể nào ở nhà chơi được.
"Muốn tới công ty giúp chú không, chú đang cần người phụ tá." Tống Hàm Quân mở miệng nói, tin tưởng trình độ học vấn của cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này.
"Không, cháu muốn đi làm viên tiểu học." Ở trong tù, cô đã nghĩ thông suốt rồi. Cô muốn trải qua những ngày tháng bình yên, làm một người phụ nữ bình thường.
"Nếu không thì tôi giới thiệu cho cô một trường tiểu học trong thành phố nhé!" Cung Hình Dực mở miệng, lấy trình độ học vấn của cô, tin tưởng rất nhiều trường học đều sẽ dồng ý.
"Em rể, cám ơn ý tốt! Tôi đã nghĩ rõ rồi, tôi muốn đến một làng quê, tìm trường tiểu học hi vọng, lamg cô giáo cho những đứa trẻ nghèo nơi đó." Chỉ cần có thể no bụng, đối với cô mà nói đã đầy đủ rồi.
"Nhưng mà, cuộc sống ở những nơi đó, dì sợ cháu sẽ không chịu nổi đâu!" Triệu Tâm Nguyệt có chút bận tâm, ở nơi đó chỉ là một thị trấn nhỏ, không thể so với thành phố lớn.
"Những thứ này cũng không phải vấn đề, cháu muốn đi để thể nghiệm. Dì à, trước kia cháu đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cho nên cháu muốn mượn cơ hội lần này, thật tốt đền bù một chút cho những chuyện sai lầm chính mình làm ra." Cô đã làm sai quá nhiều cho nên cô cũng phải bù đắp thật nhiều. Dù là khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa, cô cũng phải chống đỡ được.
"Nhưng. . . . . ." Triệu Tâm Nguyệt vẫn không yên lòng, để cho cô đi đến những nơi như vậy, điều kiện ăn ở so với thành phố khác nhau quá nhiều.
"Cháu đã quyết định như vậy thì chúng ta cũng sẽ không nói nhiều thêm nữa. Tiểu Nhã, nếu như không quen với nề nếp sinh hoạt ở đó, hãy về nhà. Chú và dì rất hoan nghênh cháu trở lại." Nếu cô đã quyết định, bọn họ cũng không thể ngăn cô lại được, vậy thì để cho cô đi đi!
Chỉ cần cô vui vẻ, vậy là đã đủ rồi. Nhìn Cao Cầm Nhã có thể hiểu ra nhiều điều như vậy, bọn họ cũng cảm thấy đủ rồi, thật ra thì hiện tại những thứ này đều không quan trọng.
“Dạ! Vì cháu được ra tù, cạn một ly.” cô nâng ly lên, mấy người khác cũng giống nhau giơ ly lên, tiếng ly cốc chạm nhau ở giữa bàn ăn vang lên âm thanh thanh thúy. Hạnh phúc vào giờ khắc này, giống như một bức họa, thật sâu tiến vào trong lòng Cao Cầm Nhã.
“Tiểu Nhã, nếu không thì chờ em họ cung Cung Hình Dực kết hôn xong hãy đi nhé!” Còn khoảng mười ngày nữa chính là hôn lễ của Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực. Hôn lễ này đã kéo dài hơn một năm rưỡi rồi, thật sự nếu không nhanh lên, hai người già bọn họ cũng sẽ không đồng ý.
“Đúng đó! Chị, chị làm phù dâu cho em đi!” Tống Tâm Dao lôi kéo tay Cao Cầm Nhã.
“Tốt!” Cao Cầm Nhã gật đầu cười.
hiện tại cô thật sự rất hạnh phúc, có người thân trong gia đình đều đối tốt với cô như vậy.
“Phù rể có thể là anh được không vậy?” Lôi Vũ Minh từ bên ngoài đi vào, liền nghe thấy bọn họ đang nói chuyện này, anh trực tiếp hỏi một câu.
“Vũ Minh, sao anh lại tới đây?” Kể từ sau khi trở về từ thành phố X, cô và Lôi Vũ Minh rất ít khi gặp mặt nhau.
“Chắc chắn hoan nghênh anh rồi!”
“Làm sao biết chứ, hoan nghênh a!” Tống Tâm Dao cười, rót cho anh ly trà.
“Để cho kỵ sĩ như anh đây làm phù rể như thế nào, được không?” Lôi Vũ Minh vừa cười hỏi, anh chỉ muốn nhìn thấy Tống Tâm Dao hạnh phúc là đủ rồi, thấy Cung Hình Dực đối tốt với cô như vậy, anh rất vui vẻ.
“Tốt! Phù rể!” Tống Tâm Dao cười cười, hôn lễ đến rất gần rồi.
Vùi ở trong ngực Cung Hình Dực, cô cười, cười đến cực kỳ hạnh phúc.
Qua hôn lễ, bọn họ có thể sinh hoạt chung một chỗ, cho đến già. Nắm thật chặt tay Cung Hình Dực, cuộc sống như thế, cô vô cùng mong chờ!
cô phát hiện ra, trên thế giới này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Niềm hạnh phúc như vậy, thật sự khiến trong lòng cô tràn đầy vui sướng.
*
“A……” Bên trong phòng, truyền ra tiếng rên rỉ. Tống Tâm Dao ôm thật chặt Cung Hình Dực, mặc cho anh đòi lấy.
“Tại sao lại đồng ý để Lôi Vũ Minh làm phù rể?” Anh cũng không hiểu, tại sao phải nhường cho anh ta làm, chẳng lẽ cô không biết, Lôi Vũ Minh vẫn luôn có tình cảm đối với cô sao?
“Người ta cũng……A……Anh….anh……Ô……nhẹ một chút! Anh nói làm sao có thể cự tuyệt ý tốt của anh ấy chứ?” Người đàn ông đáng chết này, đang trừng phạt cô sao?
“Nhưng mà anh không thích!” Hôn lên chỗ mẫn cảm trên người cô, khiến cho cô một lần lại một lần run rẩy.
“Ân……A……” Động tác của anh, lần lượt gia tăng, làm cho cô không chịu nổi.
“Anh……Anh ghen……” Người đàn ông này, nhẹ một chút không được sao?
“Đúng, anh ghen!” Ngậm một đóa hoa trước ngực cô, thừa nhận.
“A……Đừng như vậy!” cô sắp không chịu nổi, người đàn ông này rốt cuộc muốn như thế nào?
“Ghét……” Trong phòng không khí từ từ bay lên đến đỉnh.
Dưới sàng……
Hai cặp mắt mở thật to.
Chương trước | Chương sau