Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Thiên Hậu Của Ông Chủ - Chương 07

↓↓
"Không...! Tôi không thích!" Một lúc sau, Trầm Lăng Lăng mới cãi lại.

"Đừng như vậy nữa." Anh không hề để tâm, nở nụ cười ấm áp, phong độ nói:

"Đi thôi! Tôi đưa em về."

"Tôi không muốn về." Cô tức giận cự tuyệt.

bạn đang xem “Thiên Hậu Của Ông Chủ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Vậy thì không trở về nữa, chúng ta đi hóng gió đi!"

"Tôi không muốn đi với anh..."

"Tôi là tổng giám đốc của em..." Anh hơi nhíu mày, không hiểu tính khí của Lăng Lăng.

"Dù sao hiện tại anh không phải tổng giám đốc của tôi!" Lăng Lăng giận dỗi lên tiếng, giống như đang làm nũng.

Anh nhếch miệng, dịu dàng hỏi. "Em vẫn còn tức giận?"

"Đương nhiên! Tại sao tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh được?" Cô quay đầu đi.

Nói cũng phải, anh đã từng nhiều lần làm tổn thương cô, làm thế nào anh có thể nghĩ cô sẽ tha thứ cho anh hơn nữa còn đồng ý yêu anh đây? Mặc dù như vậy, anh cũng không thể buông tay.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Cô cố ý tỏ vẻ dửng dưng.

"Có chuyện rất quan trọng, chúng ta ra ngoài nói." Hiếm khi thấy anh nói như vậy. "Đi thôi! Nếu không nhân viên vệ sinh sắp quét dọn ở đây rồi."

Anh nhanh chóng dắt tay cô đi, khi lòng bàn tay họ chạm vào nhau làm cô không thể cự tuyệt anh.

Bọn họ đi tới một nhà hàng cao cấp phục vụ 24 giờ, thức ăn và rượu vang ở đây rất nổi tiếng, họ hưởng thụ dưới ánh đèn, bầu không khí lãng mạn, giống như đang thưởng thức bữa tối.

"Xem ra em đang rất vui vẻ, thần sắc không tệ." Hai giờ sáng, tâm trạng của cô đang cực kỳ tốt, anh ngây ngốc ra nhìn cô, hai ngày rồi không gặp, dường như cô trở nên đẹp hơn.

"Bởi vì ăn xong rồi, cảm thấy rất hạnh phúc, tâm tình cũng trở nên tốt hơn!" Cô hài lòng nở nụ cười lúm đồng tiên nghiêng nước nghiêng thành. "Mặc dù lần trước chúng ta cãi nhau ở công ty, tôi nhớ tới lại rất tức giận. Nhưng dù thế nào cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi xem buổi ca nhạc tối nay và bữa ăn khuya này."

"Vậy em hết giận chưa?" Anh cẩn thận hỏi.

Nhìn cô nhún nhún vai, không nói gì.

"Vậy thì nhân lúc em cảm thấy vui vẻ, tâm tình tốt, em có thể nhận lời xin lỗi của tôi được không?"

Cô giật mình, quay đầu kinh ngạc nhìn anh, cho là anh đang nói đùa. Từ nhỏ Quan Hằng Trạch đã ăn sung mặc sướng, kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, rất hiếm khi nhận lỗi.

"Thật xin lỗi!" Anh nhún nhường xin lỗi cô, thấy cô không có phản ứng, anh đột nhiên đứng lên, cúi gập người 90 độ chào cô, hắng giọng nói: "Thật xin lỗi! Xin em tha thứ cho tôi!"

Mọi người trong nhà hàng đều nhìn hai người, có người còn bật cười một tiếng.

"Anh... anh làm cái gì vậy? Chúng ta đi thôi! Nhanh lên!" Thật quá mất mặt! Thể diện của cô đã bị anh vứt hết đi rồi.

"Vậy em phải nhận lời xin lỗi của tôi đã." Anh bất động, đứng nhìn cô.

"Được rồi, đi mau lên! Về nhà!" Quan Hằng Trạch làm như vậy, cô đành cúi đầu vội vàng lôi anh rời đi.

Ngồi lên xe, vừa mới ăn uống no nê, ghế ngồi lại rộng rãi, thoải mái, Lăng Lăng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại, đập vào mắt mình là khuôn mặt của anh --

"Chào buổi sáng, tôi thấy em ngủ thiếp đi, không đành lòng đánh thức em, bây giờ đã là buổi sáng rồi!"

"Đây là đâu?"

"Nhà tôi! Mà cũng là nhà em, em đã từng sống ở đây mà--"

"Anh chở tôi tới đây làm gì? Tôi muốn về nhà của mình!" Nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng cô đau nhói.

"Em ghét nơi này?"

"Đó là bởi vì anh, anh không nhớ rằng trước kia anh đã vô tình đuổi tôi đi hay sao?" Nghĩ đến quá khứ hắn đã vênh mặt sai khiến cô, cô nổi giận lôi đình. "Tôi muốn xuống xe!" Cô dùng sức mở cửa xe, bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác là mở chốt cửa, cho cô xuống xe.

Cô đang đi ra khỏi nhà để xe, anh lập tức xuống xe đuổi theo, một giây sau, Quan Hằng Trạch dễ dàng vác cô lên vai, những tiếng la hét của cô trở nên vô ích.

"Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!" Cô lớn tiếng kêu to.

Nghe thấy tiếng la hét, người hầu kinh ngạc nhìn hành vi khác thường của thiếu gia, hơn nữa Quan Hằng Trạch còn nhìn cảnh cáo, vội vàng trở về phòng.

Cuối cùng, Trầm Lăng Lăng bị ném lên trên chiếc giường màu hồng rất lớn, đó là chiếc giường khi còn nhỏ của cô, đây là phòng của cô hồi trước.

"Chúng ta cần phải nói chuyện! Tôi muốn giải thích với em một chuyện, mà em không cho tôi cơ hội để giải thích. Tôi phải đưa em tới đây, em mới ngoan ngoãn nghe tôi nói."

"Vậy nói đi!" Trong lòng cô thấp thỏm, bất an nói.

"Khi ở trên đảo Phuket tôi gặp Hà Lỵ Diễm, cô ta đã giở trò, lén đi sau chúng ta, sau đó giả vờ té lên người tôi, đã khiến em hiểu lầm. Lúc ấy em bỏ đi, không cho tôi cơ hội giải thích, tôi liền đuổi theo em, em cũng không để ý tới tôi, còn cãi nhau với tôi trước mặt mọi người, dù sao em cũng là người nổi tiếng, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ không tốt cho em."

"Đó...." Thì ra là anh đang nghĩ cho cô a!

"Sau đó tôi đưa Hà Lỵ Diễm về căn hộ, trực tiếp tính toán rõ ràng với cô ta, cô ta muốn tiền!"

"Tiền?"

"Tôi đã từng cho cô ta rất nhiều tiền, nhưng cô ta là một người tham lam, không biết bao nhiêu là đủ. Gần đây tôi có mua trang sức, đồng hồ kim cương, quần áo, nhà ở, tiền du lịch... toàn bộ đều tính toán rõ ràng."

"Tôi còn tưởng rằng anh là một người hào phóng, thì ra anh là người vô cùng hẹp hòi?!" Trầm Lăng Lăng không chịu nổi, ôm bụng cười lăn lộn.

"Đàn ông chiều phụ nữ, nhưng là muốn cưng chiều, không thể dung túng cho phụ nữ xấu." Anh ngồi ở mép giường.

"Vậy anh cho cô ta tiền sao?" Cô hỏi.

"Không, tôi muốn đòi lại."

"Nếu như cô ta lại..." Trầm Lăng Lăng cảm thấy Hà Lỵ Diễm từ trước đến nay rất xấu xa, sẽ không dễ dàng giải quyết chuyện này." Tôi cảm thấy cô ta sẽ không trả lại cho anh."

"Bây giờ chúng ta có thể nhờ tới luật pháp. Bằng không, tôi sẽ tố cáo cô ta, để cho cô ta không có chốn dung thân!" Nếu như Hà Lỵ Diễm không làm việc xấu, anh sẽ không thấy được bản chất thật của cô ta.

"Đơn giản như vậy thì tốt..." Cô rất xem thường.

"Mặc kệ dù thế nào, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta." Đột nhiên anh gần sát vào cô, giọng nói vô cùng kiên quyết. "Tôi đã hoàn toàn kết thúc với cô ta, tuyệt đối sẽ không dính líu tới cô ta nữa." Anh giơ tay lên. "Tôi thề!"

"Tại sao lại thề với tôi? Liên quan gì tới tôi chứ?" Cô giả bộ kiêu căng nói, thật ra thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Có." Anh nhẹ nhàng nói. "Có liên quan tới em, về sau em sẽ biết. Còn có một việc nữa..."

"Anh nói đi!" Cô lười biếng nằm xuống giường, hiện tại cô đang rất vui, trở lại căn phòng này, cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Tôi xuất hiện ở hội đấu giá trang sức ở Hongkong, tuyên bố với mọi người muốn món trang sức kim cương là vì mẹ tôi, đây chỉ là cái cớ, thật ra thì tôi rất muốn tặng em." Khi anh nói như vậy thì Trầm Lăng Lăng phát hiện gương mặt của anh ửng hồng.

"Tại sao lại tặng tôi?" Cô trực tiếp hỏi.

"Bởi vì..."

"Anh phải nói cho rõ ràng, tại sao lại muốn tặng quà cho tôi? Anh quên rằng chúng ta rất ghét nhau sao?" Cô không khách khí chỉ vào giường nói: "Ở trên chiếc giường lớn này, anh đã buộc tôi phải rời khỏi cái nhà này..." Nói xong, cô nhớ lại cảm thấy đau lòng, mắt ửng đỏ.

Quan Hằng Trạch không biết giải thích thế nào, vậy mà Lăng Lăng lại sắp khóc làm động lòng anh, anh không nhịn được giữ khuôn mặt của cô, hôn sâu xuống ---

Sau nhiều năm như vậy, anh vẫn rất mạnh mẽ hôn cô. Nụ hôn này lại trở nên khác lạ, rất ngọt ngào...

Cô quyết liệt phản kháng anh, nhưng anh đã đẩy môi cô đưa lưỡi vào thăm dò trêu đùa, cô chợt quên hết mọi tức giận.

Nụ hôn này rất khác lạ, có chúa mới biết cô đã khao khát nụ hôn này như thế nào, nụ hôn này mang dư vị tình yêu, ánh mắt của anh vô cùng đói khát, môi của anh giống như bị đốt cháy.

Nụ hôn vừa sâu vừa dài, sau đó một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, thở hổn hển nhìn gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô.

Cô không hề có kinh nghiệm hôn, nếu không tại sao lại lúng túng như vậy?

Ý nghĩ này làm anh bật cười, sau đó lại nghĩ về việc trong giường cô có bao cao su... thôi bỏ qua đi, bây giờ không còn quan trọng nữa rồi, bởi vì yêu cô, anh chỉ biết rằng mình sẽ càng yêu thương cô.

Anh cúi đầu nhìn cô với ánh mắt ngượng ngùng cùng đôi môi sưng đỏ, anh biết không thể tiếp tục nữa, để tránh xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.

"Đi thôi! Chúng ta ra đại sảnh!" Anh vội vàng xuống giường.

Cô cũng sửa sang lại quần áo, đi theo anh.

Lăng Lăng ngồi trên ghế salon, nhìn khung cảnh lộng lẫy, nơi này cô đã trải qua bao nhiêu ngọt bùi cay đắng.

Nhìn quanh bốn phía, bên trong có thư phòng rộng lớn là nơi thờ Phật, một bên là kệ sách rất lớn, một bên là cửa chính. Đi vào trong, là một bức tượng Phật truyền thống Trung Quốc hoàn toàn khác, nhiều đồ cổ thời Minh Thanh, trên tường treo nhiều bức thư pháp. Trên bàn thờ Phật Bà Quan Âm, bên cạnh có tấm ảnh gia đình Quan Hằng Trạch, rất nhiều bồn cây trồng cạnh cửa sổ, tản ra không khí sạch sẽ, trong lành.

"Hiện tại mẹ đang tu ở chùa, mẹ ở một mình, thực sự rất cô đơn." Lăng Lăng đau lòng nói, sự cô đơn ấy không phải dễ dàng nhìn ra được.

"Điều này là chắc chắn." Quan Hằng Trạch thừa nhận. "Anh rất ghét bà ấy."

"Tại sao?"

"Tại sao chỉ có một mình anh? Nếu như anh có anh chị em thì thật tốt, có thể chia sẻ mọi chuyện với họ..."

"Ai bảo năm đó anh không thừa nhận em, nếu không anh sẽ có một cô em gái!" Trầm Lăng Lăng lập tức chặn lời nói của hắn.

"Em không thể làm em gái của anh, mà phải là..." Chữ "bà xã" anh không nói ra, dù sao bây giờ cũng không phải là cơ hội để cầu hôn. Từ trước đến giờ, anh là một người đàn ông lãng mạn, nhất định phải chuẩn bị một lễ cầu hôn thật chu đáo. "Anh quyết định, về sau anh cùng với bà xã sẽ sinh thật nhiều con."

"Vậy phải xem tình cảm anh với bà xã có tốt hay không, nhỡ mấy năm sau phân giường ra, làm sao có thể sinh em bé chứ?" Vừa nhắc tới "bà xã" của hắn, cô liền ghen tức.

"Này! Em đang nguyền rủa anh sao?" Anh định tấn công cô.

"Làm sao em dám chứ?" Cô mở cửa chính, xông ra ngoài.

Trong vườn hoa có một hồ nước nhỏ chạm trổ tinh tế, thẳng cửa sổ có hàng rào, hành lang được thiết kế uốn khúc khiến không gian hiện ra không ngừng thay đổi.

Quanh năm Trầm Lăng Lăng đều rèn luyện thể lực của mình, Quan Hằng Trạch nhất thời không đuổi kịp cô, thậm chí để cho cô trốn trong đại hoa viên. Anh tìm kiếm khắp nơi, Lăng Lăng đột nhiên xuất hiện ở phía sau, cầm vòi nước phun về phía anh, làm anh ướt sũng.

Cô hả hê kêu to. "Thành công rồi."

"Thành công cái gì?" Ngay sau đó anh ngã nhào vào người cô, cô la lên, không chịu khuất phục, hai người cãi nhau ầm ĩ, đến khi cô nằm dưới người của anh, thở hổn hển, mệt mỏi không còn sức lực.

"Nhận thua rồi sao?" Anh hả hê hỏi.

Cô vỗ nhẹ vào mặt anh, ngọt ngào nói: "Có con muỗi trên mặt anh kìa."

"Em thật nghịch ngợm!" Biết cô đang trêu chọc mình, anh chỉ cười khổ. "Anh muốn xin lỗi em một chuyện...." Trong lòng anh vẫn mãi day dứt không dám nói.

"Chuyện gì?"

"Năm đó, anh không nên đuổi em rời khỏi nhà họ Quan, mấy năm nay, anh cảm thấy không dễ chịu chút nào, anh rất lo lắng..."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

23-06-2016
Các em giỏi quá

Các em giỏi quá

"Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn

01-07-2016
Giọt nước mắt cám ơn

Giọt nước mắt cám ơn

"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì vĩnh

30-06-2016
Con heo gàn dở

Con heo gàn dở

Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu

27-06-2016
Naruto chap 21: Lên Bờ

Naruto chap 21: Lên Bờ

Đọc truyện tranh Naruto chap 21: Lên Bờ     Tiếp nối chap 20, Mặc dù tạm  thời đã

04-10-2016
Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hò

Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu thật sự rất là dễ

30-06-2016
Mặt trời tĩnh lặng

Mặt trời tĩnh lặng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ''Tháng năm không trở lại''.) Có người

27-06-2016
Về thăm bạn

Về thăm bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") - Con về ngay,

27-06-2016

XtGem Forum catalog