Một ngày làm việc xong, tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi tổng kết lại vốn lưu động thuộc sở hữu cá nhân mình.
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Con số tính ra làm trong lòng tôi thổn thức không thôi, nhìn con số trước mặt này, tôi chỉ có thế cảm thấy may mắn, không động đến công trái ở châu Âu.
Lý Huy Trạch ....
Bây giờ, Lý Huy Trạch là hy vọng duy nhất của tôi.
Tôi biết, Hồ Khiên Dư vẫn coi thường vị Lý tam công tử này, nghĩ rằng có thể thuyết phục Lý lão gia là không còn gì lo lắng. Chỉ mong, đây là hắn coi nhẹ năng lực của Lý Huy Trạch.
Tôi cũng không muốn tin tưởng người khác, nhưng lúc này bất đắc dĩ, bí bách mà tin tưởng Lý Huy Trạch này một lần.
************************** ********************************
Lúc chạng vạng, Diêu Khiêm Mặc đến đón tôi.
Khi anh ta gọi điện thoại, tôi còn đang ôm máy tính theo dõi tình hình chứng khoán. Bây giờ tôi đã bán tháo, hoàn toàn phải trong cậy vào chu kì lên lên xuống xuống này.
"Thế nào? Chuẩn bị xong chưa?" Khi tôi nhấc điện thoại, giọng nói từ đầu kia chuyển đến.
Nghe anh ta nói, tôi mới nhớ lại, thì ra hôm nay là tiệc đính hôn của Lộ Tây.
Tôi nâng cổ tay xem đồng hồ mới phát hiện đã đến giờ tan tầm.
Mọi người chung quanh vẫn bận rộn, xem ra đêm nay tăng ca. Nhưng cũng may hôm nay tôi vốn được ở nhà nghỉ ngơi, đến công ty xem như hỗ trợ thêm, cũng không cần tăng ca, liền xách túi đứng lên.
Tôi đi ra khỏi phòng, "Em còn phải về nhà thay quần áo."
Bên kia im lặng một lát, sau đó nói: "Anh ở dưới công ty em. Anh có thể đưa em về, sau đó đi cùng luôn."
Quả nhiên tôi xuống đến lầu một, nhìn thấy đứng ở ngoài, đúng là xe của Diêu Khiêm Mặc.
Anh ta đưa tôi về nhà, dọc đường đi cũng không nói gì, nhưng đến trong nhà, tôi muốn anh ta ở phòng khách chờ, anh ta lại mở miệng: "Bừa bộn quá."
Nói xong, ngón tay chỉ chỉ phòng ngủ.
Thật ra sáng nay, quần áo của tôi vừa cửi vừa thay, lúc này vương vãi trên mặt đất, chưa kịp thu dọn, phóng mắt nhìn rất lộn xộn.
Tôi khẽ thở dài.
Người này, tự dưng tỏ ra quan tâm một cách kì lạ làm cho người ta cảm thấy không có ý tốt.
"Anh từ từ, em thay quần áo xong ra liền."
Nói xong tôi cũng không quan tâm đến anh ta, lập tức tiến vào phòng ngủ, khóa trái cửa.
Thay đồ xong, buộc cao tóc, để lộ ra chiếc gáy, lớp trang điểm trên mặt còn ok, tôi cũng lười trang điểm lại, chỉ thoa thêm một ít son liền mở cửa đi ra ngoài.
Diêu Khiêm Mặc từ sôfa đứng dậy, đánh giá tôi một lát, cười: "Con mắt của anh không tồi."
Tôi cũng cười, chính là khóe miệng có chút gượng: "Bộ váy vày quả thực rất đẹp. Cảm ơn."
Tôi cũng không để ý câu "Ánh mắt không tồi" của anh ta là chỉ trang phục hay chỉ con người tôi. Anh ta nghe thấy tôi nói vậy, nghiền ngẫm một lát, tôi nghĩ anh ta dường như tiếp tục đánh giá tôi một phen, anh ta lại ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt, nói: "Đi thôi!"
****************************** ********************************
Tiệc sinh nhật của Thác Ni cùng lễ đính hôn với Lộ Tây song song cử hành, địa điểm ngay tại khách sạn thuộc tập đoàn Hoàn Cầu.
Lúc tôi cùng Diêu Khiêm Mặc đến, trong đại sảnh đã đầy người. Thác Ni là một Hoa nhân điển hình, tuy có tên ngoại cuốc, nhưng tại lễ đính hôn này không hề sính ngoại mà thuần túy theo truyền thống Trung Hoa, khắp nơi đều thấy màu đỏ rợn ngợp.
Tôi không ở lâu ngoài gian tiếp khách, chỉ chốc lát sau đã đi đến phòng nghỉ tìm Lộ Tây.
Tôi gõ cửa đi vào, lúc này phát hiện không khí trong này có chút gì đó kì lạ.
Lộ Tây cùng Thác Ni ngồi mỗi người một đầu ghế, sắc mặt không tốt lắm.
Nhìn thấy tôi, Thác Ni miết mắt một cái, gật gật đầu xem như chào hỏi.
Tôi cũng hướng ông ta gật đầu không hề nói nhiều, lập tức hỏi: "Làm soa vậy?"
Lộ Tây giương mắt nhìn tôi như nghĩ ngợi, sau mới nói: "Ba mình không tới."
Tôi không biết nên nói gì, bởi thật sự không biết phải thế nào an ủi, chỉ có thể im lặng ôm lấy vai Lộ Tây. Đột nhiên nghĩ đến Diêu Khiêm Mặc, tôi liền thốt lên: "Nhưng anh trai cậu có đến."
Tôi vốn tưởng Lộ Tây nghe tin này sẽ vui vẻ lên một chút, nhưng cô ấy chỉ miễn cưỡng cười, sau đó bộ mặt lại trở về như cũ.
Tôi không khỏi nghi ngờ, Lộ Tây bình thường cũng sẽ không để ý ba mình thế nào, lần này còn trông ngóng ông ta tới tham dự lễ đính hôn đến vậy?
Không khí nơi này quá mức căng thẳng, tôi chỉ có thể qua loa an ủi Lộ Tây vài câu, sau đó, cũng phải đi ra. Đi đến phía hội trường tôi mới phát hiện túi của mình để quên trong phòng nghỉ, đành phải quay lại. Đến nơi, tay tôi vừa đặt vào cửa, đang muốn đẩy ra đi vào, đúng lúc này, một khe hở vừa mở ra, tôi đã nghe thấy Thác Ni thấp giọng trách móc: "Nếu em giúp ông ta nói một câu, hôn lễ này của chúng ta dẹp đi được rồi..."
Sau đó là giọng nói của Lộ Tây, vừa vội vàng lại vừa giận dữ pha chút xấu hổ: "Thác Ni, em sai rồi, tha thứ cho em được không? Xin lỗi, sau này em không bao giờ nhắc đến ông ta nữa, được không ..."
Tôi chưa bao giờ nghe thấy Lộ Tây như vậy cầu xin một ai, trong lòng phẫn hận, đang muốn đẩy cửa đi vào, ngay lúc này, một đôi tay nhanh chóng giữ lấy tôi, đem cửa đóng lại.
Tôi nghiêng đầu nhìn.
Diêu Khiêm Mặc.
Một tay anh ta nắm cổ tay tôi, đem tay tôi gỡ ra, sau đó một tay kia nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Anh ..."
Anh ta giữ lấy cánh tay tôi: "Lâm tiểu thư, nghe lén không phải là thói quen tốt."
Khi Diêu Khiêm Mặc nói những lời này, trên mặt hiện lên một chút ý cười.
Tôi nhìn anh ta giống như mang một chiếc mặt nạ, không tự giác cảm thấy rùng mình.
Nhưng anh ta vẫn vậy, giữ nụ cười lạnh nhạt, "Đi thôi!"
"Đi đâu?" Tôi nhếch mi nhìn, giọng nói không kiên nhẫn.
Anh ta cười, có thể nói là vui vẻ: "Còn có thể đi đâu? Tất nhiên là hội trường."
********************* **************************
Tôi trở lại hội trường, nhưng tâm tư vẫn còn băn khoăn ở phòng nghỉ, bởi vậy không thể nào tập trung tinh thần.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, tôi nhìn Thác Ni cùng Lộ Tây thân thiết khoác tay từ trong phòng nghỉ đi ra, thẳng đến bàn chính, tự nhiên nhận những lời chúc phúc của bạn bè.
Tôi xem nụ cười hạnh phúc trên mặt Lộ Tây, trong lòng chợt lạnh lẽo. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô gái tên Diêu Lộ Tây trước mắt này, thì ra là tôi không biết.
Cô gái cho đến bây giờ cười đến vô tư, không hề cố kị Diêu Lộ Tây, chẳng lẽ, đều là biểu hiện giả dối?
Tôi không dám nghĩ nhiều, bức chính mình ăn gì đó.
Toàn bộ hội trường rất náo nhiệt, Thác Ni trên thương trường không phải một nhân vật bình thường, tất cả những người làm ăn đều phải nể mặt, nhìn thấy Lộ Tây, liền khen Thác Ni có vị hôn thê xinh đẹp, hoặc là nói cô gái này quả là mẫu lý tưởng của đàn ông bọn họ.
Tôi nhìn Lộ Tây thẹn thùng cười.
Tôi cũng cười: Tất cả những thứ này đều là dối trá!
Sau khi cười xong lại tiếp tục cúi đầu ăn thức ăn của mình. Diêu Khiêm Mặc ngồi bên cạnh tôi, anh ta cũng là một luật sư nổi tiếng, nhưng dường như không thích xã giao, chỉ khi có người tiến đến chào hỏi mới nói vài câu đơn giản.
Có người hỏi thăm Diêu lão gia, Diêu Khiêm Mặc cũng thoải mái trả lời: "Tôi lâu rồi không về nhà, anh cũng biết rồi đấy, lão gia nhà tôi bây giờ đâu có muốn nhìn thấy tôi đâu."
*********************** ***************************
Tiệc tối chấm dứt, sau đó như thường lệ là vũ hội.
Nhạc nhẹ vang lên, Lộ Tây cùng Thác Ni dắt tay nhau tiến vào sàn nhảy bắt đầu khiêu vũ
Tôi ngồi nguyên tại chỗ nhìn bọ họ.
Thác Ni 45 tuổi, thích golf, vẫn còn rất phong độ. Lộ Tây kiên trì thích người đàn ông này. Tôi nghĩ bọn họ yêu nhau cho nên mới kết hôn.
Bây ngờ ngẫm lại, có lẽ là tôi suy nghĩ quá đơn giản.
Khiêu vũ được nửa bài, rất nhiều đôi nam nữ nối đuôi nhau tiến vào sàn nhảy.
Diêu Khiêm Mặc đứng dậy khom người, vươn tay hỏi tôi: "May I?"
Tôi nghĩ một chút, đồng ý.
Lúc Diêu Khiêm Mặc đang định cầm lấy tay tôi, cửa pub đang đóng lại mở ra, ở đó xuất hiện hai người.
Bởi vì trong pub ánh sáng mờ áo, bên ngoài lại sáng ngời, nên hai người kia xuất hiện dễ dàng thu hút toàn bộ ánh mắt.
Hai người kia dường như lại không biết mình quấy rầy đến bản nhạc nhẹ nhàng trong này, đứng ở cửa hồi lâu mới cất bước tiến vào.
Hai người, một là Hồ Khiên Dư, còn lại là một người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Tôi thu hồi tầm mắt, đồng thời rụt tay, ái ngại cười với Diêu Khiêm Mặc vẫn duy trì tư thế mời: "Xin lỗi, em không muốn khiêu vũ."
Hồ Khiên Dư là người Thác Ni nhìn không vừa mắt nhất, hắn xuất hiện đã đủ chấn động, càng chấn động là người phụ nữ ngoại quốc cùng hắn đến, không phải người khác mà chính là vợ trước của Thác Ni.
Ở đây đều là người quen của ông ta, tất nhiên cũng sẽ nhận ra người phụ nữ này, trong lúc nhất thời, không khí bỗng trở nên đóng băng.
Nhưng hai đương sự lại làm như không thấy, người phụ nữ kia kéo cánh tay Hồ Khiên Dư tiến vào hội trường.
Thác Ni cùng Lộ Tây đang ngọt ngào khiêu vũ, lúc này đã dừng bước.
Tôi thấy Thác Ni ở bên tai Lộ Tây nói gì đó, sắc mặt cô ấy trở nên cứng đờ, lập tức gập gật, cùng Thác Ni đi đến phía Hồ Khiên Dư.
Thác Ni là người rất phong độ, một là người mình ghét nhất, một là vợ trước ông ta cũng có thể tự nhiên tươi cười chào hỏi, hàn huyên, thậm chí cùng vợ trước hôn kề mặt chào hỏi.
************************* ****************************
Chỗ tôi ngồi rất gần góc, ánh sáng lại không tốt cho nên rất ít người chú ý đến. Nhưng tôi lại thấy lúc cùng Thác Ni nói chuyện, ánh mắt Hồ Khiên Dư thoáng nhìn sang bên này.
Tuy chỉ là thoáng nhìn, ánh mắt lướt qua rất nhanh nhưng tôi cũng cảm giác được hắn đã nhìn thấy mình.
Ánh mắt Hồ Khiên Dư có một cảm giác làm cho người ta thấy rét lạnh. Nhưng may mắn cách xa, mắt hắn dù lạnh như băng tôi cũng có thể làm như không thấy.
Một lát sau, tôi có thể khẳng định, Hồ Khiên Dư quả thật đã chú ý đến sự tồn tại của tôi.
Hắn cùng người phụ nữ kia thẳng hướng chúng tôi bên này bước tới.
Sau đó, đến bên bàn đánh bóng, Diêu Khiêm Mặc đứng lên chào hỏi, tôi vẫn như trước nghiêng người đối với bọn họ, ngồi im. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy tôi cũng không nghĩ hắn dám làm gì.
Chương trước | Chương sau