Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 39
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào - Chương 37 - Hoàn

↓↓

"Họ đang ở nhà hàng." Người đó cười nói, "Cô đứng ở cửa chờ một chút, xe của nhà hàng sẽ đến tận nơi đón cô tới dùng cơm ngay."

bạn đang xem “Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tang Tử Quan với tay lấy áo khoác, vắt lên cánh tay, lúc đi ra sân thì xe của nhà hàng đã tới rồi.


Cô ngồi ở hàng ghế sau, cũng không quan tâm rốt cuộc nhà hàng này ở đâu mà chỉ nhìn bốn phía xung quanh rồi nói "Đây... hình như là làng du lịch thì phải?"


Người tài xế vẫn lái xe, xe chạy lúc chập tối, anh ta cười cười nói: "Sắp đến rồi."


Từng tia nắng dần tắt, Tang Tử Quan cố gắng nhớ lại con đường này, cô ngập ngừng hỏi: "Phía trước... Có phải là dòng sông ở Ôn Đường không?"


Tài xế cười haha, dừng xe lại: "Tới rồi, tôi phải đi đón khách tiếp theo."


Tang Tử Quan xuống xe, trên con đường nhỏ là đá dăm, nhưng mỗi bước đi đối với cô đều vô cùng quen thuộc, cô vẫn nhớ bên trái con đường này có một nhà trọ nhỏ với điều kiện không được tốt lắm, nhớ những sinh viên ngành mỹ thuật đã đứng ở đây vẽ tranh phong cảnh, nhớ Phương Tự và mình tay trong tay cùng đi trên cây cầu đá này.


Trong ánh nắng chiều muộn, Tiêu Trí Viễn đang bế con gái đứng trên cây cầu đá, chẳng biết đang nhìn cái gì.


Tang Tử Quan đi tới phía sau họ, khẽ gọi một tiếng: "Lạc Lạc."


Lạc Lạc quay đầu lại, trông thấy Tang Tử Quan nhưng lại không hề giống như chú cún nhỏ nhào vào lòng mẹ chỉ nghiêng đầu quay sang nhìn cha, mắt chớp chớp, giống như đang đợi chỉ thị tiếp theo.


Tiêu Trí Viễn xoa xoa đầu con bé, đặt nó xuống đất, cô bé liền chạy về phía cầu bên kia.


"Lạc Lạc..."


Tiêu Trí Viễn chỉ mỉm cười đón lấy chiếc áo khoác trong tay cô, dịu dàng phủ thêm lên người cô: "Tang Tử Quan... Em thật sự khiến anh hết cách..."


Lời còn chưa dứt, trên dòng sông tối tăm lại lập lòe một chút ánh sáng.


Tang Tử Quan nhìn với vẻ kinh ngạc, cô đã nhận ra, nhưng lại chậm chạp không hiểu.


Trong màn đêm tối như mực, tựa như toàn bộ sao trên trời đều tụ ở đây, tầng tầng lớp lớp, rất nhiều những bóng đèn nhấp nháp sáng lập lòe, rất nổi bật trên nền trời tối thẫm, lúc sáng lúc tắt, không thể đoán trước.


Những ánh đèn ấy lúc cùng sáng lên sẽ xếp thành một hàng chữ.


"Lấy anh nhé?"


"Lấy anh nhé?"


...


Chính là tại đây, họ lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó anh nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, còn cả mùi hương đặc biệt trên người cô, mùi hương đặc hữu của thiếu nữ, còn mang theo cả mùi quất ấm áp trong lành, trong gió đêm mùa hạ rõ ràng tiến vào nơi sâu nhất trong lòng anh.


Khi đó anh đã nghĩ đây là món quà vô cùng hoàn mỹ mà ông trời ban tặng cho, nhưng chẳng hiểu sao, thế sự và thời gian lại khiến nó hóa băng đá, đem yêu hận giữa hai người biến thành một vết thương thật dài và sâu, giấu kỹ trong lòng khó xóa nhòa.


Hôm nay, anh lại đứng ở đây, tất cả mọi tế bào trên người đều đang cầu khẩn... anh muốn món quà này lại trở về bên mình lần nữa.


Tang Tử Quan kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng rũ mắt xuống: "Ngày đó em bán đứng anh, anh hận em không?"


Cô đến giờ vẫn nhớ như in ánh mắt cô quạnh ấy của anh, ánh mắt ấy khiến cô sợ hãi đến nỗi không biết nói gì.


"Không." Anh trả lời rất nhanh.


"Tử Quan, nếu yêu một người thật lòng em sẽ biết, giữa hai người nếu như người sai lầm là đối phương, dù người đó có cố ý gây sự đến đâu em vẫn có thể bao dung được, còn nếu chính mình là người mắc lỗi, em sẽ luôn cảm thấy lương tâm cắn rứt." Anh dừng lại, ánh mắt có chút buồn bã nhàn nhạt: "Anh đã... làm sai rất nhiều chuyện, rất có lỗi với em... vì thế sao anh có thể hận em được?"


Trong tiếng gió thổi, Tang Tử Quan ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng rực, nhưng giọng nói cô lại có phần run rẩy, không biết vì lạnh, hay vì trong lòng dậy sóng.


"Thực ra, ngày đó em không hề tiết lộ tin tức cho Phương Gia Lăng, em muốn ly hôn với anh nhưng cũng sẽ không dùng phương pháp... làm anh rất đau lòng này. Sau đó em mới biết tin tức là do Iris tiết lộ... Thời gian đó, em còn cảm thấy khó chịu hơn anh, bởi vì em nghĩ... có lẽ anh sẽ thực sự không tha thứ cho em."


Tiêu Trí Viễn mỉm cười, giơ tay kéo cô ôm vào lòng mình, rồi đặt môi lên trán cô, thầm thì: "Cảm ơn em."


Thì ra, hai người họ dù có đi đến đường cùng, cũng chưa từng... thực sự bỏ rơi đối phương.


"Lấy anh được không?" Anh lại một lần nữa lặp lại ước nguyện của mình, dần cảm thấy vững tâm hơn.


Tang Tử Quan bắt đầu khóc nức nở. Anh không ngăn cản cô chỉ dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con, nhưng lại ôm cô chặt hơn nữa, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, không một khe hở.


"Không có thành ý..." Tang Tử Quan giơ tay lau vội nước mắt, bất ngờ nói.


Tiêu Trí Viễn giật mình, "Anh mất cả buổi chiều để làm đấy... không có người giúp đỡ đâu."


"Phương thức cầu hôn mà anh và Phương Tự bàn bạc với nhau bốn năm trước... đến giờ vẫn dùng." Cô mỉm cười, một dòng nước mắt không thể kiềm chế được lại rơi xuống.


"..."


Chân quần anh bị kéo nhẹ, Lạc Lạc đã trở về, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lấm lét, ngây thơ nói: "Papa, mưa rồi!"


Cha con bé nhẹ nhàng giải thích, "Không phải đâu, là mẹ con khóc đấy"


"Hả? Vì sao mẹ lại khóc? Cha bắt nạt mẹ sao?"


Tiêu Trí Viễn nhìn dòng nước mắt đang chảy dài của Tang Tử Quan, anh thấy cô đang mỉm cười trong lòng mình.


Xin em hãy ở trong lòng anh, để anh có thể ôm lấy em.


Cho đến khi vết thương lành hẳn, cho đến khi thời gian qua đi.


Anh nhìn vẻ ngây thơ của con gái, trái tim như được lấp đầy: "Bởi vì, cuối cùng... mẹ con cũng bị cha làm cho cảm động."


Đây là lần cãi nhau hăng nhất của hai người từ khi trở về từ Ôn Đường, ngay cả lý do vì sao ban đầu lại cãi nhau Tử Quan cũng quên sạch.


Vốn hai người đang ở trong phòng khách đè âm lượng xuống thật thấp, sợ làm ảnh hưởng đến con gái đang vẽ tranh trong phòng, không ngờ trước khi Lạc Lạc được ông nội bế đi lại quẳng cho cha mẹ nó một câu "Ngốc nghếch", điều này khiến Tang Tử Quan vốn đã nguôi giận lại không thể bình tĩnh thêm nữa, đợi đến lúc con bé ra khỏi cửa, cô không thèm nhìn Tiêu Trí Viễn mà đi thẳng đến lấy chìa khóa xe, định ra ngoài.


"Em quậy chưa đủ hả?" Giọng nói Tiêu Trí Viễn khàn khàn.


"Đồng nghiệp liên hoan, em không phải đã nói với anh rồi hay sao?" Tang Tử Quan nhíu mày, "Ngài Tiêu, hôm nay ngài cũng được tự do, tối nay muốn hẹn hò với ai cũng được hết."


Sắc mặt Tiêu Trí Viễn tối sầm lại, "Nhà hàng cũng đã đặt rồi, Lạc Lạc cũng được đón đi rồi, em bây giờ lại nói không đi mà được sao?"


"Em không đi." Tang Tử Quan bỏ ngoài tai sự phân giải của anh, "Nhà hàng đó kín đáo, rất tiện cho việc anh thoải mái hôn hít người ta, vì nơi đó sẽ không có phóng viên đến chụp ảnh."


"Em nói lại lần nữa xem?" Trong giọng nói đã ẩn giấu sự uy hiếp.


"Em không phải nói lại, anh vốn dĩ đã hôn hít người phụ nữ khác rất nhiều lần rồi."


Mặc dù lửa giận trong lòng đã bốc cháy phừng phừng nhưng Tiêu Trí Viễn vẫn bình tĩnh sửa lại cho cô: "Hai lần."


Cô hỏi lại: "Hai lần còn không tính là nhiều sao?"


Mắt thấy đã qua thời gian hẹn nên Tiêu Trí Viễn cũng không nổi giận nữa, nắm tay cô cười nhạt: "Em muốn nói chuyện cũ phải không? Tang Tử Quan, em nghĩ em thực sự chưa từng mắc lỗi sao?"


Tang Tử Quan vùng vẫy "Đau." rồi không chịu yếu thế, "Anh nói xem nào!"


Anh hơi thả lỏng tay mình rồi cười nhạt, nói rõ từng chữ, "Những cái khác không nói, sở trường của em không phải là tỏ ra lạnh lùng sao?"


Bốn năm qua, anh đã chịu khổ biết bao lần, mãi đến giờ trong lòng anh vẫn nhớ rõ, lần dài nhất, hai người mười bảy ngày không nói với nhau câu nào.


"Ý anh là vì vậy nên anh mới bồ bịch với người khác, anh muốn thấy em ghen phải không? Em không tin đâu!" Tang Tử Quan nói tiếp, "Em chưa từng thấy anh thủ thân như ngọc bao giờ, đừng có viện cớ nữa!"


Tiêu Trí Viễn lại im lặng vài giây, làn mi đẹp đẽ nhướn lên, "Thực ra em cũng để tâm phải không?"


"Không có đâu!" Tang Tử Quan bướng bỉnh hất tay anh ra, "Em đi đây."


"Vì sao ngày mai phục hôn rồi mà hôm nay em vẫn còn muốn để anh cô đơn một mình, còn mình thì đi chơi, em vô trách nhiệm thật đấy!" Giọng nói Tiêu Trí Viễn hiện lên một chút tức giận, anh nhìn bóng lưng cô, truy vấn.


Dường như là bị ba từ "vô trách nhiệm" kia chọc tức, Tang Tử Quan ngược lại dừng bước, không hề run sợ mà đối diện thẳng thắn với anh, "Tiêu Trí Viễn, nếu ngày mai chúng ta không thể phục hôn, thì đó không phải là vì em vô trách nhiệm, mà là... em đang suy nghĩ thật kỹ, liệu tính cách của chúng ta có thích hợp để sống cùng nhau hay không?"


Tiêu Trí Viễn giật mình, vì ngạc nhiên lên khóe môi cong lên thành một độ cong lạnh lùng: "Em nói nghiêm túc à?"


"Em không biết... Nhưng anh không cảm thấy, chúng ta hình như... càng ngày càng thích cãi nhau sao?" Tang Tử Quan nói xong câu đó liền xoay người ra ngoài không nhìn nét mặt anh nữa.


Thực ra tối nay là liên hoan cùng đồng nghiệp thật, lúc cô lái xe tới nhà hàng đó, tâm trạng lúc này cũng giống như thời tiết – những đám mây âm u mù mịt được đè xuống thật thấp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có tuyết rơi. Nếu nói cuộc cãi nhau "anh một câu tôi một câu" lúc đầu chỉ là do mâu thuẫn đôi bên thì lúc này, cô lại phải suy nghĩ kỹ càng... Từ lúc từ Ôn Đường trở về, rõ ràng là mâu thuẫn đều đã giải quyết ổn thỏa nhưng vì sao họ lại cãi nhau càng ngày càng nhiều?


Đúng là đề bài khó giải.


Lúc Tiêu Trí Viễn về nhà, theo thường lệ vẫn dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tang Tử Quan.


Cửa đóng chặt, anh nghĩ cô đã ngủ rồi.


Có nên vào xem một chút không? Tiêu Trí Viễn do dự. Cuối cùng vẫn quyết định không vào mà xoay người đi ra phòng khách.


Đứng dưới vòng hoa sen, Tiêu Trí Viễn đã nhận ra bản thân mình có một sai lầm. Từ khi rời khỏi Ôn Đường, anh không còn ngủ trong phòng sách hay phòng khách nữa mà sẽ tự nhiên đem quần áo và đồ dùng cá nhân của mình bỏ vào phòng ngủ, nghĩ thêm một chút, anh quyết định mặc áo choàng tắm, tóc vẫn ướt đẫm và bước ra ngoài


Ngồi trên sofa, anh mở tin tức đêm khuya xem. Trong phòng vốn im lặng bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng cồm cộp rất nhỏ. Tiêu Trí Viễn vô thức ngẩng đầu lên nhìn, Tang Tử Quan ôm gối đứng giữa cửa, tóc tai lộn xộn, trông vẫn còn ngái ngủ: "Anh về rồi à?"


Tiêu Trí Viễn kinh ngạc, "Làm ồn đến em à?"


Cô rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, ôm chặt gối vào lòng mình, "Không, em chỉ... ra xem mà thôi."


Tiêu Trí Viễn nheo mắt lại, nơi sâu thẳm trong ánh mắt rực rỡ như sao trời, nụ cười hạnh phúc không thể kiềm chế, đi tới nắm tay cô, "Vậy em vào phòng đi."


Anh nửa ép buộc nửa dẫn dắt đặt cô lên giường, tâm trạng rất tốt, dường như trận cãi nhau lúc chiều đã bay biến hoàn toàn. Nhìn khuôn mặt buồn ngủ dán chặt lên gối của Tang Tử Quan, anh không nhịn được mà muốn trêu cô. Vừa cúi đầu, nước trên tóc đã chảy xuống rơi lên mặt Tử Quan, có lẽ cô thấy lạnh nên chun mũi lại.


"Vì sao nửa đêm còn chạy ra ngoài?" Anh cúi người, đôi môi mỏng dường như sắp dán vào tai cô.


Tang Tử Quan tránh đi, mơ màng nói: "Cái gì?"


"Trước đây không phải mặc kệ anh sống chết hay sao?"


Tang Tử Quan cựa quậy, vùi đầu vào lòng anh, thì thào: "Em đâu có tỏ ra lạnh lùng với anh!"


"Giả vờ ngủ hả?" Tiêu Trí Viễn vuốt tóc cô, thật không thể nhịn nổi nữa: "Vẫn còn giả vờ với anh sao..."


Anh gạt tóc cô ra, hôn lên môi cô.


Tang Tử Quan bị nụ hôn của anh làm ngạt thở, cuối cùng vẫn phải mở to mắt dùng sức đẩy anh ra.


"Còn dám uy hiếp anh không?" Tay anh từ trên mặt cô dần dần đi xuống.


"A..." Tang Tử Quan ngẩng đầu thở dài một tiếng rồi lại bị anh kéo lại. Cô mở to mắt, nhìn hàng lông mi dài cong của anh ở ngay trước mặt mình, trong lòng có chút hối hận vì ban nãy đã nhiều chuyện.


"Chuyên tâm một chút, bảo bối." Anh phát hiện sự quấy quả của cô nên dùng sức véo nhẹ lên má cô.


Dây dưa thật lâu, cho đến tận khi cô ôm gối và không thèm quay người lại nữa, Tiêu Trí Viễn mới cảm thấy thỏa mãn, liền vươn tay kéo cô vào ngực mình: "Ngủ đi."


Không biết có phải là phóng túng quá mức hay không mà sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy đã là gần trưa, Tiêu Trí Viễn đứng dậy nhìn ngó một chút, Tang Tử Quan ngồi trên sofa, dối diện ánh mặt trời, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.


Anh chỉ có thể trông thấy bóng lưng của cô, cô mặc một chiếc áo sơmi rộng thùng thình nên càng nổi bật vẻ mỏng manh, những đường nét dưới ánh mặt trời càng dịu dàng hơn, an tĩnh như một bức trang tĩnh vật. Anh vốn dĩ không muốn quấy nhiễu bức tranh tuyệt đẹp này, nhưng không biết nghĩ gì lại bất ngờ gọi: "Tử Quan."


Tang Tử Quan mỉm cười quay đầu lại, cầm một tờ giấy trong tay: "Tiêu tiên sinh, đây là gì?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Lời nói dối của cha

Lời nói dối của cha

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô

29-06-2016
Xa vắng những mùa mưa

Xa vắng những mùa mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: Tháng năm không ở lại) "Có những kỷ

27-06-2016
Em Đã Là Thiên Thần

Em Đã Là Thiên Thần

Tên truyện: Em Đã Là Thiên ThầnTác giả: mrxau (vozer)Thể loại: Truyện Teen, VOZTình

22-07-2016 22 chương
Vệt nắng cuối trời

Vệt nắng cuối trời

(khotruyenhay.gq) Bé Bin ra đời đã giúp cô tỉnh mộng. Cô hiểu đâu là sự cần thiết

29-06-2016
Em còn yêu anh không?

Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi

23-06-2016
Chúng nó

Chúng nó

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Ngày 08/11/2014:

24-06-2016
Vụ cướp thế kỉ

Vụ cướp thế kỉ

- Đoàng! Phát súng nổ vang. Viên đạn trúng vào chiếc điện thoại trên bàn khiến nó

01-07-2016
Em ngoan lắm!

Em ngoan lắm!

Mười năm qua đi, tôi mới hiểu hết những gì thầy muốn nhắn. Có những điều không

27-06-2016

Ring ring