Polaroid
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 59

↓↓
Bước thứ hai, cô nhớ tới cảnh tượng ở trong phòng ăn khi anh vô tình gặp được cô, cô lại lần nữa vội vàng rời đi.

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bước thứ ba, cô nhớ lại lần đầu tiên anh đến nhà cô, anh đang ở trong phòng cô thì cô khi ấy cảm thấy thật xấu hổ.

Bước thứ tư, cô nhớ lại ngày bọn họ đính hôn hôm đó, khi anh tin tưởng cô là mẹ của Kỳ Kỳ. Trong giây phút đó, lòng cô tràn đầy hạnh phúc.

Bước thứ năm, khi ở thành phố X, vì cầu xin sự tha thứ của cô, anh lại đợi trong gió tuyết, đứng hơn bốn giờ, cảnh tượng đó cho đến bây giờ vẫn khiến cô đau lòng.

Bước thứ bảy, bước thứ tám, bước thứ chín. . . . . .

Đi thẳng đến trước mặt anh, Tống Hàm Quân trao tay cô cho Cung Hình Dực.

"Hiện tại, cha giao con gái của cha cho con, hi vọng bắt đầu từ hôm nay, con sẽ thật sự yêu thương nó, chăm sóc nó, không để cho nó chịu một chút xíu tổn thương nào!" Cung Hình Dực nắm thật chặt tay Tống Tâm Dao, nhìn đôi mắt dưới lớp khăn voan kia, dùng những lời chân thật nhất nói với cô: "Cả đời này, chỉ có em là vợ của anh, anh sẽ không để cho em bị một chút xíu tổn thương nào."

Tống Hàm Quân gật đầu một cái, trở lại chỗ ngồi, nắm thật chặt tay của vợ mình.

Tống Tâm Dao kéo tay Cung Hình Dực, hai người đi tới trước mặt cha xứ.

"Cung Hình Dực tiên sinh, anh có nguyện ý cưới Tống Tâm Dao tiểu thư làm vợ hay không? Vô luận nghèo khó hay giàu có, vô luận khỏe mạnh hay tật bệnh cũng nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc cô, mến yêu cô, cho đến khi chết đều không xa không cách không?"

Nhìn thẳng vào mắt Tống Tâm Dao, anh nói: "Tôi nguyện ý!"

"Tống Tâm Dao tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Cung Hình Dực tiên sinh làm chồng hay không, cho dù có nghèo khó hay giàu có, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cũng nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc, mến yêu anh ấy, cho đến khi chết cũng không xa không cách không?"

Nhìn vào mắt của Cung Hình Dực, cô nói: "Tôi. . . . . ."

"Chờ một chút!" Cửa giáo đường đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng hai người phụ nữ xuất hiện tại ngoài cửa.

Cung Hình Dực nhìn người phụ nữ kia, sợ ngây ngýời.

"Mẹ. . . . . ." Anh gọi một tiếng, Tống Tâm Dao sững sờ nhìn Cung Hình Dực, nh mới vừa gọi người phụ nữ kia là mẹ sao?

Cô không có nghe lầm, cô thật sự không có nghe lầm.

"Con trai, con kết hôn cũng không nói cho người làm mẹ đây biết sao?" Mộc Nhược Lan nhìn Cung Hình Dực một cái, lại nhìn Tống Tâm Dao đứng bên cạnh một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường.

"Mẹ, không phải là?" Không phải hơn hai mươi năm trước, mẹ đã rời khỏi cõi đời này rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện?

"Chết rồi, thật sao? Ai ngờ ông trời rất tốt với tôi, để cho tôi sống lại." Mộc Nhược Lan nắm tay cô gái trẻ tuổi bên cạnh, đi vào bên trong.

"Mẹ, có chuyện gì, chờ chúng ta cử hành xong hôn lễ lại nói, được không?" Anh không muốn để cho hôn lễ của hai người xuất hiện bất kỳ chuyện gì.

Hiện tại cái gì anh cũng không muốn biết, chỉ muốn cùng Tống Tâm Dao cử hành xong hôn lễ.

"Tôi không nói không thể mà!" Mộc Nhược Lan đi tới chỗ ngồi, ngồi xuống. Nhìn Điềm Điềm và Kỳ Kỳ bên cạnh Triệu Tâm Nguyệt một cái.

"Tống Tâm Dao tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Cung Hình Dực tiên sinh làm chồng hay không, cho dù có nghèo khó hay giàu có, cho dù khỏe mạnh hay tật bệnh, cũng nguyện ý một đời một kiếp chăm sóc, mến yêu anh ấy, cho đến khi chết cũng không xa không cách không?" Cha xứ lần nữa hỏi một câu.

"Tôi nguyện ý!" Tống Tâm Dao mặc dù đối với chuyện mẹ Cung Hình Dực đột nhiên xuất hiện này, có chút hoài nghi. Nhưng vẫn hi vọng cử hành xong hôn lễ với Cung Hình Dực, xong tất cả mọi chuyện lại nói.

"Xin mời chú rễ trao nhânx!" Cung Hình Dực nhận lấy nhẫn cưới từ Lôi Vũ Minh deo vào ngón áp út của Tống Tâm Dao, đặt lên tay cô một nụ hôn.

Tống Tâm Dao cũng nhận lấy chiếc nhẫn Cao Cầm Nhã đưa tới, đeo vào tay Cung Hình Dực.

"Có ai phản đối hai người này kết hôn hay không?" Cha xứ nhìn mọi người phía dưới, thấy không có ai phản đối.

"Hiện tại chú rễ có thể hôn cô dâu rồi." Cung Hình Dực đưa tay vén khăn voan lên, nhìn Tống Tâm Dao hơi cúi đầu, rốt cuộc cô đã trở thành vợ của anh.

Cung Hình Dực đến gần cô, tựa vào trên môi cô nói: "Bà xã, em thật xinh đẹp." Cô chưa kịp trả lời, đã bị nụ hôn của anh hoàn toàn mê hoặc.

Tất cả mọi người có mặt, đều cảm thấy vui mừng cho bọn họ, Mộc Nhược Lan lại cười lạnh nhìn bọn họ một cái, người phụ nữ như vậy, làm sao có thể có năng lực quản tốt nhà họ Cung được chứ?

Kỳ Kỳ và Điềm Điềm là vui mừng nhất, Điềm Điềm nhảy một điệu vũ không biết tên, khiến mọi người đều phải cười ha ha. Cung Hình Dực ôm con gái của mình qua, hôn lên mặt con một cái.

"Cha, mẹ. Điềm Điềm muốn hôn hôn!" Nói xong, Điềm Điềm liền đưa ra tay nhỏ bé mập mạp, ôm mặt Cung Hình Dực, hôn lên môi anh một cái vang dội, lại vội vàng hôn lên môi Tống Tâm Dao một cái giống như vậy.

"Thật là một đứa bé nghịch ngợm!" Cung Hình Dực ôm Điềm Điềm, khắp khuôn mặt là nụ cười hạnh phúc.

Hôn lễ của bọn họ, cuối cùng cũng thành công!

1.5

Tại nhà lớn nhà họ Cung, không khí có vẻ có chút nặng nề, Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao ngồi cạnh nhau, còn Kỳ Kỳ và Điềm Điềm ngồi hai bên. Tống Tâm Dao nhìn Mộc Nhược Lan, rõ ràng cô cảm thấy bà ấy không yêu thích cô, lại nhìn Cung Hình Dực một cái, tay được anh nắm lấy thật chặt.

Nếu như không phải hiện tại anh đang nắm tay cô, cô thật sự không biết, nên phải làm sao nữa.

"Kỳ Kỳ, Điềm Điềm để dì dắt hai chúa đi chơi nhé." Cao Cầm Nhã cảm thấy không khí hôm nay như vậy không nên để hai đứa bé ở lại đây.

"Không ạ!" Kỳ Kỳ cảm giác, bà nội hình như không yêu thích mẹ của bọn nó.

"Cháu cũng không đi!" Điềm Điềm thấy Kỳ Kỳ không đi, nó cũng không muốn đi.

"Mẹ, hiện tại mẹ có thể nói rồi, tại sao mẹ còn sống, hai mươi mấy năm nay cũng không về nhà!" Cung Hình Dực nhìn Mộc Nhược Lan thật không thể hiểu được tại sao bà rõ ràng còn sống thế nhưng lại không muốn xuất hiện trước mặt anh.

"Con cho là mẹ không muốn trở lại sao? Là ông nội con không để cho mẹ trở lại!" Mộc Nhược Lan tựa vào trên ghế sa lon. Nếu như không phải vì Cung Thiên Kích, bà đã sớm trở lại rồi.

"Chuyện này liên quan gì đến ông nội?" Anh thật không rõ, năm đó anh rõ ràng đã nhìn tận mắt thấy bà rời đi. Nhưng tại sao qua nhiều năm như vậy rồi, bà vẫn còn sống ở trên thế giới này.

"Hay là để cháu nói cho!" Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh Mộc Nhược Lan mở miệng nói.

"Cô là ai?” Cung Hình Dực liếc nhìn người phụ nữ đó, chỉ một cái liếc mắt lại trở về trên người của Tống Tâm Dao.

"Em tên là Mộc Thanh Thanh, là em họ của anh." Mộc Thanh Thanh liếc mắt nhìn Cung Hình Dực.

"Em họ? Tôi không nhớ là tôi còn có một người em họ đấy!" Một chút ấn tượng anh cũng không có.

"Thanh Thanh là con gái của cậu con, hai người các con lúc nhỏ đã được hứa hôn, nhưng không ngờ mẹ mới vừa mang theo nó trở về, con lại kết hôn cùng người phụ nữ này!" Lần đầu tiên gặp mặt, Tống Tâm Dao đã cảm thấy, Mộc Nhược Lan không thích cô, lần này nghe bà nói như thế, cô càng khẳng định thêm.

"Mẹ, hiện tại đã là thời đại nào rồi, hơn nữa, con và Dao Dao vốn chính là thật lòng yêu nhau, lẽ ra một năm rưỡi trước, đã kết hôn, ai ngờ vào thời điểm đó ông nội lại qua đời, cho nên hôn lễ của chúng con mới kéo dài tới bây giờ." Đối với Tống Tâm Dao, trong lòng anh tràn đầy áy náy, vốn là có thể kết hôn sớm, nhưng không ngờ sẽ biến thành bộ dáng như hiện tại này.

"Mẹ kkhoong quan tâm hai người có yêu nhau hay không, mẹ và cha con cũng là được chọn đính hôn từ bé, thế thì như thế nào? Cuối cùng vẫn ở chung một chỗ không phải sao?" Bà và cha của Cung Hình Dực chính là được đính hôn với nhau từ bé.

"Vậy mẹ cảm thấy, mẹ và cha sống vui vẻ với nhau sao? Mỗi ngày đều nghe hai người gây gổ, cãi nhau, mẹ hi vọng con trai của mình cũng sống cuộc sống như vậy sao?" Anh thật không rõ, tại sao tư tưởng của bọn họ đều như vậy.

"Nếu như không phải là cha con ở bên ngoài, bao nuôi nhiều người phụ nữ khác, mẹ sẽ so đo cùng ông ấy sao?" Nhớ tới cha của Cung Hình Dực là bà liền tức giận.

"Nhưng mà con và cha là hai người hoàn toàn khác nhau, tại sao mẹ lại phải gắn hai người lại với nhau." Về việc này, cho dù ai cũng sẽ không thể tách anh và Tống Tâm Dao ra được.

"Đừng nhắc tới những chuyện này nữa, để người giúp việc dọn cho ta và Thanh Thanh hai phòng tốt nhất đi." Bây giờ muốn đuổi Tống Tâm Dao ra ngoài, căn bản cũng không thể. Vẫn phải để bà và Thanh Thanh ở lại trước đã.

"Mẹ ở phòng cũ đi! Còn cô ở phòng khách lầu hai! Người làm sẽ đưa cô đi." Cung Hình Dực lười phải nhiều lời, mẹ của anh lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, khiến cho anh cảm thấy có chuyện phải suy nghĩ thật kỹ một chút, phải làm rõ mọi chuyện.

"Bảo bối, đi về phòng ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa rồi!" Đêm tân hôn này của bọn họ lại xảy ra những chuyện này, thật là tức chết anh.

"Dạ! Cha mẹ ngủ ngon!" Kỳ Kỳ kéo Điềm Điềm, hôn một cái lên môi Tống Tâm Dao, lại hôn Cung Hình Dực một cái. Điềm Điềm cũng học theo.

"Ngoan ngoãn quá!" Kỳ Kỳ gật đầu một cái, lúc này mới dắt Điềm Điềm đi lên trên lầu để bảo mẫu đưa về phòng.

"Chị Lý, đưa phu nhân về phòng. Sau đó đưa tiểu thư đây đến phòng khách." Cung Hình Dực nói với người làm xong, liền ôm Tống Tâm Dao lên lầu. Đêm nay là đêm tân hôn, bọn họ phải hưởng thụ thật tốt.

Trở lại phòng, Cung Hình Dực mới vừa khóa lại cửa, Tống Tâm Dao liền nhào vào trong ngực anh, ôm Cung Hình Dực thật chặt.

"Hình Dực, em rất sợ!" Cô thật sự rất sợ, khi nghe Mộc Nhược Lan nói anh và Mộc Thanh Thanh có đính ước từ nhỏ, cô liền không biết phải làm gì.

"Đứa ngốc, không phải sợ, tất cả đã có anh ở đây." Nhẹ nhàng vỗ lưng cô nói.

"Nhưng mà, anh có cảm thấy rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra không?" Cô thật sự rất lo lắng trong những ngày kế tiếp, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ không trôi qua dễ dàng.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh đi tắm đi, tắm sớm nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Tâm Dao gật đầu một cái, lấy áo ngủ đi vào phòng tắm, Cung Hình Dực ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Anh phải cho Dạ Thiên điều tra chuyện này thật kỹ. Chuyện này không chỉ có Tống Tâm Dao cảm thấy kỳ quái, mà ngay cả anh cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Mộc Thanh Thanh, người em họ chui ra từ tảng đá này, thật khiến cho anh rất hoài nghi, cứ có cảm giác chuyện này thật không có đơn giản như vậy, chỉ hy vọng không có chuyện quá lớn xảy ra.

Anh và Tống Tâm Dao mới vừa kết hôn, vốn định đưa cô đi hưởng tuần trăng mật, nhưng mà bây giờ Mộc Nhược Lan trở lại, kế hoạch hưởng tuần trăng mật của bọn họ xem ra phải rời lại rồi. Anh không biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ rời đi, cũng không phải lựa chọn sáng suốt, chỉ hy vọng Tâm Dao không trách anh, như vậy là đủ rồi, chỉ cần nhìn thấy Tống Tâm Dao sống tốt, vậy thì đủ rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Nghe bằng trái tim

Nghe bằng trái tim

"Nếu đôi tai không thể lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trái tim" *** Alice là nhạc công

23-06-2016
Không thể bỏ lỡ

Không thể bỏ lỡ

"Tớ rất quý cậu, tớ muốn cảm ơn cậu về tất cả mọi thứ. Nhưng có lẽ tớ và

26-06-2016
Ngôi nhà trên cây

Ngôi nhà trên cây

Tôi trở lại quê hương sau hơn 10 năm xa cách, 10 năm không phải thời gian quá dài, nhưng

26-06-2016
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương