Ring ring
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 59

↓↓
“Anh trai, cha đang đánh mẹ sao?” Điềm Điềm không rõ, tại sao mẹ lại phát ra âm thanh như vậy, là bị đánh sao?

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“không có!” Kỳ Kỳ nhỏ giọng lên tiếng.

“Nhưng mà, bọn họ đang làm gì? Có phải chơi rất vui không?” Điềm Điềm có chút nghi hoặc, mỗi buổi tối cha đều không cho nó ngủ cùng mẹ, nói là người bạn nhỏ nên học cách sống độc lập.

“không dễ chơi! Điềm Điềm, nhỏ giọng một chút, nếu như bị mẹ phát hiện, chúng ta chết chắc!” Điềm Điềm cái hiểu cái không gật đầu một cái.

“Anh trai, tại sao giường liên tục dao động như vậy?” Bé không hiểu, cha mẹ đang đánh nhau sao? Cái giường này có thể sập xuống hay không? Cũng đè hai đứa nó ở phía dưới sao?

“Chúng ta mau chui ra đi, nếu như bị cha mẹ phát hiện, nhất định sẽ chết!” Kỳ Kỳ lôi kéo Điềm Điềm, nhẹ nhàng bò ra ngoài. Nếu như bò ra ngoài cửa, tay cầm cửa quá cao, nó với không tới. không thể làm gì khác hơn là bò tới trong thư phòng, chỉ cần không làm cho cha mẹ phát hiện sự hiện hữu của hai anh em nó là được.

Bò vào trong thư phòng xong, hình như Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của bọn nó. Len lén đóng cửa thư phòng, lôi kéo tay nhỏ bé của Điềm Điềm, đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon.

“Anh, tại sao mẹ lại kêu ‘a a a’, không phải là bị cha đánh, còn có thể là làm sao?” Điềm Điềm tay chống cằm, càng nghĩ càng không hiểu.

“Điềm Điềm, cái này sau khi em lớn lên, sẽ hiểu. hiện tại không nên hỏi, cũng không thể đi hỏi mẹ, bằng không mẹ biết sẽ đánh pp nhỏ của em.” Sớm biết vậy, đã không nghe trộm ở trong phòng mẹ. hiện tại tốt rồi, Điềm Điềm như một cô nhóc ham học hỏi, hỏi cái này cái kia.

1.3

Nó phải trả lời thế nào đây, bởi vì, nó cũng không biết, bọn họ rốt cuộc đang làm chuyện gì, chỉ nghe bà ngoại nói là: buổi tối cha mẹ rất nỗ lực làm việc, muốn nhanh chóng cho hai đứa nó có thêm em trai hoặc là em gái.

Nếu bà ngoại đã nói như vậy thì nó chỉ có thể tin tưởng lời bà ngoại nói thôi, cha mẹ chắc là đang cố gắng để hai đứa nhanh chóng có thêm một đứa em trai hoặc một đứa em gái rồi!

Không biết qua bao lâu, hai đứa nhóc ngủ thiếp đi trên ghế salon. Điềm Điềm gối lên chân Kỳ Kỳ, một bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt lấy tay Kỳ Kỳ, hình như sợ rằng anh sẽ trốn mình đi mất. Một cái chân thì vắt trên ghế, đung đưa. Kỳ Kỳ tựa vào trên ghế sa lon, cũng ngủ thật say.

Nửa đêm, Cung Hình Dực trần truồng, đi vào trong thư phòng. Vốn định uống chút nước..., lại không nghĩ rằng trên ghế sa lon có hai bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm rúc vào đó.

Vội vàng chạy về phòng, lấy áo choàng tắm mặc vào, giúp Tống Tâm Dao kéo lại chăn, lúc này mới trở lại thư phòng, bế hai đứa tiểu quỷ lên, đưa về phòng của bọn chúng.

Nếu như mà anh không tới, hai đứa bé cứ ngủ ở trong thư phòng tới khi trời sáng, nhất định sẽ cảm. Cõng Kỳ Kỳ ôm Điềm Điềm, đưa cả hai đứa về đúng phòng của bọn nó, đắp kín chăn giúp hai đứa xong, anh mới đứng dậy, trở về phòng. Ra đến cửa, lại gặp được Tống Tâm Dao.

"Làm sao em đã dậy rồi?" Cung Hình Dực đi tới bên cạnh cô. Tôi snay làm cô mệt muốn chết rồi, vẫn còn nửa đêm bò dậy.

"Em muốn đến xem hai đứa nó một chút xem có đá chăn ra hay không, không ngờ anh đã tỉnh rồi." Khi tỉnh lại, không nhìn thấy Cung Hình Dực, cô đi tìm khắp nơi, cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh nên đi tới phòng các con, không ngờ nửa đêm, anh dậy đắp chăn cho bọn chúng.

"Không sao, hai đứa đều ngủ rất ngon, chúng ta trở về phòng đi!" Ôm eo Tống Tâm Dao, bọn họ cùng nhau trở về phòng.

Lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra là mỗi đêm, cô đều dậy đắp chăn cho bọn trẻ, thế nhưng anh cho tới tận bây giờ cũng không biết.

Trở lại phòng, Cung Hình Dực thấy cô nằm xuống, vẫn nhìn mặt cô.

"Làm sao lại nhìn em như vậy? Ngủ đi!" Bị anh nhìn như vậy, cô cảm thấy không được tự nhiên.

"Đẹp!" Cung Hình Dực cười đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Đừng có thần kinh nữa, mau ngủ đi! Ngày mai anhi vẫn còn phải đi làm." Cung Hình Dực nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo cô vào trong lòng, đôi tay ôm thật chặt, cảm thụ cảm giác có cô ở bên cạnh.

Tống Tâm Dao tìm tư thế thoải mái nhất, hai mắt nhắm lại, ở trong ngực anh an tĩnh ngủ. Nghe hơi thở vững vàng đều đều của cô, anh biết cô đã ngủ. Lại hôn một cái lên trán cô, sau đó cũng nhắm mắt lại, tiến vào giấc mộng đẹp.

*

Hôn lễ. . . . . .

Qua ba lần chuẩn bị kết hôn, tin tưởng lần này nhất định sẽ thành công. Cung Hình Dực đã làm xong tất cả các công tác bảo vệ, hôn lễ lần này nhất định sẽ là thời khắc linh thiêng nhất.

Lần này, bọn họ không thông báo với ký giả, chỉ có người nhà họ Cung và người nhà họ Tống cùng một số bạn bè, nhân viên thân thiết

Bây giờ nhà họ Cung chỉ có hai đứa bé, cùng Cung Hình Dực mới là ba người, sau khi cưới Tống Tâm Dao vào cửa cũng chỉ có bốn người. Thật là bình thường!

Hôn lễ được cử hành trong nhà thờ lớn ở thành phố O, tất cả tân khách cũng đã tập trung ở giáo đường, phía ngoài vườn hoa của giáo đường đều được trải cánh hoa hồng.

Trên mặt mọi người, đều mang nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

Trong phòng hóa trang, Tống Tâm Dao khẩn trương nhìn mình trong gương. Đợi lâu như vậy, mong lâu như vậy, hôn lễ của bọn họ cuối cùng đã tới, nhưng cô phát hiện mình thật sự rất khẩn trương.

Cô cho là mình sẽ không lo lắng, nhưng mà cô phát hiện mình sai lầm rồi, cô khẩn trương đên nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không biết làm sao hình dung ra cảm giác của mình lúc này.

"Chị, em cảm thấy rất lo lắng, làm thế nào bây giờ?" Nhìn Cao Cầm Nhã đứng bên cạnh, trên mặt của cô vẫn luôn mang theo nụ cười chúc phúc.

"Không có chuyện gì, qua một lát nữa sẽ không cần phải khẩn trương rồi!" Cao Cầm Nhã cười cười.

"Dạ!" Cô gật đầu một cái, hi vọng mình thật không cần khẩn trương.

"Dao Dao, tiểu Nhã!" Triệu Tâm Nguyệt đi vào, rốt cuộc cũng nhìn thấy con gái của mình được mặc áo cưới rồi.

"Mẹ! ( Dì )" Hai người đồng thanh gọi.

"Như thế nào? Có khỏe không!" Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống Tâm Dao.

"Mẹ, con có chút khẩn trương." Cô thật sự rất khẩn trương.

"Cô dâu mới đều như vậy." Triệu Tâm Nguyệt từ trong ngực lấy ra một hộp gấm, giao cho Tống Tâm Dao.

"Dao Dao, mở ra xem một chút." Tống Tâm Dao mở cái hộp gấm kia ra, bên trong là một đôi bông tai màu tím nhạt rất đẹp.

"Đây là đôi bông tai khi mẹ gả cho cha con bà ngoại đã cho mẹ. Dì của con cũng có một đôi. Hiện tại mẹ giao cái này cho con. Dao Dao, thân là vợ của người khác, con không thể có tính trẻ con như trước nữa, chăm sóc cho chồng thật tốt, bảo vệ gia đình của hai người. Mẹ chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc." Triệu Tâm Nguyệt ôm Tống Tâm Dao nói. Bọn họ chỉ có một đứa con gái là Tống Tâm Dao mà thôi, trong lòng trừvui mừng vẫn là không muốn rời xa.

"Mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao gọi mẹ, có chút nghẹn ngào.

"Tốt lắm, cô dâu mới không thể khóc, khóc làm lấm lem hết mặt mũi bây giờ thì phải làm sao?" Triệu Tâm Nguyệt nở một nụ cười, lấy khăn giấy bên cạnh, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho cô.

"Tiểu Nhã." Triệu Tâm Nguyệt xoay người lại, lấy một cái hộp gấm khác ra.

"Tiểu Nhã, đây là của bà ngoại cho mẹ cháu. Chỉ tiếc là không có cách nào tự tay giao cho mẹ cháu. Hiện tại dì giao cái này cho cháu, xem như một kỉ niệm đối với mẹ cháu đi!" Đem cái hộp gấm kia giao cho Cao Cầm Nhã, vỗ vỗ bả vai cô.

"Dì, cám ơn dì!" Thật sự rất cám ơn bà, vì mẹ cô mà đã giữ gìn nhiều năm như vậy.

"Đứa nhỏ ngốc, đừng nói những lời như vậy. Hai người! Mau trang điểm lại đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi." Tống Tâm Dao cùng Cao Cầm Nhã gật đầu một cái, thợ trang điểm bên cạnh cùng đến giúp bọn họ trang điểm lại.

Kỳ Kỳ đưa theo Điềm Điềm, lén lút chạy qua phòng hóa trang, chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, nhìn thấy hôm nay mẹ vô cùng xinh đẹp. Điềm Điềm cười si ngốc.

"Mẹ, thật là xinh đẹp!" Tay nhỏ bé của Điềm Điềm nắm thật chặt lấy áo cưới của Tống Tâm Dao .

"Điềm Điềm, làm sao con lại chạy tới đây" Lúc này cô mới phát hiện ra, Điềm Điềm nằm ở trên đùi mình.

"Anh trai đưa Điềm Điềm tới." Điềm Điềm tiếp tục nhìn mẹ xinh đẹp của mình, thấy cô thợ trang điểm đang tô vẽ trên khuôn mặt mẹ, nó đột nhiên cảm thấy chơi rất khá.

Trực tiếp bò đến trên đùi Tống Tâm Dao, nhìn mỹ phẩm trên bàn trang điểm, đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp ra, bắt lấy hộp phấn, liền muốn đưa vào trong miệng.

Thoạt nhìn có vẻ ăn rất ngon nha!

"Dao Dao, cẩn thận Điềm Điềm." Cao Cầm Nhã đứng bên cạnh thấy Điềm Điềm cầm phấn lên muốn đưa vào trong miệng, nhưng bị sợ đến không nói lên lời.

Tống Tâm Dao lúc này mới thấy trong tay Điềm Điềm là hộp phấn vội vàng đưa tay đoạt lại.

"Điềm Điềm, những thứ này không thể ăn."

"Ô ô. . . . . . Mẹ! Điềm Điềm đói!" Điềm Điềm tội nghiệp nhìn xem Tống Tâm Dao, nó thật sự rất đói.

"Kỳ Kỳ, mau đưa cho mẹ cái túi." Côcũng không thể để bảo bối của mình đói bụng, hai đứa bé đều là tâm can trong lòng cô a.

"Điềm Điềm, chúng ta ăn bánh ngọt, để anh trai cho con ăn nha." Sợ Điềm Điềm đói, cô còn đem tất cả đồ ăn đều bỏ vào trong túi.

"Được ạ! Điềm Điềm có thể ăn bánh ngọt!" Điềm Điềm vui vẻ cười, từ trên đùi Tống Tâm Dao bò xuống, chạy tới bên cạnh Kỳ Kỳ.

"Anh trai. Này! Anh trai. Này!" Kỳ Kỳ lôi kéo Điềm Điềm đi tới bên sofa ngồi lên, bắt đầu đút cho em ăn bánh ngọt.

Nhìn hai đứa bé, Tống Tâm Dao cười vui vẻ. Như vậy vậy là đủ rồi.

"Cô dâu, xong chưa? Đã đến giờ rồi...!" Một người phụ nữ, ôm một đứa bé, đẩy cửa đi vào.

1.4

"Y Y. . . . . ." Tống Tâm Dao vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trước mắt, hơn hai năm không gặp, cô thật sự rất nhớ cô ấy.

"Dao Dao, chúc mừng cậu kết hôn!" Quách Y Y cười, nhìn Tống Tâm Dao, thật lòng chúc phúc cho bạn.

"Còn cậu thì sao? Cậu và anh ấy vẫn chưa hòa giải sao?" Hai năm qua, cô rất ít liên lạc, căn bản cũng không biết cô ấy sống như thế nào, Dạ Đình có tìm được cô hay không.

"Ngày vui như thế này nhắc đến anh ta làm cái gì? Cái này cho cậu, chúc tân hôn hạnh phúc!" Quách Y Y đem quà tặng trong tay giao cho Tống Tâm Dao.

"Mẹ nuôi!" Kỳ Kỳ vui vẻ kêu to, khi nhìn thấy đứa bé trong ngực Quách Y Y, càng thêm hưng phấn chạy tới.

"Kỳ Kỳ, có nhớ mẹ nuôi hay không?" Quách Y Y ngồi xổm xuống, cũng ôm Đậu Đậu ngồi xuống.

"Đậu Đậu, sợ!" Đậu Đậu hình như có chút sợ người lạ, nằm trong ngực Quách Y Y, không dám ló mặt ra.

"Đậu Đậu, anh là Kỳ Kỳ, anh trai của em nha, không cần phải sợ, anh sẽ không làm tổn thương em." Điềm Điềm thấy mình bị bỏ rơi, không vui. Từ trên ghế salon bò xuống, lảo đảo chạy tới bên cạnh bọn họ.

"Anh trai, Điềm Điềm đói!" Kéo tay nhỏ bé của Kỳ Kỳ , hình như muốn kéo anh trai về.

"Điềm Điềm , gọi mẹ nuôi đi!" Điềm Điềm liếc mắt nhìn Quách Y Y, lại nhìn Ðậu Ðậu một cái.

Sau đó quay đầu lại, làm bộ đáng thương nhìn Kỳ Kỳ, khóc nói: "Anh trai, Điềm Điềm đói, muốn ăn bánh ngọt."

"Được rồi, không khóc không khóc! Chúng ta ăn bánh ngọt." Kéo tay nhỏ bé của Điềm Điềm, cẩn thận giúp em lau đi nước mắt trên mặt, đi tới bên sofa.

"Y Y, cậu định làm gì? Thật sự không muốn cho anh ấy bất kỳ cơ hội nào nữa sao? Con của hai người cũng đã lớn như vậy, cậu thật sự không muốn cho anh ấy biết sao?" Giữa cô ấy và Dạ Đình vốn là có hiểu lầm, tại sao lại không nguyện ý ngồi xuống nói rõ ràng với nhau đây?

Nếu như nói rõ ràng, tất cả không phải là tốt rồi sao?

"Dao Dao, hôm nay là ngày cưới của cậu, cũng đừng nói những chuyện không vui này nữa! Nhìn thấy Kỳ Kỳ và Điềm Điềm tình cảm tốt như vậy, thật vui mừng cho cậu." Cô vẫn luôn lo lắng, Đậu Đậu bị bệnh nặng. Cô vẫn luôn sợ sẽ mất đi Đậu Đậu. Hiện tại, Đậu Đậu là trụ cột duy nhất trong cuộc sống của cô.

"Nhưng. . . . . ." Cô còn muốn nói thêm gì đó.

"Đừng có nhưng là, đã đến giờ rồi, nhanh đi ra ngoài đi!Người kia nhà cậu, có thể đã chờ đến nóng nảy rồi đó!" Kéo ra một nụ cười, ôm Đậu Đậu ra ngoài trước.

"Đi thôi!" Cao Cầm Nhã đi tới bên cạnh cô, đứng ngang vai cô, dẫn đầu đi ra ngoài.

"Hai bảo bối, các cô ăn no chưa?" Tống Tâm Dao đi tới bên cạnh hai con, thấy Điềm Điềm ăn đầy miệng, vội vàng cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch sẽ giúp con.

"No rồi ạ!" Điềm Điềm ‘ hì hì ’ cười cười.

"Vậy đến chỗ bà ngoại đi. Kỳ Kỳ, đưa em đến chỗ bà ngoại, đi chầm chậm thôi, biết không?" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Điềm Điềm đi tìm Triệu Tâm Nguyệt. Tống Tâm Dao lúc này mới đi ra khỏi phòng hóa trang. Đi tới giáo đường bên ngoài, đưa tay cho Tống Hàm Quân, trong giáo đường đang vang lên khúc quân hành dành cho hôn lễ.

Cô vừa nhìn thấy Cung Hình Dực, cảm giác cũng không hề khẩn trương như trước nữa.

Bước đầu tiên, cô nhớ tới buổi sáng sớm bốn năm trước, cô vội vàng rời đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Cách sống...

Cách sống...

Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh

23-06-2016
Chị à!

Chị à!

Rồi một hôm chị hỏi sao tôi muốn gặp chị vậy, tôi giật mình mà chẳng biết nói

29-06-2016
Một cách khóc

Một cách khóc

"Nhưng không sao cả, mai này nhìn nó, bạn sẽ nhớ một con đường một hàng cây. Không

24-06-2016
Hàng xóm

Hàng xóm

Ở đâu trên trái đất này chúng ta sống cũng cần hàng xóm và tình làng nghĩa xóm mới

23-06-2016
Một việc nhỏ

Một việc nhỏ

(khotruyenhay.gq) Tôi tạm biệt nàng và ra về trong tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Buồn vì

27-06-2016
Chuyện bạn bè

Chuyện bạn bè

Nhưng tôi lại nghĩ tình bạn cũng cần có cái "duyên", tôi cũng chẳng biết giải thích

24-06-2016