Thất tịch không mưa - Lâm Vũ Tình

Thất tịch không mưa - Lâm Vũ Tình


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Thất tịch không mưa - Lâm Vũ Tình - Chương 17 - Vĩnh biệt (Hoàn)

↓↓
Sau khi mắc bệnh, thể lực Thẩm Thiên Tình ngày càng xuống dốc, thường bất giác ngủ mê man. Từng ngày trôi qua, tính mạng của cô cũng dần trôi đi, sức khỏe ngày càng kém, thời gian ngủ mê man cũng càng lúc càng lâu.


Không muốn cho anh trai lo lắng, cô thường cố chống đỡ, không để bản thân mất đi ý thức, cô biết mỗi lần mình mê man là một lần anh nơm nớp lo sợ, sợ cô lần này sẽ không tỉnh lại...


Số lần co cơ, đau đớn ngày càng nhiều, muốn cầm một vật gì đó, đầu ngón tay cũng khó động đậy, khi ăn cảm thấy khó nuốt, cuối cùng, ngay cả việc nói nhiều hơn vài câu cũng nhanh chóng khiến cô mất sức, trong lòng cô biết rõ, cô sắp đi tới giới hạn rồi.


Giả vờ trở thành một việc cực kỳ khó khăn, cô dần lực bất tòng tâm, quá nhiều sơ hở, có lẽ anh đã phát hiện từ lâu...

bạn đang xem “Thất tịch không mưa - Lâm Vũ Tình” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đêm qua, không cẩn thận ngủ quên mất, sau khi tỉnh dậy, cô tìm kiếm con búp bê bằng tượng ở đầu giường, ngón tay dừng một lúc, lại di chuyển lên phía bên trái.


Cô cảm thấy cổ họng khô rát, nhớ cốc nước hình như ở chỗ này...


Cô chạm được vào cốc, nhưng ngón tay lại không theo sự điều khiển, do không nắm chặt, lòng bàn tay chỉ còn lại một khoảng trống, sau đó vang lên tiếng thủy tinh vỡ.


Anh – chắc không nghe thấy chứ?


Cô vội vàng dò dẫm dưới đất, cơ thể mất cân bằng, ngã xuống, cô chỉ lo thu dọn mảnh vỡ trước khi anh phát hiện.


Ngón tay đau nhói, có lẽ bị thương nhưng vết thương chắc không lớn, cô không cảm thấy đau, vết thương nhỏ này có lẽ không chảy quá nhiều máu...


Đột nhiên, cơ thể cô được nhấc bổng lên, một đôi tay mạnh mẽ đưa cô trở lại giường: "Anh?"


"Ừ." Giọng anh không bộc lộ rõ tâm tư, cũng chẳng biết anh đã có mặt ở đây bao lâu rồi.


Một miếng giấy được ép lên đầu ngón tay bị thương của cô. "Sau này gọi anh một tiếng là được."


"Bị anh phát hiện rồi nhỉ?" Cô lè lưỡi, cố nói nhẹ nhàng. "Hồi nhỏ, mỗi lần em làm vỡ bát đĩa đều bị mẹ mắng, đáng tiếc là anh còn nhanh trí hơn mẹ, muốn trốn tội cũng chẳng được. Được rồi, anh có thể đánh vào mông em, nhưng chỉ được đánh dưới ba cái thôi nhé, không được mặc cả!"


Anh không lên tiếng, trầm mặc giúp cô cầm máu, bôi thuốc, quấn vải, đổ cốc nước đặt vào tay cô, sau đó mới quay đầu thu dọn thủy tinh vỡ dưới đất.


Cả người cô hơi lắc lư, cô nặn ra nụ cười yếu ớt: "Anh, em đói."


Gói mảnh vỡ thủy tinh vào trong giấy báo rồi vứt vào thùng rác, anh ngẩng đầu nhìn cô: "Em muốn ăn gì?"


"Ừm... bánh đậu đỏ bán trước miếu thổ địa."


"Xa lắm!" Giọng anh không nghe ra tâm tư.


"Người ta muốn ăn mà!"


Ánh mắt sâu lắng của anh nhìn cô chăm chú trong vài giây. "Được, anh đi rồi về ngay."


Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô lấy hết sức lực, cả người đổ sụp xuống giường.


Đầu choáng váng, trời đất như quay cuồng, đau đớn vô cùng, người cô co giật, bàn tay run rẩy tìm đầu giường, lần về phía thuốc giảm đau bên phải..


Thuốc giảm đau đã lấy đi trước một bước, được lấy ra đúng liều lượng kèm theo một cốc nước để cô uống.


Cô ngạc nhiên đến mức không thể động đậy: "Anh.."


Anh vẫn không lên tiếng, im lặng giúp cô xoa bóp đôi chân co giật.


Một giọt, hai giọt...từng giọt nước ấm nóng rớt xuống chân cô.


"Anh, anh đừng như vậy, đừng khóc..." Cô xót thương vỗ nhẹ hai gò má ươn ướt của anh, dường như anh gầy hơn rồi.


"Anh không sao." Thẩm Hàn Vũ cứng rắn trả lời, giọt thứ ba, giọt thứ tư im lặng rơi xuống.


"Anh!" Trái tim đau đớn quá, đau hơn cả nỗi đau bệnh tật, người cô quan tâm nhất đang rơi nước mắt vì cô...


"Anh nói anh vẫn ổn mà! Em không sao rồi, chết tiệt, sao anh lại có chuyện được chứ?" Anh thất bại, gầm nhẹ, giọng nói nghẹn lại, không thể thốt nên lời.


Cô giơ tay ôm chặt anh, Thẩm Hàn Vũ vùi mặt vào vai cô, họ run rẩy ôm nhau.


Ngoài cửa sổ mưa phùn, không trộm được bao nhiêu tình si.


Vai trái, một khoảng ướt âm ấm.


Thời gian tỉnh táo ngày càng ít.


Tính mạng cô chất trong đồng hồ cát còn lại bao nhiêu dường như có thể dự đoán được, nhưng cô vẫn rất bận lòng. Bộ dạng của anh khiến cô lo lắng, đã mấy đêm liền anh không ngủ, ngơ ngẩn nhìn cô tới khi trời sáng.


Anh cho rằng cô không biết, giống như cô cố tình che giấu cơn đau bệnh tật, thực ra cả hai đều rõ tất cả.


Cô sợ nhỡ may cô đi rồi, anh sẽ không chịu được, anh nhất định sẽ phát điên.


Cô đến nhà Đại Mao một chuyến. Cô hy vọng khi mình không còn nữa, có người có thể giúp cô trông nom anh, giúp anh đi qua đoạn đường này.


Khi Đại Mao đưa cô về nhà, tới trước cửa, anh ta kinh ngạc nói: "Trời ạ! Anh trai em điên rồi ư?"


"Sao vậy?" Cô không hiểu.


"Chậc! Chậc!" Đại Mao lắc lắc đầu. " Nhà em như có trộm vậy, mỗi góc trong góc ngoài đều bị lật tung, trông thảm quá!"


Sao có thể như vậy? Cô đang định hỏi, Thẩm Hàn Vũ đã phát hiện cô ở cửa, giận dữ hét vang: "Em chạy đi đâu đấy?"


Anh chưa bao giờ có khẩu khí giận dữ như vậy với cô, cô sững lại giải thích: "Em đến nhà Đại Mao..."


"Đến nhà Đại Mao?! Bây giờ sức khỏe em thế nào, em không biết hả? Nếu muốn đi, sao không chờ anh về? Một mình chạy lung tung có phải muốn tự sát không?"


"Em, em gọi điện kêu Đại Mao tới đón em..."


"Đưa Tiểu Tình lại nhà rồi, em về đây!" Đại Mao lập tức đánh bài chuồn, tránh bị cuốn vào chiến trường.


Đừng trách anh không nghĩa khí, không ai có thể giơ đầu ra cho gã đàn ông đang lên cơn điên này nắm.


"Anh, anh bình tĩnh nghe em nói..."


"Trước khi làm, sao em không nói với anh một tiếng? Em đi lại khó khăn, lại không nhìn thấy gì, lẽ nào không biết anh sẽ lo lắng ư? Em có biết trong lòng anh lo sợ biết bao khi về nhà mà chẳng thấy em đâu không? Hay là em đột nhiên phát bệnh, hay là em được đưa vào bệnh viện, hay là em bị lạc, không tìm thấy đường về nhà, hay là em lại trốn đi, chịu đau một mình không cho anh biết, hay là... hay là có rất nhiều khả năng có thể khiến anh mất em, chỉ cần nghĩ tới những điều này, anh còn bình tĩnh được không? Anh gần như đã lật tung từng góc ở cái nhà này để tìm em, tìm xem liệu em có để lại cho anh vài chữ..." Giọng anh đầy giận dữ, kìm nén cơn nóng nảy, nỗi lo sợ tột cùng.


Nói trắng ra, chỉ là anh sợ mất cô.


Cô đã hiểu, đáy mắt ngập nước, thử lại gần anh: "Anh, em không sao..."


"Em đi đi! Dù sao không có anh, em cũng không sao mà, chuyện gì cũng chẳng cần nói với anh, khi bị bệnh có thể tự mình kiên cường chịu đựng, anh chỉ là người thừa, không thể giúp gì cho em..." Anh xua tay, không cho cô lại gần.


Cô hiểu rất rõ, không phải anh đang giận cô mà giận bản thân không thể chia sẻ nỗi đau, giận bản thân bất lực, khiến cô phải cố cười vui vẻ, chống đỡ cơn đau đớn trước mặt anh...


"Không phải đâu, anh à, anh rất quan trọng..." Cô giơ tay, lại bị anh đẩy ra, đột nhiên choáng váng, mất thăng bằng, ngã khỏi xe lăn, anh vội vàng ôm chặt cô, tim suýt nữa ngừng đập.


"Tình, em đừng dọa anh..."


Cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh.


Anh nhắm mắt, trái tim đau đớn, ôm chặt cô, đôi môi họ giao nhau, nếm được vị mặn chát, không rõ là nước mắt của anh hay của cô.


"Như vậy sẽ không sợ nữa chứ?" Cô dụi vào lòng anh, dùng hơi ấm để trấn an trái tim hoảng sợ của anh, nói khẽ: "Lần sau đi đâu em nhất định sẽ nói với anh, để anh đi cùng, đừng giận nữa, có được không?"


"Lần nào em cũng lừa anh." Đồ lừa đảo này!


"Lần sau sẽ không thế nữa, em thề!" Tâm trạng anh dần bình tĩnh lại, cô yên tâm hơn, cuộn tròn trong lòng anh, giọng nói yếu dần: "Có lẽ em lại phải ngủ một chút, hai tiếng sau gọi em dậy nhé! Buổi tối chúng ta còn phải cùng ngắm sao, đừng để em ngủ lâu quá!"


"Ừ." Anh đáp khẽ, dịu dàng dìu cô về phòng, không nỡ rời xa, nằm bên cạnh cô, ngủ cùng cô một lúc.


"Tình, tỉnh dậy đi!"


Tiếng gọi dịu dàng, thúc giục cô thoát khỏi giấc mơ, khi mở mắt, trong phút chốc cô đột nhiên không biết mình đang ở đâu.


"Tỉnh chưa? Chẳng phải em nói muốn ngắm sao cùng anh à?"


"Sao á? Có chưa anh?" Cô quên rồi, gần đây trí nhớ ngày càng kém, có lúc lời vừa nói buổi sáng, buổi tối đã quên, nhưng lại thường nhớ việc hồi nhỏ, thật lạ! "Em vừa mơ thấy mẹ, mẹ hỏi em có muốn đi với mẹ không... Kỳ lạ quá, chẳng phải mẹ đang nấu cơm ư? Buổi sáng, mẹ đi mua thức ăn còn hỏi em muốn ăn gì..."


"Im ngay, đừng nói nữa!" Thẩm Hàn Vũ kinh hãi, nghiêm khắc mắng.


Trong mơ gặp người thân đã mất, đây là điềm gì? Anh không mê tín, nhưng không nén nổi sợ hãi.


"Đã nói em là đồ ngốc mà, đến bữa tối cũng ngủ quên mất, bây giờ đương nhiên là nửa đêm, không tối om lẽ nào phải có mười ông mặt trời chiếu rọi? Ngoan, nhắm mắt ngủ một lúc nữa là trời sáng."


"Vậy anh ở bên em chứ? Nửa đêm tỉnh dậy không thấy anh, em sẽ sợ..."


"Không đâu, anh sẽ không để em không tìm thấy anh." Anh ôm chặt cô, không phân biệt rõ là muốn trấn an cô hay chính bản thân mình. "Không sao, không sao, anh sẽ luôn ở bên em, đừng sợ..."


Mạch suy nghĩ của Thẩm Thiên Tình khi tỉnh táo khi rối loạn, lúc tỉnh táo sẽ thường cười cười nói nói với anh như xưa; lúc rối loạn thường không phân biệt rõ quá khứ hay hiện tại. Anh đau lòng tới nỗi không thể nói nên lời.


Anh muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô dứt khoát không chịu, cô muốn ở nơi mình quen thuộc nhất, nếu đưa cô tới nơi lạ lẫm, không tìm được đường về nhà, cô sẽ sợ hãi.


Hai ngày nay, cô thường nói gặp cha mẹ trong mơ, mỗi lần nghe thấy, anh đều vô cùng sợ hãi, nghiêm giọng trách cô không được nói hồ đồ.


Trong đêm, anh cũng không dám nhắm mắt, thật sự lo sợ chỉ cần không để ý cô sẽ quên thở, anh lúc nào cũng nhắc nhở cô mở mắt...


Ngày hôm nay, cô tỉnh giấc lúc sáng sớm, vẻ mặt đờ đẫn.


"Anh, hôm qua em lại mơ thấy cha mẹ."


Tim chùng xuống, anh quở trách cô: "Chẳng phải anh bảo em..."


Cô dường như không nghe thấy: "Họ ở bên nhau, sống những ngày tháng bình yên, hình dáng họ không thay đổi, chẳng già đi chút nào, em vừa nhìn đã nhận ra, mẹ vẫn hiền từ như xưa, mẹ nói mẹ sẽ không đánh mắng em, sau đó còn hỏi, có muốn qua với họ không... Anh, em rất nhớ cha mẹ, rất muốn đi cùng họ, nhưng, nhưng ở đó không có anh, em không nỡ rời xa anh, em sợ khi anh nhớ em sẽ không tìm thấy em, em không biết nên làm thế nào..."


"Vậy thì đừng đi, hãy ở lại bên anh!" Thẩm Hàn Vũ ôm chặt cô, không dám lơi tay.


"Có thể không?" Vẻ mặt cô ngỡ ngàng.


"Có thể! Chỉ cần em có lòng tin với bản thân!"


Cô chớp mắt: "Anh có biết đường dưới hoàng tuyền thế nào không? Có phải là tối lắm không? Có thể mang đèn pin theo không? Anh biết rồi đấy, em luôn sợ tối, sợ cô đơn, nếu không có ai đi cùng, em nhất định sẽ sợ phát khóc..." Từ lúc cha mẹ liên tiếp ra đi, còn lại một mình cô đơn trong căn nhà vắng vẻ, cô trở nên sợ bóng tối, sợ nỗi cô đơn bị vứt bỏ.


"Tình, em muốn anh ở bên em không? Anh từng nói, sẽ không để em không tìm thấy anh, chỉ cần một câu nói của em, nơi đâu anh cũng sẽ đi cùng em."


Muốn không?


Cô nghiêng đầu suy nghĩ: "Em cũng đã hứa với anh, sau này đi đâu sẽ cho anh biết, bây giờ em nói cho anh, nhưng em không biết có muốn anh đi cùng không..."


"Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói với anh." Anh hơi buông lỏng tay, dìu cô đứng lên, chải đầu cho cô. "Đến đây, chúng ta đi ăn sáng, ăn xong tới nhà Đại Mao chơi, mấy ngày rồi em không sang đó, con trai của Đại Mao nhớ em lắm đấy!"


"Vâng." Cô cười ngọt ngào.


Tiểu Tiểu Mao bám dính lấy cô, thế là Đại Mao nói, bọn họ có duyên với con trai anh ta như vậy, dứt khoát phải nhận nó làm con nuôi, cho dù bọn họ không kết hôn, sau này vẫn có con trai hiếu thảo với họ.


Cô cười đồng ý, cùng anh trai đưa cho con trai nuôi một phong bao lì xì to.

Chương trước

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Giá mà...

Giá mà...

“Chỉ một phút duy nhât nó biết được một sự thật phũ phàng. Người mà nó yêu

29-06-2016
Nụ hôn trong mơ

Nụ hôn trong mơ

…Nó nhắm mắt lại, gương mặt hơi ngửa lên khẽ ửng hồng. Chờ đợi. Hồi

29-06-2016
Thân gửi tháng 12!

Thân gửi tháng 12!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Đời sinh viên") Lật tờ lịch tháng 11

24-06-2016
Lời xin lỗi thứ 100

Lời xin lỗi thứ 100

"Lần thứ 100" - Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện -

01-07-2016

The Soda Pop