Tuyết Y nhìn vị bác sĩ nói :
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tỉnh rồi, để tôi đưa ông ấy về nhà không gia đình ông ấy lại lo.
- Vâng, tuỳ cậu.- Ông ấy chỉ vì hoảng loạn quá mới ngất đi chứ không có vấn đề gì. Nếu muốn an toàn hơn thì mời bác sĩ đến theo dõi tình hình ra sao..- Vị bác sĩ dặn dò.
Hai tên đi cùng Tuyết Y bước đến cung kính trước lão Đổng :
- Mời Đổng xự trưởng về nhà. Cô Nhã Kỳ đang rất lo vì sự mất tích của ngài.
Ông Đổng tái mặtg khi vở kịch của Tuyết Y quá thật đến nỗi...lão không thể làm khác gì hơn..
Vị bác sĩ nói :
- Tôi nghĩ về vấn đề tâm thần nên cho ngài đây điều trị ở nhà sẽ tốt hơn.
- Ồ vâng – Tuyết Y gật đầu cười – Còn không đưa ngài ấy đi.
- Vâng.
.....
- Đưa ngài ấy về chỗ cũ chăm sóc tử tế. Chiều tôi sẽ "ghé".
- Vâng thưa Hàn thiếu.
Ông Đổng vừa đi vừa liên miệng hét lẫn dãy dụa :
- Buông tao ra...chúng...mày...chúng mày...định giết tao...để...thủ tiêu...
Hai tên vẫn im lặng vốn tiết kiệm lời cũng chẳng giải thích gì nhiều kệ mọi người nhìn theo tò mò mà lôi thẳng ông ta ra ngoài ấn vào xe.
.....
Tuyết Y quay lại phòng Tử Di, thấy cô đang ăn cùng San Phong, cậu dừng bước, đứng nép mình xang một bên cửa...
- Em khoẻ chưa?
- Cũng tạm rồi...à chuyện lần trước...
San Phong cười gượng lắc đầu :
- Anh quên hết rồi. Em với Hàn thiếu sao rồi.
- Cũng bình thường.
"Cũng bình thường" Tuyết Y cau mày...giọng cô nói chẳng có vẻ gì là không nhớ chuyện về cậu thì phải...hướng mắt nhìn Tử Di, ngay cả nét mặt của cô cũng chẳng còn như những lúc cô đã ngây ra chẳng biết cậu là ai nữa...
Vậy ra mọi chuyện đã rõ...Tuyết Y đã bị lừa một vố rồi. Khoé môi vô thức hiện lên nụ cười "Gỉoi lắm...". Tuyết Y quay lưng bước đi, gương mặt vẫn điềm nhiên không hề có vẻ tức tối gì cả...
Cậu xuống dưới căng tin tìm chút gì đó ăn tạm...
- Em ngồi đây được chứ?
Tuyết Y ngừng nhai, mắt nhìn lên cô gái lạ, cậu gật đầu không nói gì. Cô ta vừa ngồi xuống, Tuyết Y đã bưng khay cơm của mình xang bàn khác khiến cô ta sững người nhìn theo, nụ cười làm quen tắt ngấm trên môi. Mặt nóng hết cả lên, mắt gườm gườm nhìn Tuyết Y miệng bật thốt thành câu :
- Làm như đẹp trai lắm vậy.
Câu nói đó lọt ngay vào tai Tuyết Y, cậu chau mày nhìn lên về phía đó làm cô gái vội quay xang chỗ khác lờ đi....
Mắt cậu chợt đổi hướng xang hai người đang đi dưới khuôn viên bệnh viện...Lập tức Tuyết Y đứng dậy, lại quầy mua hai lon Cass rồi đi đến chỗ họ...
Mặt hơi cười những vẫn nhăn nhó lướt mắt qua Tử Di rồi lại trở về dừng ánh mắt tại San Phong, cậu đưa lon bia cho San Phong
:
- Cảm ơn.
- Huỳnh tổng đến thăm Tử Di à,...Tuyết Y nhìn quanh – Sao không đưa cả vợ hiền của mình đến đây?
San Phong biết Tuyết Y đang châm chọc mình với giọng nói chế giễu đó, mặt cậu làm ra vẻ bình thường mỉm cười nhún vai :
- Cô ấy à...đi xang Nhật được mấy ngày nay làm một số chuyện rồi.
- Đi Nhật.. – Tuyết Y bật cười – Huỳnh tổng không đùa đấy chứ?
- Sao tôi phải đùa với Hàn thiếu ? – San Phong cười lại, cố dấu đi vẻ chột dạ của mình.
- Chính Huỳnh phu nhân là người hiến máu cho Tử Di mà...mới đêm qua thôi sao Huỳnh tổng lại nói...
San Phong chau mày, nét cười khoáng khựng lại trên môi..."hiến máu cho Tử Di...". Đúng rồi, hèn nào sáng sớm cậu đã gặp Ngữ Yên trong đây, mặt cô nhìn có vẻ bạc nhược đi trông thấy vậy mà...
Cậu cười cho qua :
- Vậy à. Thôi tôi xin phép trước. Hàn thiếu chăm sóc Tử Di nhé.
- Đương nhiên phận sự mà. – Tuyết Y nhún vai cười cười – Huỳnh tổng đi nhé.
Tử Di quay xang lườm lườm Tuyết Y khi San Phong đã đi được một quãng.
Tuyết Y cũng quay xang nhìn cô, cậu dở mặt chau mày :
- Vi vẻ nhỉ.
- Cũng tạm – Tử Di cười hề rồi quay mặt bỏ đi.
- Em đ Mi đâu vậy, tôi chưa nói xong,,,
- Anh tự đứng nói một mình đi.
Tử Di vừa đi vừa nói vọng lại, Tuyết Y đứng nhìn một lúc rồi mới đi theo sau...
..
- Sao tôi không liên lạc được cho ba tôi – Nhã Kỳ đập tay xuống bàn quát tên trợ lý của ônng Phát.
- Thưa...thưa..cô sáng nay ông chủ mới ,...gọi điện về....bảo...
- Bảo gì, nói nhanh lên.
- Ông nói qua bên luật sư Phạm lấy giấy chuyển nhượng của Hàn thiếu mang đến trả lại cho Hàn thị. Gịong ngài ấy có vẻ đang rất khẩn trưong...
- Cái gì – Nhã Kỳ đứng bật dậy quát lớn ...- Ông mau gọi lại số đấy cho tôi...Hừ...
- Thưa...cô, - Mắt lão Phát láo liên sợ sệt..- Không liên lạc được nữa...
Nhã Kỳ nghiến răng chèo chẹo. khuôn mặt nóng phừng phừng..."Chắc chắn là hắn rồi...được...".
Cô cầm túi xách lên, đi đến gần lão Phát, dặn dò gì đó rồi mới ra ngoài...
Chương trước | Chương sau