"Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi!" Cô ngẩng đầu lên, hôn môi của anh, khi cô chạm vào anh thì anh đã khao khát, bị động thành chủ động, giống như củi khô bị đốt cháy rất nhanh, muốn làm cô cháy hết.
bạn đang xem “Thiên Hậu Của Ông Chủ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ngăn cách giữa hai người đã được giải quyết, giữa hai người trở thành tình yêu ngọt ngào, họ còn chơi đùa một lúc.
"Hằng Trạch..." Đến buổi chiều, Lăng Lăng yêu cầu nói với Quan Hằng Trạch:
"Chúng ta cùng đi đến chùa thăm mẹ có được không?"
Mặt Quan Hằng Trạch chợt cứng ngắc, chần chừ hỏi lại. "Tại sao?"
"Chẳng phải ở lễ hội đấu giá, anh nói rằng muốn tặng mẹ bộ trang sức kia sao?"
"Nhưng anh nói như vậy chẳng qua là cái cớ..." Anh chưa chuẩn bị tinh thần để đi gặp Linh Đạt.
"Bất kể anh có lấy cớ hay không, lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng, anh đã nói ra, sẽ phải làm được, đi thôi! Chúng ta cùng đi thăm mẹ, tiện thể tặng quà cho mẹ!" Cô kéo anh xuống nhà để xe.
Cô hiểu anh không phải là không muốn đi gặp mẹ, chỉ là trong lòng vướng mắc quá lâu, nhất thời khó hóa giải, mà cô quyết tâm hóa giải mối quan hệ của họ.
Xe vững vàng đi tới, ngoài cửa sổ cảnh vật lướt qua, dần dần rời đô thị Tùng Lâm, đến vùng đồng quê xanh biếc, một ngôi chùa trang nghiêm đứng sừng sững trong rừng.
"Tới chùa nghe sư phụ tụng kinh, sẽ làm cho tâm tình trở nên yên bình hơn."
Trầm Lăng Lăng mỉm cười nói.
"Ừ..." Thành thật mà nói, anh muốn gặp mặt mẹ, trong lòng anh khá khẩn trương.
Hai người cùng nhau xuống xe, lấy lòng thành kính lễ Phật, dưới sự hướng dẫn của thầy sư trụ trì, đi tới phòng tiếp khách chờ, Linh Đạt nhanh chóng khoác áo cà sa đi ra ngoài, kinh ngạc nhìn con trai với Lăng Lăng.
"Mẹ!" Lăng Lăng chạy tới ôm lấy mẹ nuôi.
"Mẹ... mẹ." Quan Hằng Trạch hơi lạnh nhạt nhìn Linh Đạt.
"Hằng Trạch..." Linh Đạt không nhịn được, chợt rơi nước mắt.
"Mẹ, Hằng Trạch có món quà muốn tặng mẹ đấy!" Lăng Lăng làm nũng nói.
"Anh không có..." Quan Hằng Trạch ngượng ngùng phủ nhận, nhưng đáy lòng vẫn muốn quan tâm mẹ của mình.
"Có a! Đây là món trang sức đấu giá ở Hongkong rất vất vả mới mua được..."
Lăng Lăng kể về quá trình đấu giá chiếc dây chuyền, trừ đoạn hoàng tử Hans theo đuổi cô.
Mặt Linh Đạt hớn hở, trả lại món trang sức để lên tay Lăng Lăng. "Mẹ không cần cái này đâu. Các con có thành ý là đủ rồi, mẹ thật sự vô cùng cảm động. Mẹ muốn đưa cho con, làm đồ sính lễ cho đám cưới của con."
"Mẹ~~" Lăng Lăng không đồng tình, đôi mi thanh tú của cô nhíu lại.
Linh Đạt nhìn con trai của mình rồi nói với Lăng Lăng:
"Hằng Trạch, mẹ nuôi nó từ nhỏ đến lớn, nó căn bản không nghe lời mẹ. Nhưng con phải được gả vào một gia đình tốt, như vậy mẹ mới yên tâm được! Đúng rồi, con có bạn trai chưa?"
Quan Hằng Trạch nghe mẹ nói như vậy, trong lòng có chút sợ, cố ý ho nhẹ.
"Có ạ! Anh ấy nhất định sẽ khiến mẹ vô cùng hài lòng." Lăng Lăng tự tin nói.
"Vậy con nhất định phải dẫn nó tới đây cho mẹ xem mặt."
"Dĩ nhiên, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ thường xuyên dẫn anh ấy tới đây!"
Đáng tiếc, Linh Đạt không hiểu lời nói của Lăng Lăng, bà vẫn cho rằng Quan Hằng Trạch còn ở chung một chỗ với Hà Lỵ Diễm, không biết là bọn họ đã chia tay rồi, Quan Hằng Trạch cũng chỉ trầm mặc, gặp mặt mẹ nhưng không nói gì.
"Mẹ vẫn hi vọng con với Hằng Trạch sẽ trở thành một đôi, mặc dù cuộc sống không hoàn hảo, nhưng các con đã đến đây thăm mẹ, mẹ rất vui." Nước mắt của bà chảy ra như suối, không thể nào ngăn được, không ngừng thì thào nói:
"Mẹ nằm mơ cũng không nghĩ rằng Hằng Trạch sẽ cùng con tới đây thăm mẹ, như vậy là quá đủ rồi..."
"Con hiểu mà." Lăng Lăng rất đau lòng khi nhìn mẹ phải chịu khổ, cô lén đánh vào tay Quan Hằng Trạch, nháy mắt.
Quan Hằng Trạch ngượng ngùng đi đến bên cạnh mẹ, ôm lấy mẹ, để cho bà dựa vào lòng khóc thút thít. Nhìn tóc Linh Đạt đã bạc dần, đột nhiên anh cảm thấy mẹ đã già đi, làm anh cảm thấy cắn rứt.
Rời khỏi chùa, Quan Hằng Trạch nhìn Lăng Lăng nói: "Cảm ơn em đã dẫn anh tới thăm mẹ."
"Chúng ta là người một nhà mà!" Lăng Lăng cười vui vẻ.
Đến đêm khuya, Quan Hằng Trạch lưu luyến không muốn rời xa, đưa Lăng Lăng về nhà.
Trước khi xuống xe, anh lấy ra một chiếc túi lớn, thần bí nói: "Anh còn có một món quà muốn tặng em."
"Cái gì vậy?"
"Nhắm mắt lại đi."
"Thật là... Lại còn thần thần bí bí?" Tuy rằng như thế, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trên tay đột nhiên có cảm giác lông mềm mại, khi cô mở mắt thì sự vui mừng tràn ngập trên khuôn mặt của cô. "Là gấu bông!"
Cô vui vẻ ôm lấy con gấu bông, chìm đắm trong cảm xúc mềm mại của nó, con gấu bông này có vẻ mặt vô tội, thật sự làm cô thích thú, tay chân của nó có thể chuyển động, hơn nữa nó còn mặc áo quân đội, vô cùng đáng yêu!
"Tại sao anh lại mua gấu bông cho em?"
"Anh mua ở Hương Cảng! Anh đoán, bởi vì trước kia phòng của em rất nhiều gấu bông, anh nhớ em rất thích gấu bông nhỏ nhỏ." Anh cam kết: "Lần sau chúng ta đến Hongkong đi chơi."
"Cảm ơn anh!" Cô vui mừng ôm lấy anh.
Họ không chú ý đến một chiếc xe đang đậu đối diện Trầm Lăng Lăng, trong xe có ba người bí ẩn, họ đang nói thầm với nhau. Trên xe, người đàn ông dẫn đầu chính là đại ca xã hội đen Lãnh Tần Vũ, anh đến Đài Loan, ngay cả Trầm Lăng Lăng cũng không hề biết.
"Hắn thật sự là bạn trai của Trầm Lăng Lăng sao?" Người đàn ông đầu tiên nói.
"Phải." Người đàn ông thứ hai trả lời.
"Đúng là hắn..." Lãnh Tần Vũ trầm ngâm nhìn đôi nam nữ trước mặt, sau đó nói: "Tôi nhờ cậu theo dõi Trầm Lăng Lăng lâu như vậy, Trầm Lăng Lăng chỉ đi cùng hắn thôi sao?"
"Đúng vậy. Chúng tôi đã theo dõi, Quan Hằng Trạch là tổng giám đốc của Hoàn Vũ, bây giờ tiểu thư Trầm là nhân viên tài chính của bọn họ..."
Anh dùng lực phất tay một cái, không muốn nghe những tin tức kia nữa, anh rất lo lắng cho Lăng Lăng, ở Đài Loan đã phái người theo dõi, điều tra tất cả về cô.
Đúng như anh nghĩ, Lăng Lăng thân thiết với người đàn ông duy nhất chính là Quan Hằng Trạch. Qua nhiều năm như vậy, anh biết, em gái vẫn không chịu có bạn trai, nhất định là đang đợi chờ Quan Hằng Trạch sao? Hôm nay, cuối cùng ước mơ của cô cũng thành sự thật, nhìn dáng vẻ của cô rất vui vẻ.
"Thật là! Tôi đã sớm nhận ra tên Quan Hằng Trạch này rồi..."
Chưa bao giờ, Lãnh Tần Vũ quên sự việc đêm hôm ấy, Quan Hằng Trạch từng chất vấn anh, hỏi Lăng Lăng có phải người tình của anh hay không, nghĩ đến đây, anh nở nụ cười nguy hiểm.
Nếu hai người kia yêu nhau, vậy anh sẽ phá hoại! Anh muốn trêu chọc họ, để cho họ thấy được tình cảm của mình...
Hôm sau, trong mắt của Trầm Lăng Lăng, thế giới đều biến thành màu hồng. Cô nhìn trời hôm nay thật đẹp, rèm cửa sổ màu hồng cũng rất đẹp, trên bàn uống sữa chua cũng biến thành màu hồng, thật khoa trương, đồng phục Hoàn Vũ màu xanh nhạt, ở trong mắt cô, cũng biến thành màu hồng.
Cảm giác yêu, làm cho cô thấy tất cả đều là màu hồng. Không trách mọi người đều nói, yêu rồi thì tất cả mọi thứ đều là màu hồng.
Cô vừa đi ra cửa chính, đang vất vả dắt xe đạp lên, điện thoại di động chợt vang lên, cô nhíu mày, cầm điện thoại di động lên nghe.
"Em đang ở đâu?" Là Quan Hằng Trạch.
"Em đang đi làm! Em mà không đi nhanh, sẽ tới trễ, sẽ bị anh trừ tiền thưởng a! Bye bye!"
"Đợi đã nào!" Cô đang muốn tắt điện thoại, lại nghe anh nói: "Anh sẽ chở em đi làm, sẽ không tới trễ được. Không cần đi xe đạp, anh đang ở góc đường chờ em." Sau đó, anh liền ngắt điện thoại.
"Cái gì?" Cô vội vàng đậu xe đạp, nhìn tới góc đường đối diện, quả nhiên thấy Quan Hằng Trạch đang đậu xe ở đó.
Cô nở nụ cười hạnh phúc, vung mạnh tay chào anh.
Đèn xanh sáng lên, cô chạy qua đường, không chú ý tới một chiếc xe đang chạy tới chỗ cô, theo bản năng cô né tránh, kết quả là bị người lái xe máy xách một thùng sơn đỏ tươi dội vào người cô, làm cho tóc, mặt, cả người cô ướt sũng.
"A--" Trầm Lăng Lăng kêu lên, Quan Hằng Trạch xuống xe chạy vội tới chỗ cô, tên lái xe máy đã nhanh chóng chạy xe vọt đi, biến mất.
"Lăng Lăng! Lăng Lăng!" Anh ôm lấy cô.
"Mặt của em...mặt của em..." Cô cho là mình bị tạt axit, mặt của cô sẽ bị phá hủy!
Anh vội vàng trấn an cô. "Đừng sợ! Đó không phải là axit, cũng không phải là xăng, đó chỉ là sơn thôi!" Hắn ta dùng sơn đỏ tươi, khiến cho Trầm Lăng Lăng nhìn tưởng mình đang chảy máu, muốn dọa chết cô.
"Là ai đã làm chuyện này?" Trầm Lăng Lăng sợ đến phát khóc.
Quan Hằng Trạch cắn răng nghiến lợi phẫn bức nói:"Nhất định là Hà Lỵ Diễm!" Thật là một người đàn bà lòng dạ độc ác.
"Như vậy em đi làm thế nào được..." Cô kinh sợ lẩm bẩm nói.
"Dĩ nhiên là không đi làm nữa... Chúng ta về nhà em đã." Anh ôm cô trở về nhà.
Trầm Lăng Lăng vô cùng sợ hãi, cô khóc suốt không ngừng, hơn nữa sơn cũng không tốt lắm, cô ngồi ở trong bồn tắm rất lâu, toàn thân da đỏ sưng lên, như là cởi một lớp da, vẫn không thể nào hoàn toàn tẩy đi dấu vết của sơn, tâm trí của anh thấp thỏm lo lắng đứng bên ngoài phòng tắm đi qua đi lại.
Hai giờ sau, cô quấn khăn tắm đứng trước mặt Quan Hằng Trạch, dáng vẻ rất đáng thương.
Quan Hằng Trạch nhìn dáng vẻ của cô, thật sự rất đau lòng. "Khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ..." Cô đáng thương gật đầu.
"Có muốn uống chút gì đó không?" Anh đưa cô vào bếp, làm cho cô một ly trà. "Lăng Lăng, anh thật sự rất lo lắng cho em, không ngờ Hà Lỵ Diễm lại nhắm vào em, thật may là em bình an vô sự, nếu không anh...."
Anh cảm thấy rất áy náy, nhưng điện thoại di động đột nhiên vang lên --
"Hả..." Michael gọi điện tới bảo anh nhanh đến công ty họp, sáng sớm hôm nay sẽ gặp mặt giám đốc ngân hàng Nhật Bản, thống nhất hợp đồng hai công ty, hôm nay đối phương đã đợi một tiếng trước rồi.
"Cậu hãy ngăn cản họ, trấn an tâm tình của họ, tôi sẽ lập tức đến ngay."
Đáng chết! Anh quên mất mình phải họp, nhưng Lăng Lăng...
Trầm Lăng Lăng cười nói: "Anh cứ về công ty đi! Không cần lo cho em!"
"Nhưng em đang..." Anh vẫn không yên tâm.
"Em đã tốt hơn nhiều rồi, anh đang có việc tương đối quan trọng, huống chi anh ở đây cũng chẳng giúp được gì." Cô miễn cưỡng cười mỉm.
"Anh muốn ở lại với em." Hiện tại anh chỉ muốn ôm cô vào lòng.
"Vậy thì tan làm trở về với em." Tầm mắt cô nhìn trên bàn có con gấu bông.
"Hiện tại đã có gấu bông nhỏ ở với em là đủ rồi."
"Lăng Lăng..." Anh ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương trên mái tóc đen nhánh của cô, thật muốn hòa cô vào trong lòng mình. "Vậy em hãy nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ..." Lăng Lăng đang ở trong lòng anh nhẹ nhàng gật đầu. "Buổi tối anh đến đây nhé!"
Chương trước | Chương sau