Có thể là vì sinh non nên sức khỏe em bé không được tốt lắm, luôn bị bệnh, ăn không nhiều, ngủ không ngon thường tỉnh dậy lúc nửa đêm rồi khóc nháo.. Tang Tử Quan dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, đối diện với đứa bé sơ sinh mềm mại đến mức ngay cả khớp xương cũng yếu ớt kia dù đã vô cùng nỗ lực học tập cách chăm sóc trẻ con nhưng cuối cùng bản than cô vẫn phải chịu một áp lực khá lớn, vài lần còn vào nhà WC lén lút khóc trộm.
bạn đang xem “Khi anh gặp em - Vô Xứ khả Đào” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lần đó Tiêu Trí Viễn làm việc đến nửa đêm vẫn chưa đi ngủ, đi qua phòng ngủ xem con gái nhưng lại phát hiện Tang Tử Quan không có ở đó. Đèn đầu giường vẫn bật, chăn đệm lộn xộn, chứng tỏ cô mới rời khỏi chưa bao lâu.
Tiêu Trí Viễn ra phòng khách chợt nhìn thấy nhà vệ sinh bật đèn, còn loáng thoáng có tiếng khóc nức nở nữa.
Anh do dự một lát rồi tiến tới gõ cửa.
Tang Tử Quan rất nhanh đi ra ngoài, thần thái trấn tĩnh, chỉ có viền mắt hơi đỏ đã ít nhiều bộc lộ tâm trạng cô, cô chỉ nhìn anh một cái rồi lách người muốn đi.
"Sắp đến một trăm ngày rồi, anh muốn mang con về nói chuyện với cha ."
Tiêu Trí Viễn đứng trong chỗ tối, cửa sổ dẫn ra cảnh đêm tràn đầy sắc màu bên ngoài khiến khuôn mặt cũng sáng lên vài phần.
Tối tăm và khó nắm bắt. Anh hôm nay đứng đối diện với Tử Quan, không còn cách biểu lộ như trước kia nữa, anh bây giờ chỉ còn là một người sống nội tâm, âm trầm và khó hiểu.
"Chuyện đi đăng kí cũng kéo dài đến tận bây giờ rồi, em chừng nào thì mới chuẩn bị xong?"
Tang Tử Quan dường như hoàn toàn tỉnh táo, xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, mỉm cười áy náy: "Đúng vậy, còn việc đi đăng kí nữa nhỉ... Con bé ốm suốt, tôi cũng quên mất."
"Vậy ngày mai nhé." Tiêu Trí Viễn hờ hững nói rồi đưa tay lau đi giọt lệ vẫn còn đọng trên má cô, "Ngủ sớm một chút đi, con bé không sao đâu."
Tang Tử Quan "ừm" một tiếng, chậm rãi kéo chân đi vào phòng ngủ.
Bảo bối hiếm khi ngủ ngon như vậy, nước bọt chảy dài xuống cổ áo, dính lên cả ngực. Tang Tử Quan ngắm nhìn một hồi rồi đi về phòng ngủ nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cần nói thêm rằng từ lúc bảo bối bị ốm đã sáu ngày nay cô không được ngủ ngon, đêm nay con bé đã ổn hơn nhiều nên Tiêu Trí Viễn lại nhắc đến chuyện kia, khiến cô càng thêm phiền lòng.
Cô lấy một viên thuốc ngủ từ tủ đầu giường, nuốt xuống rồi uống nước, lòng đầy tâm sự nằm xuống giường.
Rõ ràng là cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, vì sao... suy nghĩ lại không hề có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi? Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trước mắt, Tang Tử Quan buồn phiền ngồi dậy, lại bóc thêm một viên thuốc nữa, uống vào.
Đi đăng kí... Thật sự phải cùng người đó đi đăng kí.
Cô đã trì hoãn được ba tháng trời, lần này phải giải quyết thế nào đây?
Tang Tử Quan bật di động nhìn giờ trời đã sắp sáng rồi... Chết tiệt, vì sao vẫn không ngủ được? Lát nữa nên cho bé con bên kia ăn gì đây? Còn phải gọi bác sĩ đến thăm bệnh nữa... Cô phải ngủ một giấc thật ngon mới có sức lực chăm sóc con bé.
Tang Tử Quan lại ngồi dậy, lấy hộp thuốc trong tủ ra, dốc thêm vài viên nữa, uống tất cả vào bụng.
Như vậy là ngủ được rồi chứ? Cô nghĩ vậy rồi nhắm mắt lại...
Cô khó nhọc mở mắt ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt lo âu của Tiêu Trí Viễn. Đôi mắt anh đỏ sọc, nhìn cô chăm chú, cô có thể cảm nhận được trên mặt mình, trên cổ mình có từng hạt nước đang tí tách rơi xuống, là anh...hắt nước lên người cô sao?
"Em đã đồng ý kết hôn với anh bây giờ lại đổi ý, muốn chết sao?" Tiêu Trí Viễn gầm nhẹ, trên khuôn mặt anh tuấn là sự đáng sợ, "Tang Tử Quan, dù nghĩ cũng đừng có nghĩ tới."
Anh khom lưng muốn ôm lấy cô, thấy cô buồn ngủ đến mức hai mắt díp lại, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế nổi mà dữ dằn véo má cô một cái: "Tang Tử Quan, em dám đi tìm cái chết thử xem!"
Cô co vào lòng anh, mơ mơ hồ hồ, thật sự bị cái véo má ấy làm cho mơ hồ.
Sao như vậy được? Làm sao cô lại muốn chết cơ chứ? Cô còn con gái, cô rất muốn nhìn nó lớn lên nha! Vì thế Tang Tử Quan lắc đầu lia lịa, cố gắng giải thích với anh, cuối cùng anh không thèm nhìn cô một cái, bế thẳng cô vào ghế sau xe ô tô, bảo tài xế lái xe đi.
Từ tối qua trằn trọc đến tận sáng nay, dường như là... không bao giờ kết thúc.
Rửa ruột, kiểm tra cuối cùng còn bị bắt ở lại bệnh viện theo dõi.
Tang Tử Quan nằm im nhìn từng giọt nước muối chảy vào trong mạch máu mình. Suy nghĩ của cô đã rõ ràng hơn nhiều. Cô muốn nói chuyện với Tiêu Trí Viễn, nhưng anh lại nghiêng đầu đi, trên khuôn mặt đẹp trai chỉ có sự mệt mỏi chán nản, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn.
"Này, chúng ta... chọn ngày nào đó đi đăng kí đi." Cuối cùng Tang Tử Quan nói như vậy
Anh vẫn ngồi im ở đó, không có biểu cảm gì, ánh nắng mặt trời chiếu lên vai anh khiến anh nhất thời trở thành một pho tượng điêu khắc không hề có cảm xúc gì.
"Tiêu Trí Viễn, không phải tôi không muốn đi đăng kí... là... tôi không khỏe thật mà!"
"Không cần em đi." Tiêu Trí Viễn lạnh nhạt nói, "Anh thích ngày hôm nay, vì thế đã bảo họ đến đây làm thủ tục cho chúng ta."
Sắc mặt Tang Tử Quan trong giây lát tái nhợt, xanh mét đi, còn anh, mặt không đổi sắc, chỉ đứng lên đi tới bên giường cô, nhìn cô từ trên cao: "Biết vì sao anh thích ngày hôm nay không?"
Cô mờ mịt nhìn anh, lắc đầu.
"Tang Tử Quan, nhớ kỹ những lời này." Anh nói thật chậm, từng câu từng chữ, dáng vẻ kiêu ngạo mà thê lương, "Cho dù là em có chết đi, anh cũng không dễ dàng buông tha em."
Tới buổi trưa, kiểm tra hết một vòng, Tang Tử Quan thấy Tiêu Trí Viễn ra ngoài gọi điện thoại, có lẽ là vì cửa không đóng chặt nên cô nghe được không ít chuyện liên quan đến công ty.
"Cuối cùng Thượng Duy cũng đã hoàn toàn vượt qua cửa ải khó khăn rồi à?" Cô không kìm được mà hỏi một câu, "Nghe nói cha anh đã giao hết cho anh rồi."
Tiêu Trí Viễn từ chối cho ý kiến, nụ cười trên môi thật lạnh lùng, dường như nghĩ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến cô nên cũng không muốn giải thích.
Tang Tử Quan mệt mỏi mím môi, hối hận khi mình đã nhiều chuyện hỏi câu kia.
Đầu cô đè lên gối, liếc mắt nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Trí Viễn, trong thời gian này, vì chăm sóc con gái nên anh đã gầy đi thật nhiều. Trên phương diện công việc còn khó khăn mệt mỏi hơn nhiều, vì vậy anh thường làm việc suốt đêm, thỉnh thoảng mới ngủ bù vào buổi trưa. Có đôi khi cô cũng nhìn thấy đường nét trên gương mặt anh ngày càng rõ, nhìn rồi suy nghĩ, liệu người đàn ông này có mắc chứng lao lực không?
Ý nghĩ này ít nhiều cũng hơi ác độc nhưng cô thường tự làm bản thân cuốn vào nó, không thể nào kiềm chế được. Nhưng đôi lúc cô thấy hình ảnh anh cẩn thận bế con gái, rồi lại cảm thấy hổ thẹn... Ít nhất, lúc này họ cũng đã nên hoàn toàn quên đi chuyện kia... dù khó khăn hơn cũng vẫn phải làm, lý do duy nhất chính là bảo bối nhỏ.
Không ngờ Tiêu Trí Viễn điều chỉnh giọng điệu, bình thản trả lời, "Ừ. Tổng quan mà nói thì tạm thời không thấy nguy cơ Thượng Duy bị người khác thu mua nữa."
Tang Tử Quan "ừm" một tiếng, "Chúc mừng anh!"
Anh vẫn im lặng như trước, giơ tay đặt một tập giấy lên đầu giường, "Em xem đi không có ý kiến gì nữa thì ký vào!"
Tang Tử Quan cầm lên, phần trên cùng là chứng nhận một phần bất động sản, căn nhà mà họ ở bây giờ đứng tên cô, mặt khác còn có một phần cổ phiếu, cùng với những tờ chi phiếu đã có chữ ký.
Tang Tử Quan giật mình khi nhìn thấy con số kia, nhíu mày không nói năng gì.
"Cứ coi như là lễ ăn hỏi đi. Việc lớn của đời người, lễ nghi rất quan trọng." Tiêu Trí Viễn đưa bút cho cô, "Ở đây còn cần chữ ký của em nữa."
"Tôi không cần nhiều sính lễ như vậy!" Tang Tử Quan cười lạnh một tiếng.
"Không sao." Anh nói đơn giản mà lạnh lùng, "Anh chỉ cần em."
Hàng mi dài của cô run lên, hàng mi đen càng làm nổi bật làn da trắng mịn, cầm bút đang định ký lại dừng lại: "Có cần viết tên con gái không?"
"Phần của nó đương nhiên là anh đã chuẩn bị rồi, em không cần phải lo." Khóe môi anh hơi nhếch lên, "Còn nữa, tên của con gái còn phải sáp nhập vào với dòng họ nữa. Ngày nào em vẫn chưa chịu đi đăng ký với anh, anh chẳng có cách nào làm hộ khẩu cho con bé."
Hô hấp của Tang Tử Quan hơi gấp, cô ngẩng đầu lên, khóe mắt như một bông hoa tuyết, lóe lên thứ ánh sáng nhạt mờ không biết có phải lại sắp khóc nữa không? Nhưng Tiêu Trí Viễn chỉ nhìn cô, ánh mắt đáng sợ như một thứ áp lực vô hình, khiến cô không còn chỗ ẩn náu.
Tang Tử Quan nghiến răng rồi ký tên mình.
Anh thản nhiên bỏ giấy vào túi hồ sơ, "Anh sẽ để nó trong két sắt ở nhà, password em biết rồi đó. Muốn sử dụng vào đâu, như thế nào không cần hỏi anh." Nói xong lại đưa cho cô một phong thư nho nhỏ: "Thời gian trước bận quá, cũng chưa bàn bạc với em về chuyện sau khi kết hôn. Đây là hai chiếc thẻ ngân hàng, một cái là thẻ phụ của anh, còn cái kia, cứ mồng một hàng tháng sẽ có tiền chuyển vào, coi như là tiền chi tiêu trong nhà. Anh nghĩ thế là ổn rồi."
Tang Tử Quan trầm mặc nhìn anh để chiếc phong bì cạnh gối đầu của mình, mở cửa phòng ra rồi ngoái đầu lại, nói thêm: "Em thay quần áo đi, họ sẽ đến chụp ảnh, đến ngay lập tức đấy."
Đến khi cô thay xong quần áo, quả nhiên có người đã bố trí xong dụng cụ chụp ảnh trên hành lang, đã kết nối xong vào máy tính, cười khanh khách nói với cô: "Cô Tang, chụp cùng anh nhà một bức ảnh nhé."
Tang Tử Quan chậm rãi tiến lên đứng cạnh Tiêu Trí Viễn. Đèn flash lóe lên một cái, nhưng lại đúng lúc cô chớp mắt.
"Chụp lại nhé." Người đó nói, "Bị nhắm mắt rồi."
Tiêu Trí Viễn ôm lấy thắt lưng cô, không hề có vẻ sốt ruột nào, "Được."
Cơ thể Tang Tử Quan lại khẽ run lên, cô phát hiện bản thân không cách nào cười nổi nữa, hoảng hốt quay mặt đi, "Chờ chút! Chúng tôi còn có chuyện chưa nói xong."
Anh nhìn cô, nụ cười dần biến mất hoàn toàn, nhưng lại gật đầu với người chụp ảnh, "Phiền anh chờ một lát."
Họ quay lại phòng bệnh một lần nữa, Tang Tử Quan chậm rãi nói: "Tôi còn có một yêu cầu."
"Em nói đi."
"Chuyện kết hôn, tôi muốn có thể được giữ bí mật." Ánh mắt cô rơi vòa một trang báo, rồi nói tiếp: "Tôi không muốn giống như anh cả tổ chức một lễ cưới thế kỷ khiến xôn xao dư luận."
Khóe môi Tiêu Trí Viễn là nụ cười châm chọc, "Đã lấy tôi rồi mà vẫn không thể đối diện với chuyện này ư?"
Tang Tử Quan nghĩ tới một lý do, nhưng là nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tôi không muốn từ bé con gái đã phải sống dưới ánh mắt của thiên hạ. Tiêu Trí Viễn, anh nói kết hôn chỉ muốn khiến cha anh yên tâm, chúng ta không lừa gạt ông ấy là được rồi."
Khóe môi hơi cong lên của anh giật giật một cái rồi lạnh lùng nói: "Giữ bí mật phải không? Em không sợ sau này sẽ phức tạp sao?"
Tử Quan hiểu ý của anh, anh cả mới kết hôn được có nửa năm, lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối như vậy mà ba tháng sau đã xuất hiện scandal rồi. Người đàn ông độc thân hoàng kim như Tiêu Trí Viễn có lẽ scandal phải đến ùn ùn ấy chứ.
"Đổi lại, tôi cũng đảm bảo với anh, tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì trong cuộc sống của anh." Tang Tử Quan trịnh trọng nói, "Sau này anh gặp được người anh yêu cũng được, ghét bỏ tôi cũng được, chỉ cần anh đồng ý để tôi đưa con gái đi khỏi, tôi sẽ đồng ý ly hôn mà không lấy bất cứ tài sản gì của anh."
Anh đứng như trời trồng ở đó, mặt xanh mét, ngay cả khóe mắt cũng co quắp. Thế nhưng anh vẫn có thể khống chế tâm trạng của mình. Dường như là đang nghe được một câu chuyện cười hay nhất, anh lạnh lùng nhướn môi: "Được, tôi cam đoan với em."
"Đi thôi." Cuối cùng Tử Quan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nụ cười hiện trên môi, thậm chí còn chủ động khoác tay anh, vì con, cô sẽ cố gắng sống qua ngày.
Cứ như vậy ở bên nhau, kết hôn cũng chỉ có như vậy...
Nhớ lại, đúng là có một chút oanh liệt...
Chương trước | Chương sau