Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 39
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào - Chương 31

↓↓

Mắt đã trông thấy ký túc xá chỉ còn cách hơn trăm mét, thế nhưng chiếc ô trong tay cô lại bị gãy. Tang Tử Quan không thể làm gì hơn đành phải đứng dưới mái hiên của một cửa hàng nhỏ, chỉnh lại mái tóc và bộ quần áo đã ướt đẫm từ lâu.

bạn đang xem “Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bỗng nhiên có một bóng người sải bước đi tới, trong mưa gió, anh ta khoác lên người cô một chiếc áo vest rồi gần như là cưỡng ép kéo cô đến vỉa hè.


Dù không thấy rõ mặt người đó và cũng chẳng cần suy đoán, cô biết... Tiêu Trí Viễn đã trở về.


Cửa xe mở ra, anh nhét cô vào ghế lái phụ rồi bản thân thì ngồi vào ghế lái, thành thạo khởi động xe. Quần áo trên người cô ướt hết lại bị gió thổi vào, cô lạnh đến run lên, Tang Tử Quan luống cuống cởi chiếc áo vest kia ra,làm mặt lạnh, đẩy cửa định xuống xe


Cửa xe đã bị khóa. Người đàn ông trẻ tuổi không để ý đến sự kháng cự của cô, nghiêng người sang đè lên người cô, giúp cô cài dây an toàn.


Có lẽ là vì rất lâu không gặp nên ánh mắt của Tiêu Trí Viễn vô cùng quyến luyến và dịu dàng, anh nói như đang an ủi một đứa trẻ: "Đừng làm loạn, Tử Quan, chúng ta nói chuyện một chút!"


Cô giận đến run người.


Nói chuyện?


Anh cứ như vậy ép buộc cô phải "nói chuyện".


Cô điên cuồng kéo cửa xe ra, kiên cường đưa lưng về phía Tiêu Trí Viễn, không nói một lời.


Tiêu Trí Viễn thở dài một cái chạm rãi dừng xe sát lề đường, nói từng chữ thật rõ ràng :"Tử Quan, buổi tối hôm đó là anh say. Thế nhưng giữa anh và chị gái em, thật sự chưa có chuyện gì hết, em phải tin anh."


Động tác của Tử Quan dừng lại nhưng không khống chế được mà cười nhạt, nếu như không tận mắt trông thấy, e rằng cô sẽ tin vào những lời thành khẩn ấy của anh mất. Đáng tiếc, cô không phải người mù, tin rằng một nam một nữ ôm hôn nồng thắm như vậy mà lại "chưa có chuyện gì hết".


"Tang Tử Quan, anh biết em không tin anh." Tiêu Trí Viễn thăm dò thử đưa tay đặt lên bờ vai đang run lên của cô, giọng nói trầm khàn và hòa hoãn: "Nếu như là Hạ Tử Mạn giải thích với em, em có tin không?"


Tang Tử Quan nghe thấy cái tên kia, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.


Anh lợi dụng điều đó mà cố gắng ôm lấy hai vai cô, bắt cô quay lại đối diện mình, nhìn thẳng vào hai mắt cô, nói với vẻ thành khẩn và chắc chắn: "Chị em cũng về nước rồi. Gặp cô ấy, em sẽ hiểu rõ tất cả. Tử Quan, tin anh!"


Ánh mắt của Tiêu Trí Viễn dịu dàng đặt lên cô gái mà anh cưng chiều nhất, họ đã xa nhau đã mấy tháng trời rồi. Ngày nào anh cũng nhớ cô, nhớ cô đến mức không thể kìm lòng nổi. Biết trong khoảng thời gian này cô bị giày vò cực khổ biết bao nhưng anh chỉ có thể tự dặn bản thân phải kiên trì, đợi thời gian này qua đi, đợi đến khi có được kết quả anh sẽ lập tức trở về tìm cô, dùng hết sức mình khiến cô quay lại.


Cuối cùng cũng nhẫn nại được đến ngày này.


Nhưng Tang Tử Quan trước mặt anh... tiều tụy hơn anh nghĩ. Vốn dĩ cô đã rất gầy hiện tại ngay cả những nét đáng yêu, trẻ con trên mặt cô cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một đôi mắt, to tròn u tối, trong đó chất chứa nỗi hận và đấu tranh, càng khiến anh xót xa hơn.


Anh phát hiện ra sự do dự và mềm yếu lúc này của cô vì vậy từng chút từng chút ôm cô vào lòng, nói nhỏ: "Anh nghĩ hai ngày nữa nhất định chị gái em sẽ đến tìm em. Đến lúc đó em có thể hỏi cô ấy tất cả mọi chuyện."


Vòng ôm của anh ấm áp mà rộng rãi, hơi thở chậm rãi của anh rơi lên bờ vai Tử Quan, không hiểu sao lại khiến cô có cảm giác an toàn.


Tang Tử Quan không nói gì, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, dính lên ngực áo sơmi của anh.


Thực ra... bản thân cô lưu luyến sự ấm áp của người đàn ông này biết bao! Cô nghĩ ngợi, như vậy thì, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi. Nếu như... nếu như những điều anh nói là sự thực thì sao? Nhỡ đâu giữa anh và chị gái cô chưa từng xảy ra chuyện gì thì sao?


Tiêu Trí Viễn vỗ nhẹ lưng cô, thầm thì: "Tử Quan, sở dĩ anh muốn để chị gái em đến giải thích với em, là vì...như vậy sẽ càng tôn trọng cô ấy hơn. Em có thể thông cảm không?"


Dưới đáy lòng, Tử Quan vẫn cảm thấy bất an, suy nghĩ một hồi mới mở miệng "Anh nói là chị em... có phải cũng..."


Cô không thể nào nói ra miệng từ kia, trong lòng vô cùng hoảng hốt, nếu như chị ấy cũng yêu Tiêu Trí Viễn thì sao? Cô phải làm sao đây?


Tiêu Trí Viễn hiển nhiên là đoán được suy nghĩ trong lòng cô anh chỉ mím môi mỉm cười, chợt buông cô ra bắt cô rồi nhìn thẳng vào hai mắt mình, anh nói: "Phải đó, Tang Tử Quan, nếu như, anh nói là nếu như chị gái em cũng yêu anh thì sao?"


Lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh đã thấy hối hận. Một vấn đề như vậy đối với Tang Tử Quan vừa bước vào đời, thậm chí còn có chút non nớt mà nói đúng là quá nặng nề. Một bên là người yêu, một bên là chị gái ruột, bất kể chọn lựa thế nào cô đều cảm thấy không dễ chịu.


Đúng là quan tâm quá mức mới có thể vội vã đến mức ngu xuẩn này... Tiêu Trí Viễn cười tự giễu rồi lại ôm cô vào lòng mình một lần nữa, dường như đang thề thốt: "Tử Quan, em hãy tin anh, giữa anh và chị em thật sự không có gì hết."


Mưa rào đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, chỉ còn những hạt mưa bay bay thỉnh thoảng rơi lên tấm kính thủy tinh mà thôi.


Tiêu Trí Viễn cũng biết lời cam đoan của mình không đủ để xóa đi tất cả mọi nghi hoặc trong lòng Tử Quan, nhưng anh không vội, bèn lái xe đưa cô đến cổng ký túc xá nhân viên, "Thay quần áo rồi đi ngủ sớm một chút."


Tang Tử Quan gật đầu, nhưng lúc xuống xe thì dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi một câu: "Tại sao anh biết em ở đây?"


Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Tiêu Trí Viễn ngây người, cứng họng, chật vật khác thường.


Tay Tử Quan vẫn đặt lên cửa xe như trước, bất giác run người lên, cười khổ rồi nhẹ giọng nói: "Giờ thì em đã hiểu tại sao công việc này lại dễ kiếm đến vậy!"


Tiêu Trí Viễn nhìn bờ lưng dần khuất xa của cô, gầy yếu và mỏng manh.


Đó thực sự chính là cảm giác yêu thương ư? Anh hít một hơi thật sâu, dường như chỉ có làm vậy mới có thể xoa dịu cảm giác đau đớn dưới đáy lòng. Xe khởi động rồi rời khỏi đó, anh bóp trán, nhưng trong lòng không kìm nổi mà nghĩ ngợi rốt cuộc thế nào mới là tình yêu?


Lo được lo mất, ý muốn chiếm hữu hay là không thể chống lại được?


Nếu đây là yêu thì anh thực sự đã lún vào quá sâu, quá sâu rồi...


Tang Tử Quan về phòng thay bộ quần áo ướt kia ra rồi cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng mình, ngồi lên sofa xem TV.


Từng hình ảnh vẫn nối đuôi nhau hiện ra, từng nhân vật hiện lên trước mắt nhưng cô lại không biết đến cùng là TV đang nói gì, đầu óc cô lộn xộn, chỉ nhiều lần nhớ tới câu nói kia của Tiêu Trí Viễn: "Gặp chị gái em, em sẽ hiểu tất cả."


Chị cô đã trở về thật ư? Chị ấy sẽ nói với cô điều gì đây? Tử Quan mím môi, trong lòng vô cùng thấp thỏm lo âu. Những tiếng động phụt phụt từ nồi cơm điện phát ra cuối cùng cũng làm rời lực chú ý của cô, Tử Quan đi tới rút phích cắm ra, điện thoại liền reo lên.


Cái tên nhấp nháy kia là chị gái cô.


Cô hít sâu một hơi mới có đủ dũng khí bắt máy, gọi một tiếng "Chị"


Không ngờ đầu dây bên kia vô cùng ầm ĩ, có một giọng nam xa lạ vội vàng nói: "Tang Tử Quan phải không? Đây là xe cấp cứu của bệnh viện Tân Hoa. Chị gái cô bị tai nạn, lập tức phải đến bệnh viện cấp cứu, mời cô lập tức đến làm thủ tục."


Tang Tử Quan run lên hai giây rồi cảm thấy chân mình như mềm nhũn ra, miễn cưỡng dựa vào bàn để đứng thẳng người: "Tôi... sẽ đến đó ngay. Chị gái tôi có sao không?"


"Cô ấy và cả cái thai trong bụng đều rất nguy hiểm."


Điện thoại bị ngắt luôn.


Tang Tử Quan mặc áo rồi ra ngoài đường gọi xe, trái tim cô vẫn đập cực nhanh, dường như chỉ cần chậm lại một giây cũng sẽ không chịu nổi mà nổ tung. Cô vào ghế hàng ghế sau trên xe taxi, giục tài xế hết lần này đến lần khác: "Xin hãy đi nhanh hơn!"


Có lẽ là thông cảm cho cô gái trẻ này nên tài xế cũng không nói gì, chỉ là lúc chờ tắc đường bèn bất đắc dĩ nói: "Cô à, ở đây chỉ cần đi bộ hai phút là tới bệnh viện, hay là cô xuống xe đi bộ vậy?"


Tang Tử Quan gật đầu, lúc tìm tiền trong túi áo tay cô vẫn không khống chế được mà run lẩy bẩy. Trời âm u, từng vầng mây đen đè lên bầu trời, nặng nề đến mức không thể thở nổi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Cô đứng trên dòng xe cộ, chạy xuyên qua lối đi dành cho người đi bộ, vừa đến cửa phòng cấp cứu thì đã trông thấy Tiêu Trí Viễn đứng chờ ở cửa.


Y tá, bác sĩ khiêng bệnh nhân từ trên cáng xuống, trong đó có một người không nhịn được đẩy đẩy Tử Quan: "Phiền tránh ra một chút, cấp cứu."


"Cô ấy là chị gái tôi." Tang Tử Quan hoảng hốt nói một câu như vậy, nhưng âm lượng quá nhỏ, không ai nghe thấy.


Nhưng người nằm trên cáng không còn nằm im nữa mà giật giật người, dường như cảm nhận được điều gì đó.


"Chị..." Tử Quan hô lớn, cô không dám ngăn cản việc cấp cứu nên chỉ có thể kéo tay bác sĩ: "Tôi là em gái của bệnh nhân, chị gái tôi, chị ấy thế nào rồi?"


"Chị gái cô mang thai tám tháng rồi, tình huống lúc này rất nguy hiểm, phải phẫu thuật ngay lập tức." Bác sĩ kéo tay Tang Tử Quan, ngữ điệu đầy an ủi, "Cô kí tên làm thủ tục đi, chúng tôi sẽ cố gắng."


Tang Tử Quan gật đầu lia lịa, nhắc nhở mình phải tỉnh táo hết lần này đến lần khác. Lúc cô định mở miệng hỏi thì người ta vẫn chưa kéo xe đẩy vào phòng phẫu thuật, y tá sốt ruột mà quay lại: "Tới đây, tới đây, cô này có lời muốn nói với cô."


Tang Tử Quan lảo đảo chạy lên phía trước, cô thấy người chị đang thở bằng bình hô hấp của mình mặt mày tái nhợt, trên người chị, trên giường chị nằm chỗ nào cũng là những khoảng máu loang ra thật lớn. Cô nắm tay chị cố gắng kìm nén nước mắt, "Em ở đây, chị ơi, em ở đây!"


Hạ Tử Mạn không nói được, chỉ có thể mở miệng để hiện lên khẩu hình, rất chậm, rất lâu mới nói được: "Giúp chị... chăm sóc... em bé!"


Chị tìm kiếm bàn tay cô, sau đó nắm thật chặt, dường như dùng hết sức lực cơ thể vào việc đó, cặp mắt đen láy kia nhìn Tang Tử Quan như đang cầu khẩn, tựa như đây là tâm nguyện duy nhất còn lại trên thế gian này của chị.


Tang Tử Quan gật đầu liên tục: "Vâng! Chị, em sẽ làm! Chị, chị cũng sẽ không sao hết!"


Hạ Tử Mạn mỉm cười, không biết vì sao nụ cười này trong mắt Tử Quan lại trần ngập thù hận nhưng lại buồn thương, đẹp đẽ và kiên quyết khác thường. Chị buông lỏng bàn tay em gái ra rồi cố gắng nói một câu cuối cùng: "Con... tìm Tiêu Trí Viễn!"


Cả một buổi tối, Tang Tử Quan đều ngơ ngác ngoài ngoài phòng phẫu thuật.


Nếu như cuộc đời là một dòng sông, có lúc chảy xiết, có lúc êm đềm thì giờ khắc này, Tang Tử Quan đã hiểu rõ, đêm nay chính là thời điểm sóng dữ đang cuộn trào, từng đợt, từng đợt, vỗ vào lòng can đảm của cô khiến nó vỡ tan tành, đau đến không thể kháng cự nổi.


Trong vô thức cô đi đến bên cửa sổ, nhìn sấm chớp chợt lóe lên trên bầu trời, tiếng sấm như gõ trống, gõ đến mức muốn bầu trời rách tan. Cô không kiềm chế được mà nghĩ đến cảnh chị cô cả người đầy máu... Giao thoa, dây dưa, rồi đến cuối cùng đã không thể phân biệt rõ cái gì là hiện thực, cái gì là ảo giác nữa...


Hồi lâu sau, tiếng sấm, tiếng mưa rơi dần dần lặng lẽ biến mất, nhìn đồng hồ đã là năm giờ sáng, bác sĩ xuất hiện với vẻ mệt mỏi, tháo khẩu trang xuống, thở dài: "Là con gái, vì sinh non nên bây giờ vẫn phải ở trong lồng ấp, phải quan sát thêm hai ngày nữa. Thế nhưng, chị gái cô..."


Tang Tử Quan ngẩng đầu, nhìn bác sĩ với vẻ trông đợi: "Chị tôi... chị ấy không sao phải không?"


Bác sĩ nhìn cô gái ăn mặc như một cô sinh viên này, vì suy nghĩ, vì lo lắng mà ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật từ đầu đến cuối, sắc mặt cô gần như đã chuyển thành xanh trắng. Nhưng ông lực bất tòng tâm, chỉ có thể vỗ nhẹ hai vai cô: "Hãy nén bi thương."


Tang Tử Quan ngồi phịch xuống ghế, tiếng va chạm giữa xương sống cô và cái tựa ghế bằng nhựa vô cùng rõ ràng. Cô ôm mặt dường như đang trở về tuổi thơ, cô lặng lẽ trốn sau cửa nhìn chị cô rời đi.


Họ thay cho chị gái cô một chiếc váy màu hồng phấn thật đẹp, nhiều tầng rất mềm mại và bay bổng giống hệt như một cô công chúa nhỏ. Người phụ nữ xinh đẹp đó ôm chị gái cô, yêu chiều thơm lên má chị một cái. Sau đó họ lên xe đi mất... Chỉ còn lại một mình cô vẫn đứng như trời trồng sau cánh cửa, nhìn mãi, nhìn mãi, đến tận khi trời tối mịt, không thể nhìn thấy thứ gì nữa mới thôi.


Bây giờ, chị gái cô lại đi.


Thật là nhanh chóng.


Cô sẽ không còn được gặp lại chị nữa.


Khó khăn lắm mới có thể tỉnh lại từ dòng hồi ức, Tang Tử Quan suy nghĩ không biết tiếp theo cô phải làm thế nào đây!


Đi gặp mặt chị gái lần cuối, còn phải đến cho cảnh sát giao thông lấy lời khai, đi thăm em bé, bản thân cô... còn phải giải quyết hậu sự cho chị nữa!


"Tang Tử Quan, đây là túi xách của chị gái cô." Có người khiến cô tỉnh lại từ một trạng thái gần như là bóng đè, "Tai nạn giao thông này chúng tôi vẫn còn phải điều tra tiếp, mấy ngày nay có thể sẽ phải liên lạc với cô bất cứ lúc nào."


Tang Tử Quan nhận lấy, mở ra, bên trong có một túi hồ sơ,


Là giấy khám thai của tất cả các tháng từ đầu năm đến giờ, đều là tiếng nước ngoài, chắc là được làm tại nước ngoài.


Tang Tử Quan tiện tay giở giở vài tờ, trong đó, chữ kí trong phần xác nhận của người cùng đi kiểm tra, của cha đứa trẻ là nét chữ cô vô cùng quen thuộc


Đó là chữ kí của Tiêu Trí Viễn.


Tiêu Trí Viễn...


A, người đàn ông này luôn miệng thề thốt, cam đoan với cô, anh làm sao, làm sao có thể lừa gạt cô như thế?


Tang Tử Quan tuyệt vọng đến muốn khóc nhưng lại cố gắng kìm nén dòng nước mắt sắp chảy ra... Tang Tử Quan, vốn dĩ mày không nên còn một chút hy vọng nào với người đàn ông này nữa. Cô hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân như vậy, dường như cô muốn giấu những lời này vào nơi yếu mềm nhất trong lòng mình. Cô nhét những thứ giấy tờ lộn xộn ấy vào trong túi, nhưng lại phát hiện điện thoại của chị gái cô lóe sáng, dường như là có một tin nhắn được gửi đến từ lâu nhưng chưa ai đọc.


Cô vẫn mở tin nhắn ra.


Trên màn hình là những con chữ của tin nhắn ấy


Cô xem xong, cả người run lẩy bẩy.


"Em đã đi tìm Tử Quan giải thích chưa? Chuyện chúng ta đã thỏa thuận anh chưa nói với cô ấy, nếu là vì muốn tốt cho cô ấy, anh muốn em có thể nghĩ ra một lý do khác hoàn hảo hơn."


"Anh mong em có thể giải quyết nhanh chóng. Thời gian của anh có hạn. Chuyện giữa hai chúng ta, Tử Quan không cần phải biết."


Còn tin nhắn trả lời cuối cùng của chị gái cô là: "Em đã đi tìm nó."


Máu trong người cô lúc này đông cứng lại, từng ngón tay cô cứng đờ như một thanh sắt. Hô hấp của Tang Tử Quan lúc nhanh lúc chậm, dường như trong miệng cô là thứ gì đó đắng chát.


Thì ra đây là mùi vị của tình yêu!


Tình yêu của Tiêu Trí Viễn, tình yêu thật sự, tình yêu kinh khủng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Bạn cùng bàn

Bạn cùng bàn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Vụ án bốn học

27-06-2016
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Vợ tôi không xinh!

Vợ tôi không xinh!

Audio - Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn:

28-06-2016

Polaroid