Thực ra trong lòng họ đều rõ, Đại Mao sợ không có người đưa tiễn cô lúc cuối cùng nên muốn con trai để tang cô...
bạn đang xem “Thất tịch không mưa - Lâm Vũ Tình” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cả ngày, tinh thần cô rất tốt, không trầm tư suy nghĩ chút nào, huyên thuyên với anh như đứa trẻ nhỏ phát hiện ra niềm vui của việc nói chuyện, ríu rít không thôi.
Cô ôm con trai nuôi, chơi cùng cậu bé một tiếng đồng hồ, rồi lại cùng anh ra khe suối, muốn anh ôm cô, lội nước. Đi qua con đường nhỏ ven cánh đồng, cô thèm ăn khế, anh liền trèo lên hái một quả.
Đã lâu rồi cô không cười vui vẻ như vậy, tinh thần phấn chấn quá mức, trong lòng anh có cảm giác bất an, nhưng cũng mong sẽ có kỳ tích xảy ra...
Khi về nhà, đã là chiều muộn, trên đường đi, cô vẫn kêu tối nay muốn ăn món mì hải sản anh nấu, ai dè vừa vào cửa, cô liền ngã xuống như quả bóng bị xì hơi.
"Tình!" Anh kinh hãi, lập tức bế cô vào phòng. "Em nghỉ ngơi chút đi, đừng nói gì cả!"
"Anh...Anh...Ngực em khó chịu quá, sắp không thở nổi rồi..." Cô níu vạt áo trước ngực anh, vội vàng đu lên.
"Đừng sợ, anh ở đây." Anh áp môi lên môi cô, muốn truyền chút ôxy vào miệng, trao tặng sinh lực cho cô, nếu có thể, anh thực sự muốn trao cả mạng sống của mình cho cô, chỉ cần anh sống tới ngày cuối cùng của cuộc đời cô là được!
Anh nóng ruột lấy thuốc trên đầu giường, rót nước cho cô uống, nhưng cô không thể nuốt xuống, khó chịu nôn ra, cho dù anh thử bao nhiêu lần đều thế.
"Tình, ngoan nào, uống thuốc rồi sẽ đỡ hơn chút..." Anh không còn cách nào, cho viên thuốc vào miệng, nhai vỡ, ép đưa vào miệng cô, rồi đưa nước vào.
Cô vẫn nôn, đau tới mức rớt nước mắt: "Anh, em khó chịu quá, em có thể không uống được không..."
Thấy cô như vậy, anh thực không nỡ để cô chịu giày vò hơn nữa.
"Được, Tình không muốn uống, vậy thì không cần uống nữa."
Cô giơ tay bấu víu bả vai anh: "Anh, anh ôm em một chút..."
Anh khàn giọng nói: "Anh sẽ ép em đau mất."
"Không sao..." Cô ôm chặt eo anh, cơ thể ép chặt vào, dù thế nào cũng không muốn buông ra.
"Anh, anh còn nhớ không? Hồi nhỏ, em thường trốn rồi muốn anh đi tìm, nhưng đều bị anh tìm thấy..."
"Em vốn bướng bỉnh mà!" Anh vùi đầu vào vai cô, buồn bã nói.
"Nhưng lần này, có thể em sẽ trốn rất lâu, rất lâu, đến mức anh không thể tìm thấy..." Cô thở hổn hển hai cái. "Anh, em nghĩ rồi, sau khi em chết, anh hãy trở về tìm chị dâu, đừng ở bên em!"
"Em..." Anh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô.
Cô căn bản đã định liệu từ lâu, cố ý chọn thời điểm này để nói với anh.
"Em đã ích kỷ chiếm anh nửa năm rồi. Nửa năm nay... em rất vui vẻ, anh đã cho em hạnh phúc cả đời, đây là điều em... trước nay chưa bao giờ dám mơ tưởng... Đủ rồi, nên trả anh về cho chị Tâm Bình, chị ấy vẫn còn đợi anh... Chị ấy rất yêu anh, anh không thể quên..."
Tâm Bình yêu anh, còn cô? Vì sao cô không nói đến mình. "Em... không cần anh ư?"
Cô muốn, nhưng không được: "Xin lỗi anh, em rất nhớ cha mẹ, em đi trước với họ đây..."
"Không được!" Anh hét to. "Em đi với họ, vậy anh làm thế nào? Em muốn bỏ anh lại, mặc kệ anh ư?"
"Em, em..." Cô nghẹn ngào không thành tiếng, nước mắt tuôn rơi. "Anh còn có chị Tâm Bình."
"Anh không cần, anh chỉ cần em, Tình, anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh. Làm anh em cả đời thì sao chứ? Không thể thân thiết xác thịt thì sao chứ? Không thể kết hôn sinh con thì sao chứ? Anh vẫn chỉ muốn có em, em nghe thấy không..."
Anh hét rất to, hét tơi mức màng nhĩ cô đau nhói.
Cô chớp chớp mắt, chùm ánh sáng lờ mờ xuyên qua giác mạc: "Kỳ lạ quá... Anh trai, hình như em nhìn thấy anh rồi..."
Anh hơi chấn động, rùng mình.
Cô giơ tay, vuốt ve gương mặt anh tuấn, tiều tụy, trái tim đau nhói, nước mắt anh từng giọt, từng giọt rớt xuống tay cô.
"Anh, anh đừng khóc, sau khi em chết, vẫn sẽ không quên anh đâu..." Cô xoa đi xoa lại gương mặt anh, dùng ngón tay để ghi nhớ. "Đã lâu lắm rồi em không nhìn thấy anh, anh đẹp trai quá, em rất sợ sẽ quên hình dáng anh..."
"Vậy thì nhân lúc này hãy nhìn anh đi, ghi nhớ thật kỹ hình dáng anh, chúng ta ai cũng không được quên ai!"
Anh nhìn sâu vào mắt cô để lưu lại nỗi nhớ sau này.
"Vâng." Gương mặt này, cô phải nhớ kỹ, vĩnh viễn không quên. "Anh, anh có thể hôn em không? Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng..."
Anh cúi người, trái tim tan vỡ, hôn lên môi cô, nụ hôn trăn trở biến thành tình yêu nồng nàn cả đời, chua xót cả đời, nhung nhớ cả đời...
Cô đã mãn nguyện, vô cùng mãn nguyện, nụ hôn của anh cho cô biết, tình cảm của anh cũng như cô, cả đời cô đã yêu và được yêu, không nên luyến tiếc.
Tuy anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh yêu cô.
"Anh, hứa với em, nhất định phải trở về tìm chị dâu, chỉ cần đặt em nơi trái tim, trộm nhớ là được rồi, đừng để người khác biết!"
Anh không nói, chỉ không ngừng hôn lên vệt nước mắt ở hai má, tai và cổ cô.
"Trời...hình như tối rồi, anh, em lại không nhìn thấy nữa..." Cô ra sức chớp mắt. "Anh bật đèn lên, em sợ tối..."
"Được, anh làm ngay đây, em đừng sợ!" Anh dùng tốc độ nhanh nhất bật tất cả đèn trong nhà, rồi trở lại bên cô, ôm cô thật chặt, run rẩy.
"Hình như...tối thật rồi!" Cô từ bỏ việc tìm kiếm ánh sáng, mệt mỏi nhắm mắt. "Anh, em muốn ngủ, anh hát cho em nghe đi..."
"Được..." Anh cố kìm nén sự nghẹn ngào, gắng sức phát ra âm thanh từ cổ họng cay cay, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ cô thích nhất.
"Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ..."
Lạc giọng rồi!
Cô đòi: "Anh, anh nghiêm túc hát chút đi, hát rời rạc thế!"
"Xin lỗi, xin lỗi, để anh hát lại."
"Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ..."
Câu sau là gì? Anh không nhớ được. Nước mắt nhấn chìm giọng ca của anh.
Giọng anh trở nên rất xa, xa tới nỗi khó nắm bắt, nhưng cô không quên dặn dò: "Tới bữa tối nhớ gọi em, đừng để em ngủ mê man nhé..."
Cô nhớ, cô nhớ cô vẫn muốn ăn mì hải sản anh nấu...
Tối đó, anh hát bài Thuyền Thái Hồ suốt đêm, hát tới mức mất giọng, nhưng cô không tỉnh lại, cũng không ăn mì hải sản anh nấu cho cô...
Sau khi Thẩm Thiên Tình mất, Thẩm Hàn Vũ trầm mặc lo liệu hậu sự, tất cả hàng xóm đều rõ tình cảm bọn họ sâu sắc thế nào, đều cảm thấy bất an, chính vì anh quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức bất thường, thậm chí trong lúc hành lễ cúng bái, từ ngày thứ bảy sau khi cô mất cho đến lúc hạ huyệt, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Tiểu Tiểu Mao bị không khí trang nghiêm dọa cho khóc oa oa, anh giơ tay ôm, đứng trước linh đường nói khẽ: "Đừng khóc, nhìn mẹ nuôi kìa, chúng ta đều không quên cô ấy."
Khi làm mộ, anh dặn người thợ khắc bia khắc cả tên anh.
Người này... còn sống, không dưng lại khắc tên lên bia mộ, chẳng lẽ anh ta... muốn làm việc gì ngốc nghếch ư?
"Vũ à, cậu phải nghĩ thông chút đi..." Tất cả mọi người đều không hẹn mà khuyên anh như vậy.
Anh chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Sau khi cô chết, đèn nhà họ Thẩm chưa bao giờ tắt, kể cả ban ngày lẫn ban đêm, mỗi góc đều sáng đèn.
"Tình sợ tối." Anh thường không cho người ta tắt, chỉ nói câu này.
Mì hải sản nấu cho cô đã nguội lạnh, không ai động đến một miếng.
Sau khi lo liệu hậu sự xong, toàn bộ sức lực của anh đã bị rút cạn. Ngỡ ngàng nhìn căn phòng vắng vẻ, đi từng góc, không tìm thấy tiếng cười dịu dàng, anh cười đau khổ: "Lần này em trốn giỏi thật, làm khó anh rồi..."
Trở về phòng, anh chạm vào từng đồ vật cô từng dùng, chiếc khăn len màu vàng nhạt vẫn nằm lặng lẽ trên giường, mới đan được hai phần ba, không thể đợi nữ chủ nhân hoàn thành nó.
Không thể chịu nổi quá nhiều hồi ức, anh nhắm mắt, vội vàng quay người, vô ý đụng vào đầu giường nghe thấy tiếng sứ vỡ.
Anh quay đầu, gương mặt hoàn toàn thay đổi, là món quà sinh nhật Tình tặng anh năm anh mười tám tuổi, lại chỉ vỡ tượng Vợ, sự trùng hợp này khiến người ta nổi da gà.
Vỡ rồi ư?
Đúng vậy, tượng vỡ rồi, lời hứa vỡ rồi, tình yêu cố chấp cả đời cũng vỡ rồi...
Bức tượng vỡ, nhưng con hạc giấy đủ màu sắc trong đó liền rơi ra. Anh cúi người xuống, nhặt lên, không ngờ chỗ hổng dưới đáy tượng lại là nơi chứa đồ, là Tình làm ư?
Trên mỗi con hạc đều có số thứ tự, được sắp xếp theo thời gian.
Anh mở con hạc số một ra đọc.
"Nghe nói, gấp một nghìn cho hạc thì có thể cầu nguyện, không biết là giả hay thật, tôi muốn thử xem."
Chữ của Tình đập vào mắt, bút tích mờ nhạt, ước chừng khoảng năm mười lăm, mười sáu tuổi. Cô đem hết tâm tư của mình, từng câu, từng chữ giấu trong tượng Vợ.
"Anh, anh có biết em cầu nguyện gì không? Em hy vọng anh sớm trở về."
"Anh, có phải ước vọng của em quá xa xỉ không? Nếu vậy, chỉ cần anh trở về nhìn em là được."
"Anh, anh đi đâu rồi?"
"Anh, em không tìm thấy anh."
"Anh, hôm nay mẹ lại nổi giận, em sợ lắm!"
"Anh, anh không cần em nữa ư?"
"Anh, em nằm mơ thấy ác mộng, không ngủ được, muốn nghe anh hát bài Thuyền Thái Hồ"
"Anh, em sợ tối, sợ cô đơn, anh đừng bỏ em!"
"Anh, em nhớ anh."
"Anh, khi nào anh về?"
"Anh, có phải anh quên em rồi không?"
"Anh, hôm nay em mệt quá, em phải đến bệnh viện chăm sóc cha, nếu anh ở đây thì tốt quá, em nhớ anh lắm!"
"Anh, em rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh..."
...
Anh mở từng trang, từng trang, không thể dừng lại.
"Ngày thứ 385 sau khi anh đi... Cuối cùng em cũng hiểu, cảm giác nhớ nhung, đau tới mức không thể thở nổi là gì..."
Anh hít một hơi, đôi tay run rẩy mở con hạc thứ 386, vừa hoảng, vừa vội...
Chương trước