Tôi liếc mắt nhìn cánh tay hắn trước ngực, nói: "Tôi không phải Lộ Tây, anh muốn giam lỏng tôi? Tôi có một trăm cách có thể thoát ra ngoài."
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Không" Đuôi lông mày lẫn khóe mắt hắn đều lạnh như băng, "Em không giống với Lộ Tây."
"......"
"Cô ấy là anh bắt buộc phải lấy. Em không phải."
Hắn nói mang theo vẻ thất vọng.
Ngực tôi co lại, nơi tôi vốn nghĩ đã chết lặng đó lại bắt đầu cuộn lên đau đớn.
Tôi chua sót cười, đùa cợt: "Đáng tiếc cô ấy không yêu anh."
Hắn dường như không bị ảnh hưởng: "Chính xác, thực sự đáng tiếc phải là ... em là người phụ nữ như vậy."
Nói xong không hề nhìn tôi, nhưng cánh tay vẫn vững vàng ngăn tôi lại.
Bạn tay tôi đặt trên cánh tay hắn, hận đến mức muốn bấm vào: "Tôi chỉ biết, tôi sẽ không vì người tôi yêu mà hy sinh bản thân mình. Cùng một người đàn ông như anh lên giường, cuối cùng cũng chỉ là đem hôn nhân hạnh phúc của mình gạt qua một bên ..."
Tôi vừa nói dứt, Hồ Khiên Dư ngẩng mạnh đầu, kì lạ nhìn tôi, ánh mắt chăm chú.
Sau đó, hắn rốt cuộc trầm mặc lại, cũng rất nhanh giữ chặt lấy tôi.
Hồ Khiên Dư kéo lấy cánh tay tôi, đem tôi trở về phòng. Sức hắn hơn tôi nhiều lắm, cuối cùng tôi vẫn bị túm đến giường.
Hắn dã man, lưng tôi va chạm vào tấm giường mềm mại thì ra cũng đau như vậy. Cơ thể tôi vừa bị hắn kéo lên, bây giờ lại bị đè xuống.
Hắn xốc chăn đắp, đầu gối quỳ xuống hai bên sườn, thẳng mắt tập trung nhìn, giọng nói lạnh lùng nhưng nhẹ nhàng: "Ngủ một giấc đi."
Tôi giãy dụa muốn ngồi dậy, tay hắn sờ soạng bên cạnh, lập tức lấy trên ghế gần đó chiếc dây lưng: "Em luôn không biết điều ..."
Một tay hắn giữ lấy hai cổ tay tôi, tay tôi bị hắn kéo lên phía trên, đặt ở đầu giường.
Tôi trơ mắt nhìn hắn dùng dây lưng đem tay mình cột lại, một vòng lại một vòng, rất nhanh.
Tôi nhấc chân đá, đầu gối nện thẳng vào bụng hắn. Đầu gối của tôi nhói lên một trận, hắn lại cắn răng cúi đầu hít vào một hơi, sắc mặt không chút thay đổi.
Lần thứ hai tôi nhấc chân phản kháng, hắn đơn giản dùng đầu gối đẻ xuống, đem dây lưng thắt lại: "Tin anh, anh tuyệt đối sẽ không để em dùng một cách làm mình bị thương đến hai lần."
Hai cổ tay tôi dùng sức dãy, dây da cọ vào, đau đớn, "Anh làm như vậy có khác gì Diêu Khiêm Mặc?!"
Hắn đã xuống giường, quay lưng về phía tôi, ngồi ở mép, "Diêu Khiêm Mặc không yêu em, anh yêu em, đây là khác biệt."
Nói xong tức thì đứng dậy, bước nhanh ra phía cửa.
Tôi đang bị vất bỏ trong một thế giới hoàn toàn không thể phản ứng nổi, trong nháy mắt, nhất thời tỉnh táo lại, Hồ Khiên Dư đã ra đến cửa.
Tôi cuống quýt gọi hắn lại: "Anh vừa mới ... nói gì?" Hắn rốt cuộc dừng.
Nhưng không quay đầu.
Một lát, hắn mở miệng: "Cùng một câu anh sẽ không nói lần thứ hai."
Lúc này, "rầm" một tiếng, hắn đóng cửa.
*****
Tôi vẫn cố gắng thoái khỏi chiếc dây lưng. Đáng tiếc, làm cách nào cũng phí công, cổ tay đau lại sót, tôi chết lặng, chỉ có thể bỏ cuộc, miễng cưỡng ngồi dậy, nhích đến đầu giường.
Mở to mắt đến hừng đông.
Lúc cửa mở, đi vào là một người phụ nữ, bê một chiếc bàn, trên đó có đồ ăn.
Cô ta cởi dây lưng cho tôi. Tôi xoay xoay cổ tay, đã không còn cảm giác gì.
Xuống giường định rời đi.
Người phụ nữ ở phía sau tôi nhắc nhở: "Hồ tiên sinh đã khóa mọi lối ra của khu biệt thự này." Tôi dừng chân, nhưng không từ bỏ ý định chạy ra ngoài.
Tôi đang muốn xuống lầu, lại vô ý nhìn thoáng qua mà dừng lại.
Cạnh chân tường, rất nhiều đầu thuốc lá phân tán.
Mà chiếc bật lửa cũng bị bẻ gẫy, lẳng lặng nằm giữa đống tàn thuốc.
Tảm thảm bị cháy đen lại một mảnh.
Có lẽ, tối hôm qua khi tôi điên cuồng gào lên, Hồ Khiên Dư đứng trước cửa hút thuốc, một điếu lại một điếu không nghỉ, thậm chí dùng sức đến bật lửa cũng làm gãy.
Tôi ngốc nghếch nhìn đống hỗn độn, cảm thấy khí lực trong người bay hết, dựa lưng vào vách tường, từ từ từ từ chảy xuống.
Cấm lấy chiếc bật lửa, kim loại lạnh như băng tiến vào lòng bàn tay.
Lúc này lại có giọng nói ở bên tai tôi hỏi: Tại sao ... phải tra tấn nhau?
Tại sao ....
Người phụ nữ kia không bao lâu cũng đi ra cửa. Thấy tôi ngồi đó, có chút ngoài ý muốn, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Lâm tiểu thư, chịu khó ăn một chút. Là Hồ tiên sinh tự tay làm."
Tôi giương mắt nhìn cô ta, thật lâu, chậm rãi chống người một lần nữa đứng lên.
Tôi liếc mắt nhìn bữa sáng, sau đó tiếp tục bước về phía trước. Đáng tiếc, đi vài bước, chân không nghe sai khiến, cứng thật lâu, cuối cùng vẫn quay trở lại, cầm lấy đồ ăn.
Cắn một miếng, nhai, nuốt, cảm thấy sống mũi cay lên.
Vội vàng buông đĩa, nhanh bước xuống lầu.
******
Cửa lớn bị khóa, cửa thông đến gara cũng khóa chặt. Tôi lộn trở lại lấy túi mình, phát hiện không có di động ở bên trong.
Mà điện thoại ở phòng khách cũng bị mang đi. Hồ Khiên Dư làm như vậy không phải là muốn chặt đứt mọi liên hệ của tôi với bên ngoài?
Người phụ nữ kia chưa cùng tôi xuống lầu mà đứng ở chỗ tay vịn hành lang nhìn lại.
Tôi quay đầu, "Cô có thể liên lạc với Hồ Khiên Dư hay không?"
Cô ta im lặng.
Tôi cười một cái, cố gắng làm cho mình bình thản, "Nếu cô có thể liên lạc, phiền nói với hắn, nhốt tôi ở nơi này, tôi không thể cam đoan có hay không làm ra chuyện làm tổn thương chính mình."
Khoảng cách xa, tôi nhìn không rõ sau khi cô ta nghe xong có phản ứng gì. Nhưng rất nhanh, cô ta rời khỏi chỗ tay vịn, biến mất ở một dãy hành lang khác.
Một lát sau, cô ta xuống lầu, cầm chiếc điện thoại đưa cho tôi.
"Là Hồ tiên sinh."
Tôi nhận lấy.
"Lấy mạng của mình uy hiếp anh, đây không phải là tác phong của em." Giọng nói Hồ Khiên Dư rất bình thường, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
"Thật may anh còn để ý đến tôi sống hay chết." Tôi trả lời ba phải.
Cùng hắn nói như vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy chính mình buồn cười. Nhưng nếu tôi không làm như vậy thì còn có thể thế nào? Đi không thể đi, ở không thể ở.
"Anh sẽ không cho em đi ra ngoài. Dù có giữ lại một cái xác cũng nhất định phải thế." Hắn nói cố chấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng trầm ổn.
Tay tôi cầm điện thoại, cố không cho chính mình run lên, hít sâu một hơi cuối cùng mở miệng, "Bỏ Hằng Thịnh, chúng ta một lần nữa bắt đầu."
Trả lời tôi là sự trầm mặc của hắn.
Tôi bật cười: "Thì ra anh vẫn xem Hằng Thịnh quan trọng nhất ..."
Đang muốn cúp điện thoại, hắn mở miệng: "Cổ phần Hằng Thịnh là thuộc sở hữu của Hồ gia, anh chỉ có trong đó ¼."
Hắn nói như vậy là từ chối? hay là nhận lời? Tôi mê mang thử hói: "Được, vậy anh mang cổ phần công ty thuộc sở hữu của mình giao lại cho ban quản trị. Không được giao cho mẹ anh."
Hắn cười nhạo một tiếng, ngữ khí đột nhiên trào phúng: "Hiện nay ban quản trị ngoài mẹ anh chỉ còn lại mình em, sao em không trực tiếp nói muốn anh đem toàn bộ cổ phần giao cho em?"
Thì ra hắn luôn luôn lạnh lùng đề phòng tôi, lúc nào cũng thế - Hắn nói yêu tôi, nhưng cho dù có yêu cũng không thể là người làm cản trở tiền đồ của hắn.
"Vậy hãy thả tôi ra!"
Giọng nói hắn một lần nữa lạnh đi, không, là càng thêm lạnh: "Anh đã cho người đến khách sạn lấy hộ chiếu của em."
"Anh ..."
Tôi vừa mở miệng liền bị hắn chặn lại: "Anh có điện thoại, chờ một chút."
Tôi không kịp đáp, bên tai đã nghe thấy tiếng máy chờ, tôi nghe vài tiếng, cúp luôn điện thoại.
Ném di động ở sôfa, tôi cũng buông người ngồi xuống, từ từ nhắm hai mắt, đầu óc trống rỗng.
Tôi xin Thác Ni một thời gian một tháng. Một tháng, tôi có thế làm gì?
Lúc này, tôi hận không thể giết chết Hồ Khiên Dư, lại cố chấp ở trước mặt Thác Ni muốn bảo vệ hắn – ngay cả tôi cũng không hiểu được chính mình đang nghĩ cái gì.
Một lát, di động lại vang lên.
Là Hồ Khiên Dư.
Vừa rồi chúng tôi căng thẳng như vậy, hắn còn gọi điện tới làm gì?
Tôi không nhấc máy, hắn cũng không gọi lại, chỉ nhắn một tin ngắn: "Đề nghị của em, anh sẽ suy nghĩ."
Hắn sẽ suy nghĩ? Thái độ vừa rồi ngang ngược như vậy, một chút cũng không có ý thỏa hiệp, bây giờ lại nói sẽ suy nghĩ? Tôi không khỏi nghi ngờ người vừa rồi gọi đến cho hắn không biết là ai?
Tôi cười không ra tiếng, lắc đầu với chính mình.
Tôi kéo túi lại, lấy chiếc hộp Lý Mục Thần đưa cho mình.
Mở nắp, tỉ mỉ nhìn bức ảnh trong đó. Trong ảnh, là Lộ Tây thời sinh viên, cười đến rực rỡ ngây thơ.
Một cô gái làm cho người ta yêu mến ...
Thác Ni muốn đem thứ này trả lại cho Lộ Tây, ông ta làm như vậy có phải là muốn nói cho cô ấy, cô đã không còn giá trị lợi dụng, chúng ta bây giờ cũng chẳng còn gì liên quan?
Người đàn ông tàn nhẫn!
Chương trước | Chương sau