Uống xong một ly coca, Tiêu Tiêu gọi thêm một ly, bên cạnh có người nhìn thấy cô gái uống coca vui vẻ như vậy cười nhạo.
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiêu Tiêu xấu hổ, sửa miệng: "Sô đa."
Cô nói như vậy, bartender cũng cười: "Sô đa không bán riêng. Rượu whisky thêm sô đa?"
"Vậy ... Rượu whisky thêm sô đa, hai ly."
Vi Linh chưa từng uống loại này, lúc lý rượu được đưa đến, cô thử một ngụm, rất ngon.
Lại một ngụm.
Vi Linh hơi buồn nôn, nhảy từ chiếc ghế chân cao xuống: "Mình đi toilet."
Lúc Vi Linh trở về, từ xa thấy Tiêu Tiêu bị vài người vây quanh. Mấy người kia hình như đang mời rượu, Tiêu Tiêu không uống liền đến ép.
Cô không trực tiếp chạy đến mà ra cửa tìm bảo vệ, dẫn họ đến chỗ quầy bar.
Rất nhanh bảo về đã "mời" những vị khách này đi.
Sau khi bọn họ đi khỏi, những chén rượu còn lại không có người động đến.
Lúc này Tiêu Tiêu không khách khí, cầm chén, uống một ngụm, "Rất ngọt, rượu gì vậy? Vi Linh, muốn thử một ngụm hay không? Ngon lắm!"
Vi Linh lắc đầu. Cô từ nhỏ đối với cồn có chút mẫn cảm.
Đợi ở quầy bar thêm một lát, Tiêu Tiêu uống đủ rượu, ghé vào bàn gục xuống. Vi Linh nhìn thời gian, đã rất khuya.
Lay lay Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu không phản ứng, xoay người, tiếp tục ngủ.
Cô bất đắc dĩ, muốn về phòng tìm bạn học đưa Tiêu Tiêu đi. Cô tự nhận một mình không thể đỡ được cô ấy.
Xoay người, không bao lâu, Vi Linh nhìn thấy Hồ Khiên Dư hướng hai người bên này đi đến.
Vi Linh ngồi trở lại, đợi Hồ Khiên Dư đi đến trước mặt mình.
Hồ Khiên Dư nhìn cô, lại nhìn chén rượu trước mặt, lấy lại, uống một hơi cạn sạch: "Con gái ra bên ngoài đừng uống rượu."
Vi Linh giải thích: "Là Tiêu Tiêu uống."
Hồ Khiên Dư không nói nữa, lay lay Tiêu Tiêu, thấy cô ấy bất động, liền đưa cô ấy trở về.
Vi Linh nhìn chén rượu không hắn uống vừa rồi, định xoay người đuổi theo Hồ Khiên Dư, lại ngay lúc này dừng lại.
Một lần nữa cô lộn về quầy bar, nhìn vào chiếc chén, thấy một viên thuốc hồng nhạt.
Vừa rồi cô không để ý, bây giờ nhìn cẩn thận mới phát hiện, viên thuốc kia đã hòa tan mất rồi.
Hồ khiên dư say.
Tiêu Tiêu cũng say.
Có người buồn bực: "Không thể nào, cậu ấy cũng đâu uống nhiều!"
Ngược lại hỏi Lâm Vi Linh: "Không phải lúc vừa ra cậu ta lại uống?"
Vi Linh nhún vai: "Không biết ..."
Vài cậu choai choai không biết làm sao bây giờ đành tìm quản lý đến. Quản lý nhận được Hồ Khiên Dư, mở phòng ở dưới lầu, mời Hồ Khiên Dư cùng bạn đi xuống.
Trước khi đi, quản lý khẳng khái hỏi: "Còn cần phục vụ đặc biệt gì không?"
Đều là những tên nhóc còn chưa trưởng thành, trong lòng còn muốn xem vũ nữ múa cột, nhưng cuối cùng bị thẹn thùng chiến thắng, liên tục xua tay từ chối: "Không cần! Không cần!"
Xuống dưới, đem hai con ma men đến phòng nghỉ, mọi người lại tiếp tục uống, tiếp tục chơi. Có người gọi điện đến phục vụ, gọi người đưa rượu đến, một người khác nửa đùa nửa thật hét vào microphone: "Cho thêm mấy đĩa phim sex!"
Thực ra chỉ là đùa, nhưng nhân viên phục vụ vẫn rất chu đáo, mặt khác lại biết đại thiếu gia Hằng Thịnh ở chỗ này, tất nhiên không dám chậm trễ, mang rượu cùng đĩa đến ngay.
Tất cả mọi người trong phòng khách uống rượu hoặc chơi bài.
Bây giờ con gái còn lại cũng chỉ còn một mình Vi Linh.
Vi Linh suy nghĩ nói: "Tôi đi xem bọn họ thế nào!"
Nhóm nam sinh liên tục gật đầu: "Đi đi! Đi đi!"
Vi Linh lên lầu nhìn hai con ma men.
Dưới lầu phòng khách chỉ còn một lũ con trai, xúm lại mở TV xem phim sex.
Lúc Vi Linh đi vào phòng ngủ, Tiêu Tiêu đã tỉnh, nhìn xung quanh tìm nước uống.
Cô bước nhanh đến đỡ lấy Tiêu Tiêu: "Sao vậy?"
Mặt Tiêu Tiêu đỏ au: "Mình ... cả người đều nóng, khát nước ..."
Vi Linh nghĩ đến chén rượu có viên thuốc hồng nhạt, "Cứ nằm xuống, mình lấy cho."
Đem nước về đến nơi, Tiêu Tiêu lại ngủ. Lúc này nằm ở nơi không bình thường - Ngực Hồ Khiên Dư.
Vi Linh nhìn mặt Hồ Khiên Dư: Rất hồng.
Cô đặt chén nước xuống, xoay người định đi.
Lúc này, cô nghe thấy tiếng chuông di động vang. Tiếng chuông đó từ trên người Hồ Khiên Dư truyền đến, hắn ngủ nên không biết.
Vi Linh nhớ rõ lúc đó Hồ Hân nói là không gọi được cho hắn mới chuyển sang gọi cho cô.
Có chút nghi ngờ, Vi Linh quay lại tìm di động.
Di động ở trên người Hồ Khiên Dư, lúc Vi Linh lấy ra, không cẩn thận động vào cơ thể hắn, Hồ Khiên Dư trong lúc ngủ mơ "A" một tiếng làm cô sợ đến nỗi nhanh chóng rút tay về.
May mắn đã lấy được.
Xem màn hình, là thư ký của Hồ Hân.
Vi Linh không nghe.
Đợi một lát, thư kí của Hồ Hân gửi tin nhắn đến: "Tiêu tiểu thư đi cùng cậu phải không?"
Vi Linh nghĩ nghĩ, trả lời: "Phải!"
"Phu nhân muốn cậu đưa cô ấy về nhà, còn nữa, dặn cậu đừng chơi quá."
"Mẹ tôi ở đâu?
"Đang cùng ông Tiêu ăn cơm. Có việc bận, Hồ tổng ăn cơm xong đến luôn công ty, cậu tự về nhà."
********************************
Trong đầu Vi Linh lóe lên một tia.
Cô tìm được di động của Tiêu Tiêu, tìm được số của ba cô ấy. Cô nhanh chóng nhắn một tin: "Ba, con ở khách sạn XX, phòng XXXX, mau tới đón con!"
Gửi xong, xóa tin nhắn ở hộp thư đi. Nhanh chóng đi ra ngoài cửa, khóa trái.
Tiêu Tiêu mặc đồng phục, rất dễ cởi. Quần áo Hồ Khiên Dư có vẻ rườm ra, mô hôi Vi Linh chảy ròng ròng mới cởi được áo hắn, mặt cô nóng lên, mồ hôi vẫn tiếp tục chảy, lại cởi quần hắn.
Vi Linh tháo dây lưng, lúc kéo khóa, không cẩn thận đụng đến bộ phận giữa hai chân hắn. Vi Linh không dám tiếp tục, quay sang bên kia, đem Tiêu Tiêu đẩy lên người Hồ Khiên Dư, một cánh tay khoác lên ngực hắn.
Lúc này, hai người kia giống như đang ôm nhau.
Ngắm tác phẩm đã hoàn thành, Vi Linh thở phào một hơi, lấy chăn đắp nửa người bọn họ.
Phiên ngoại 2
Cô xách túi của mình, chạy ra ngoài.
Mồ hôi lạnh lấm tấm đầy trán, Vi Linh đến toilet rửa mặt.
Cô nhìn chính mình trong gương, ngẫm lại chuyện vừa làm, trong lòng sinh ra cảm tội lỗi nhưng rất nhanh bị xua đi.
Cô nói với chính mình, cô hận Hồ Hân.
Rửa mặt xong, Vi Linh khôi phục lại bình tĩnh, đang muốn đi ra ngoài, lúc này lại có người tiến vào.
Người đó không phải ai khác, chính là Hồ Khiên Dư.
Bồn rửa tay ở trong góc, Hồ Khiên Dư không biết Vi Linh ở đó, đi thẳng đến bồn tắm lớn, mở vòi hoa sen, vùi đầu vào nước lạnh.
Tiếng nước róc ránh truyền đến lỗ tai Vi Linh.
Cô miết mắt một cái liếc nhìn Hồ Khiên Dư, khẽ cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng động, tiến đến cửa.
Trên đời có câu: Trời không chiều lòng người.
Khi Vi Linh tiến gần đến nơi, đột nhiên Hồ Khiên Dư quay đầu nhìn cô.
"Đứng lại." Vi Linh nghe thấy hai chữ này, không muốn làm theo, nhưng chân không chịu không chế, chột dạ đứng im tại chỗ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở phía sau.
Ngực Hồ Khiên Dư dán ở lưng cô, cảm giác ẩm ướt truyền đến, rất lạnh, lạnh như băng.
Cơ thế Vi Linh run lên, môi hắn đã dán đến tai.
Cả người hắn lạnh, nhưng môi nóng như lửa: "Em làm?"
Vi Linh cảm thấy một sự mất cân đối mãnh liệt, cô nghe thấy chính mình trả lời: "Anh ... đừng hiểu lầm."
Hồ Khiên Dư không trả lời cô. Hắn đang bận, bận vội vàng tiến đến cổ cô lưu luyến.
Vi Linh hồi phục lại tinh thần, muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng tay hắn duỗi ra, để trên cửa, vây lấy cô.
Hắn ở phía sau, thở dốc kịch liệt.
Quần áo của cô cũng bắt đầu ướt, một tay hắn đặt ở đầu vai cô, rất trầm. Vi Linh cảm giác được, nơi đó của hắn cứng rắn khẽ chạm vào mình.
Chương trước | Chương sau