Old school Swatch Watches
Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 5 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 13 - Đêm vắng sao

↓↓

Sắp xếp xong biên bản cuộc nói chuyện, ông Lưu và ông Cao liền về tỉnh ngay trong ngày.

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngồi trên xe, ông Lưu cứ cau mày mãi. Lúc đưa thuốc cho ông ta, ông Cao huých mấy cái mà ông Lưu vẫn không nhúc nhích.


- Vẫn còn đang nghĩ về vụ án đó sao? – Ông Cao hỏi.


- Anh Cao này, anh bảo thế có lạ không? Chuyện đã rành rành như đinh đóng cột, thế mà chỉ đi thêm một bước lại bỗng xoay ngược 180 độ. Thời gian lại không sớm không muộn, đúng vào lúc giữa chừng. Nếu nói ra sớm một chút thì sẽ không thành án. Nếu muộn một chút thì lại chẳng có tác dụng gì. – Ông Lưu rít hai hơi thuốc, nghĩ mãi cũng không thông – Tôi đã làm vô số vụ án, nhưng chưa từng gặp chuyện như vậy. Phía dưới còn đã chuẩn bị lệnh bắt rồi, chậc, vất vả bao ngày coi như công toi.


- Anh Lưu à, anh đừng than thở nữa, anh đọc báo đọc mạng rồi đấy, biên bản ghi chép vẫn còn nằm kia, chẳng có chút gì sơ hở. Chúng ta cũng đừng gây rắc rối cho người ta nữa. Ông Khang Vân Lâm là cựu bí thư Sở Tư pháp, bây giờ tuy đã về hưu nhưng thế lực bên nhà vợ ông ấy cũng không nhỏ đâu.


- Mẹ nó chứ, tôi nhất định phải tra hỏi tên Hoa Hưng kia cho ra ngô ra khoai, tại sao lại dám ăn không nói có.


Vác theo một cục tức to đùng, vừa xuống xe là ông Lưu đi thẳng tới Sở Công an.


Chuyện công nhân đến từ nông thôn bị nhân viên của tập đoàn Hoa Hưng chém đứt tay, Hoa Hưng không phải là người trực tiếp gây án nhưng bị tình nghi đứng sau giật dây, cộng thêm ông ta cũng có phần trong vụ giám đốc Sở Xây dựng và trưởng ban Đấu thầu Tân Giang nhận hối lộ lần trước. Việc đưa hối lộ vốn thường mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không truy cứu đến, nhưng lần này cũng tính tội cho ông ta, ngoài ra còn có người tố cáo ông ta trốn thuế. Ông ta lại lẩn trốn, cho nên đã bị bắt.


Hoa Hưng được đưa tới phòng hỏi cung. Mắt ông ta húp lên, thịt trên mặt chảy xệ, tóc bạc trắng, vai rũ xuống, không còn vẻ nhanh nhẹn và nghênh ngang như thường ngày.


Cảnh sát bảo ông ta ngồi xuống, ông ta lập tức ngồi ngay ngắn, hai chân khép lại, không nhúc nhích, mắt nhìn đăm đăm xuống sàn nhà.


- Ngẩng đầu lên. – Ông Lưu vứt toẹt tập biên bản lên bàn quát lớn – Bây giờ ông đọc kỹ rồi nói rõ cho tôi, tại sao lại không giống với những gì ông đã nói?


Hoa Hưng nơm nớp kéo tập biên bản trước mặt lại đọc một cách dè dặt. Càng đọc, cái trán bóng nhẫy của ông ta càng vã mồ hôi.


Khi nhìn thấy văn bản thế chấp nhà, người Hoa Hưng run lên cầm cập, mắt hoa lên.


- Chuyện này có thật không? – Ông Lưu đập bàn quát.


Khóe miệng Hoa Hưng từ từ nhếch lên một nụ cười, ông ta nhắm mắt lại nói một câu "Kẻ mạnh!". Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cao nhân tắc hữu cao nhân trị.


- Cái gì?


- Chắc chắn sau này tiền đồ của Khang Kiếm sẽ huy hoàng không thể tưởng tượng nổi, các ông cố mà nịnh bợ cậu ta đi. – Nụ cười của Hoa Hưng càng lúc càng to, cuối cùng là bật cười thành tiếng, cười tới mức rơi cả nước mắt.


- Ông bị thần kinh à? – Ông Lưu lại đập bàn ầm ầm, gầm lên như sấm – Ông thành thật trả lời câu hỏi của tôi đi! Có phải ông vu khống Khang Kiếm không?


Hoa Hưng ngừng cười, lau nước mắt rồi gật đầu:


- Tôi xin khai, tôi khai thật là không phải tôi vu khống, mà là tôi già nên lú lẫn, quên béng chuyện thế chấp nhà. Đúng, tôi chỉ biếu vợ anh ta hai triệu tệ. Cô ấy không nhận nên tôi bảo thư ký nộp vào tài khoản của cô ấy.


- Mẹ kiếp. – Ông Lưu tức tối đá tung cái bàn.


Hoa Hưng lại được cảnh sát đưa về phòng giam.


Ngồi trên chiếc giường chật hẹp, lưng dựa vào tường, ông ta ngẫm nghĩ rồi bật cười, cười chán rồi lại lắc đầu, vỗ đùi. Sống phí đời rồi, không chỉ đánh mất giao tình với Khang Kiếm mà còn mang tội vu oan.


Lẽ ra sau mấy lần tiếp xúc với cô bé y tá đó, ông ta đã phải nhận ra được cô ta hoàn toàn không tầm thường.


Sắp tới Quốc khánh, khách sạn Hoa Hưng đón tiếp mấy đoàn du lịch nên vô cùng bận rộn. Ông ta đang ngả người ngồi trên chiếc ghế văn phòng rộng lớn nghe thư ký báo cáo tình hình kinh doanh quý ba thì điện thoại bàn đổ chuông. Tổng đài viên nói có một cô gái tên Bạch Nhạn tìm ông.


Đó là vợ của Khang Kiếm mà, Hoa Hưng cuống cuồng vuốt mấy sợi tóc lơ thơ trên đầu, đích thân xuống dưới đón cô lên.


Sắc mặt Bạch Nhạn buồn bã, không giống như trước kia. Nhìn thấy ông ta, cô mỉm cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền tinh nghịch.


- Có chuyện gì buồn? – Ông ta pha cho cô một tách trà loại thượng hạng.


- Ông chủ Hoa, tôi muốn ly hôn với Khang Kiếm. – Mắt cô dần ngấn nước.


Hoa Hưng giật mình sửng sốt, cá nhân ông ta cảm thấy Khang Kiếm rất quan tâm tới cô vợ này. Cô y tá nhỏ bé này thực sự cũng rất đáng mến.


- Cô Bạch, cô đừng nói linh tinh. Hai vợ chồng cãi nhau vài câu là chuyện bình thường thôi, dăm ba bữa là ổn hết ấy mà.


- Ông chủ Hoa, ông nói cho tôi biết, có phải Khang Kiếm thường xuyên hẹn hò với Y Đồng Đồng trên quán cà phê sân thượng của khách sạn ông không? Anh ấy còn tặng cho cô ta nhà và xe nữa? – Bạch Nhạn lau nước mắt, giọng giận dữ.


Hoa Hưng sững người, lắp ba lắp bắp mãi mà không biết phải nói gì.


- Ông không nói cũng không sao, tôi đã theo dõi họ rồi. Cho nên tôi nhất định phải ly hôn, tôi không thể chịu đựng được. Anh ấy... cũng đồng ý rồi.


Hai tay Hoa Hưng vặn xoắn vào nhau:


- Đó... đó... là chuyện trước kia, bây giờ trong lòng sếp Khang chỉ có cô thôi.


- Anh ấy đã thừa nhận chuyện này là có thực rồi. – Bạch Nhạn trợn trừng mắt.


- Tôi không... tôi không... – Hoa Hưng cuống cuồng xua tay.


- Ông chủ Hoa, phụ nữ ly hôn không có tình yêu lại không có gia đình, nếu không có tiền nữa thì đáng thương biết bao! Ông có thể giúp tôi một chuyện được không?


- Đương nhiên rồi, nếu cô thiếu tiền thì cứ nói với tôi.


Lúc đó Hoa Hưng chỉ nghĩ là Bạch Nhạn đang làm mình làm mẩy với Khang Kiếm. Như vợ ông ta cũng đòi ly hôn với ông ta suốt hai mươi năm nay, đến giờ đã ly hôn đâu. Có đôi lúc phụ nữ đòi ly hôn chỉ là hô khẩu hiệu chứ không coi là thật. Bình thường ông ta vẫn luôn cảm thấy không có cơ hội báo đáp ơn đức của Khang Kiếm, nay có cơ hội nịnh nọt Bạch Nhạn thì còn không mau cuống quít nắm bắt lấy.


Bạch Nhạn lấy hai tờ giấy chứng nhận trong túi ra, một là giấy tờ nhà, một là giấy tờ đất:


- Chỗ ông có công ty mua bán bất động sản đúng không? Ông giúp tôi bán căn nhà này đi, cố lấy giá cao cao một chút.


- Cô bán nhà đi thì ở vào đâu? – Hoa Hưng hỏi đùa, cô y tá này làm thật rồi.


- Ở trong căn nhà đó, tôi cứ nghĩ tới anh ấy và Y Đồng Đồng, ám ảnh vô cùng, tôi bán đi mua căn khác. Ông chủ Hoa, ông có giúp tôi không?


- Giúp chứ! – Hoa Hưng cẩn thận cất giấy tờ nhà đất đi.


- Nếu có tin gì thì ông gọi điện cho tôi nhé. – Lúc này Bạch Nhạn mới tươi tỉnh lên một chút.


- Nếu cô không có chỗ ở, tôi có thể bố trí một phòng trong khách sạn cho cô.


- Làm sao tôi dám làm phiền ông chủ Hoa mãi được. – Bạch Nhạn đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa, cô lại ngoảnh lại – Ông chủ Hoa, ông còn chưa viết biên lai cho tôi.


Hoa Hưng băn khoăn, giấy tờ đâu có đứng tên ông ta, việc gì phải viết biên lai, hơn nữa sao ông ta có thể bán nhà của sếp Khang được.


- Nhiều tiền lắm đấy, tôi không yên tâm, ông viết cho tôi một tờ biên lai.


- Được, được. – Hoa Hưng thấy Bạch Nhạn thật dễ thương, không muốn cô phải sốt ruột và lo lắng nên viết cho cô một tờ biên lai, còn đóng cả con dấu của tập đoàn Hoa Hưng lên theo yêu cầu của cô.


Lúc này Bạch Nhạn mới vui vẻ ra về.


Một mình ngồi trong văn phòng, Hoa Hưng cầm hai tờ giấy chứng nhận sung sướng cười thầm.


Bốn ngày sau, Bạch Nhạn lại đột nhiên đến tìm ông ta với vẻ sốt ruột.


- Ông chủ Hoa, tôi thích một căn hộ ven sông mà có rất nhiều người đang tranh nhau. Căn nhà kia của tôi bán được chưa?


- Vẫn chưa tìm được người mua thích hợp. Cô thiếu bao nhiêu tiền?


- Họ nói nếu trả hết một lần thì được giảm 30.000 tệ.


- Một lần là bao nhiêu?


- Hai triệu tệ.


Không thèm chớp mắt, Hoa Hưng nhấc điện thoại điều kế toán ra ngân hàng rút ngay hai triệu tệ về đưa cho Bạch Nhạn. Khang Kiếm giúp ông ta trúng gói thầu kiếm được mấy chục triệu, hai triệu tệ chỉ là con số nhỏ.


- Nhiều tiền thế này, một mình tôi không dám xách ra đường. Có thể nhờ thư ký của ông chủ Hoa đi cùng với tôi tới ngân hàng không?


- Được. – Hoa Hưng phất tay với vẻ hào phóng.


Thế là, số tiền hai triệu tệ đó đã trở thành món tiền do thư ký của ông ta cố tình nộp vào tài khoản của Bạch Nhạn.


Hoa Hưng cười ngặt nghẽo. Cô gái đó thật sự là cao thủ, từng móc xích gắn lại với nhau không chút sai sót. Ông ta vốn nghĩ rằng nhà và xe tặng cho Y Đồng Đồng cộng thêm hai triệu tệ này đủ để cột chặt Khang Kiếm vào với ông ta, mà lại không biết rằng gậy ông đập lưng ông, giờ thì sếp Khang đã hoàn toàn rũ sạch mọi mối liên hệ với mình.


Hoa Hưng nghĩ liệu có phải cô y tá đó có đôi mắt thần thấy trước tương lai, đoán được sẽ có ngày ông ta bán đứng Khang Kiếm nên đã tương kế tựu kế hay không?


Thực ra ông ta không định bán đứng Khang Kiếm, ông ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Có người nhắn rằng nếu ông ta khai ra chuyện hối lộ Khang Kiếm thì những chuyện khác sẽ không bị truy cứu nữa.


Trên đời này còn có thể tin được ai nữa đây?


***


Dư Châu, hai mươi tám tháng Chạp.


Năm nay không có ngày ba mươi, ngày hai tám cũng chính là một ngày trước giao thừa. Khang Kiếm dậy như mọi ngày, đánh răng rửa mặt qua loa rồi lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn mảng xanh mướt mát phía dưới qua những chấn song. Việc thẩm vấn đã kết thúc, mấy hôm nay anh chỉ không được ra ngoài phòng, còn lại vẫn có thể ăn ngủ đúng giờ, đồ ăn cũng ngon hơn lúc mới đến một chút, còn có cả trà nóng.


Anh không biết ông Lưu đã thu thập chứng cứ đến bước nào, anh không muốn nghĩ ngợi linh tinh, cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ chờ đợi, thuyết phục bản thân hưởng thụ nốt chút ánh sáng le lói trước khi đêm tối ập đến.


Nếu thật sự bị bắt sẽ phải cạo trọc đầu, mặc áo tù, bị đưa đi lao động cải tạo tại một nông trường xa xôi với đủ mọi thành phần tội phạm của xã hội, một lần là phải mười năm.


Trong lòng không phải là không thất vọng, không phải là không cay đắng, không phải là không lo sợ, không phải là không hối hận.


Nếu trong lòng anh không có Bạch Nhạn, Khang Kiếm nghĩ có lẽ mình đã không trấn tĩnh được cho đến giờ phút này. Chính sự mong mỏi tới một ngày được gặp cô, được ở bên cô đã giúp anh trụ vững.


Bạch Nhạn, Bạch Nhạn, Bạch Nhạn...


Anh thầm gọi tên cô, dường như làm như vậy có thể khiến chân tay đang lạnh cóng có thêm một chút ấm áp.


Tiếng mở khóa lạch cạch vang lên, tưởng bữa sáng được đưa tới nên Khang Kiếm ngoảnh lại. Ngoài dự đoán của anh, người bước vào là ông Nghiêm Lệ.


Từ sau khi nhóm ông Lưu đi thu thập chứng cứ, ông Nghiêm Lệ cũng biến mất theo.


Họ lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu:


- Chào chú! – Khang Kiếm lên tiếng trước.


- Chào! – Ông Nghiêm Lệ đăm chiêu nhìn anh rồi đưa mắt ra phía ngoài – Ra ngoài đi dạo đi!


Từng tế bào trên người Khang Kiếm đều ngừng thở, mặt đỏ bừng lên, anh trợn tròn mắt không dám tin. Ra ngoài, tức là đi từ đây đến nơi giam giữ? Hay là...


- Đi dạo rồi cùng ăn cơm. Nếu nhanh thì chỉ sau bữa trưa là họ tới rồi.


Họ?


Tay Khang Kiếm bất giác co lại thành nắm đấm, môi run lên.


Ông Nghiêm Lệ lắc đầu cười khẽ, bước tới vỗ vai anh:


- Kiếm Kiếm, cháu... bình an vô sự rồi.


- Chú Nghiêm? – Người anh run lên bần bật, đây là ảo giác sao? Là tự anh tưởng tượng ra những lời này sao?


Nhìn thấu tâm tư của anh, ông Nghiêm Lệ khẽ nhắm mắt lại:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Trong veo mùa hạ

Trong veo mùa hạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Vết lằn tuổi thơ

Vết lằn tuổi thơ

(khotruyenhay.gq) - Hai! Khấn ai đây? Câu hỏi của thằng Ba làm Hân suy nghĩ, có lần má

30-06-2016
Ăn vạ cuộc đời

Ăn vạ cuộc đời

Ngồi vội vàng tranh thủ trà đá với anh buổi trưa ở Hàn Thuyên. Ông anh này trước

24-06-2016
Mùa theo mùa đi mãi

Mùa theo mùa đi mãi

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nayTuổi nào ngồi hát mây bay ngang trờiTay măng trôi trên

23-06-2016
Đơn giản mà

Đơn giản mà

Mọi việc đơn giản mà. Có phải không? *** 1 giờ đêm. Hai anh em ngồi fix lỗi tại

24-06-2016
Bản năng đàn bà

Bản năng đàn bà

Trời nhập nhoạng tối, trên chiếc cup 82 cũ kỹ, chị ngồi sau ôm chặt đứa nhỏ bây

28-06-2016