Nhìn xuống bên dưới hố, ông Đổng tái mét mặt...vã hết cả mồ hôi lạnh...Đấy không phải là một cái hồ bình thường mà toàn là chuột chết với cả con chăn to đùng...cả kinh ông hét lên:
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chúng...chúng mày...dám.
...2-1...
- Tuyết Y gật đầu...
Tên Một dần thả sợi dậy thừng kéo căng ghế trói ông Đình vào ghế ra...
Cảm giác được Tuyết Y sẽ làm thật...ông lắc đầu, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, mặt xanh như tàu lá chuối, giọng run như cầy sấy thều thào không nên hơi vì quá sợ :
- Đừng...được...được...tôi...s..ẽ..trả...
Tuyết Y nhíu mày nhìn tên Một...Hắn biết ý liền dừng tay lại một chút...
Tuyết Y lên tiếng, miệng cười hài lòng :
- Cái gì cũng sớm 1 chút có phải nhanh không?
Cậu ra lệnh :
- Được rồi cởi trói cho Đổng –xự - trưởng.
Tên Một lập tức mắc sợi dậy thừng lại một mốc rồi kéo ông Đổng lại tháo trói ra...
Nãy giờ bị treo người lên...với thân già của lão cũng đã đau mỏi lắm rồi...cả thêm nỗi kinh hoàng ban nãy nữa chắc...
Tên Một cầm điện thoại đưa cho ông Đổng :
- Mời ngài.
Lão Đổng vừa thở gấp sợ hãi vừa cảnh giác nhìn Tuyết Y lẫn tên giang hồ đứng cạnh mình...
Tay ấn số mà vẫn còn run...Tuyết Y đưa tay che mịêng dấu nụ cười suýt phì ra của mình vì những người không có gan mà hay tính kế hại người như vậy...Đuôi mắt cậu cong cong như vầng trăng non vẫn để lộ ra nụ cười chế giễu đối với lão không thể nào dấu hết được....
- A...a...lô..thư kí P...hát mau mang...giấy chuyển nhượng của tôi ở chỗ luật...sư...Phạm..đển đây.
- ...
Lão Đổng sợ hãi nhìn Tuyết Y, lão hỏi hơi còn đứt quãng :
- Đây là...
Cáo già...vẫn là cáo già...Tuyết Y hơi cười trước cái khôn quá mà hoá ngu của lão Đổng. Trong lúc kinh cả thế này mà vẫn nghĩ được cách thông báo cho thân cận cơ đấy.
Tuyết Y hơi cười, vẫn nhẹ nhàng nói :
- Cứ nói chuyển đến cho Qúach giám bên Hàn thị được rồi.
Lão Đổng nhìn Tuyết Y với ánh mắt 2 phần sợ 3 phần căm tức còn 5 phần thì là phục...cậu như đã bắt được những chiêu trò của ông thì phải...Không còn cách nào khác, lão miễn cưỡng truyền lại lời Tuyết Y vào máy...
Vừa nói xong, tên Một thu lại ngay điện thoại. tháo sim bẻ đi rồi lại lắp cái khác vào tránh trường hợp rắc rối...
Lão Đổng hạ giọng lại :
- Tôi...tôi đi...
Tuyết Y lắc đầu khi lão chưa cả nói hết câu:
- Còn một chuyện. Mẹ của Mĩ Chi đâu?
- Tôi sẽ thả...sẽ thả...cậu tha cho tôi ...phải không?
- Đương nhiên – Tuyết Y nhún vai gật đầu cười nhẹ - Vậy thì thực hiện đi.
Tuyết Y quay xang nhìn tên Một :
- Cho ngài Đổng mượn điện thoại của cậu đi.
- Vâng.
Tuyết Y lại nhìn ông Đổng tiếp :
- Cho bà ấy đi massager để thư giãn đàng hoàng rồi đưa đến côngty tôi nhé. À còn...gửi luôn vào tài khoản không thì tiền mặt khoảng 500.000 đô cho bà ấy nữa nhé. Bù đắp tinh thần người ta một chút chứ...được không Đổng xự trưởng.
Tên Một đưa cho lão Đổng. Lão nghiến ngầm răng, phải nhịn phải nhịn để thoát cái thân già này ra khỏi đây rồi tính sau.
Lão gọi xong rồi nfhin Tuyết y với ánh mắt tội nghiệp...gương mặt phệ già nua cố ra vẻ đáng thương :
- Tôi...đã làm theo yêu cầu của cậu. Coi như chúng ta không nợ nhau gì nữa chứ.
Tuyết Y nở nụ cười chế giễu, cậu đứng dậy đi lại gần chỗ ông Đổng đứng ngay mép hố...
Đáy mắt Tuyết Y ánh lên sự gian tà, cậu nhìn nhìn xuống hố chặt lưỡi :
- Không biết xuống người xuống đấy sẽ ra sao nhỉ...?
Dứt câu, cậu đưa tay dơ lên...lão Đổng hoảng quá tưởng cậu định đánh mình lão thụt lùi về phía sau...và trượt chân ngã xuống hố...
- Cứu...cứu...tôi....
Tuyết Y nhịn cười, nhìn con chăn dần cuốn lấy người ông Đổng...Mặt lão còn xanh hơn cả tàu lá chuối lúc nãy nữa...bộ mặt phát khiếp của hắn không làm cậu chú ý bằng thứ chất lỏng hiện lên loang ra quần hắn...Tuyết Y nheo nheo mắt lại :
- Đừng bảo ông đang xoắn ra quần đấy nhé...
Hai tên đi cùng Tuyết Y cũng che miệng để khỏi bật cười thành tiếng...Lão Đổng ngất lịm đi vì chết khiếp...
....
Ngữ Yên về nhà...thấy chị tay sách nách mang. Cậu chau mày nhìn :
- Có chuyện gì...mà...
- Chị muốn đi leo núi.
- Gì – Thừa Ân cười không nổi, nét mặt ngẩn ngơ ngây thơ không hiểu.
Chợt nhận ra điều gì đó bất thường trên nét mặt buồn, gương mặt nhợt nhạt của Ngữ Yên, cậu tò mò đoán :
- Cãi nhau với San Phong à?
Ngữ Yên gật đầu cho qua, cô không muốn giải thích loằng ngoằng nhiều nữa chỉ thêm đau đầu nhức óc mà thôi...
Thừa Ân không có vẻ gì sửng sốt, cậu phẩy tay :
- Bỏ đi, trước khi lấy nhau đã bảo hai người không hợp nhau mà lại. Chắc cô Ngữ Yên cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, tự nhiên buồn lại đi leo núi là sao. Tự phạt bản thân đấy à.
Thừa Ân cười cười trêu Ngữ Yên...điều đó chẳng làm Ngữ Yên cười nổi nữa, đang đau khổ muốn chết đây lại gặp ngay thằng em suốt ngày hở tý trêu, hở tý cười này nữa...
Ngữ Yên thở hắt ra :
- Đúng rồi, ngủ rồi tỉnh dậy là quên hết.
- Đúng..phải cứng rắn thế mới là cô Ngữ Yên chứ.
Tin...tin...
Thừa Ân nhìn màn hình, miệng chợt tủm tỉm cười khiến Ngữ Yên nghi ngờ :
- Sao em gái...
- ...
Tự nhiên đang cười, Thừa Ân bỗng nhiên quát lớn qua điện thoại vẻ rất bực :
- Tôi không cần biết, Trong chiều nay không hoàn thành việc tôi giao thì chuẩn bị xuống hậu cần đi.
- ...
ThỪa Ân tắt máy, nét mặt lại trở nên bình thường hơn nữa còn ẩn nụ cười mờ ám.
- Ai vậy.
- Học muội ấy mà. Thôi cô Ngữ Yên nghỉ ngơi đi. Tôi đến côngty đây.
- Ừm.- Ngữ Yên gật đầu mặt vẫn ngoái nhìn theo Thừa Ân...
Bộ mặt này chắc chắn là thích người ta rồi...Ngữ Yên cười nhẹ cho niềm vui mới của em rồi lại buồn cho nỗi đau của mình...Vui buồn lẫn lộn thế này còn khó chịu hơn là buồn hẳn...
.....
- Cứu...cứu mạng...quân giết ngườiiiiiiiii.
Vị bác sĩ đang đo huyết áp cho ông Đổng cũng giật mình đứng dậy thụt ra sau khi lão hét toáng lên ngồi ngồi bật dậy...
Cả người lão toát lên cả mùi hôi thối khiến bác sĩ y tá có mặt ở đó ai cũng phải đeo khẩu trang...
Nhìn quanh thấy họ cứ đăm đăm nhíu mày nhìn tập trung về mình, giường như nỗi kinh hoàng vẫn còn ám ảnh lão, lão níu tay vị bác sĩ gần đó giọng khẩn trương gấp gáp vô cùng tận :
- Cứu...
Vừa lúc đó, lão nhìn ngay thấy Tuyết Y đi vào với gương mặt ngây thơ vô số tội...
Lão run run đưa tay chỉ về phía Tuyết y:
- Nó...nó...quân sát nhân....chính ...
Vị bác sĩ chau mày khó chịu nói qua khẩu trang :
- Có lẽ do ông bị hoảng loạng nên nói năng lung tung. Chứ Hàn thíêu chính là người đã đưa ông vào đây cấp cứu sao ông lại còn...
Lão Đổng lắc đầu nguầy nguậy không cả chóng mặt, ánh mắt kinh sợ nhìn vè phía Tuyết Y:
- Không...không phải, chính nó,...chính nó hại...
Tuyết y lại gần hơn thì lão Đổng lại ngồi nép đi xag một phía.
Tuyết Y nhìn ông Đổng, mịêng khẽ nở nụ cười ôn nhu, gương mặt trở nên thánh thiện đột xuất chú ý kĩ trong tia nhìn đó ẩn giấu cả vẻ nham hiểm nữa cơ đấy...
Chương trước | Chương sau