Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 13 - Đêm vắng sao

↓↓

Khóe môi Bạch Nhạn cong lên, bàn tay đặt trên mặt bàn nhợt đi:

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thị trưởng Lục, hình như em đâu phải là đại mỹ nhân.


- Anh thành thật thừa nhận, trước đây anh đã từng có ý định không tốt với em, nhưng đó chỉ là để khiêu khích lòng tự trọng của thằng đàn ông trong cậu ta. Giờ thì không phải, anh xin long trọng và trịnh trọng nói với em rằng, anh cần con người em, cũng cần cả trái tim em, tên của em sẽ mang họ của anh, sau này em là bà Lục, thưa Lục phu nhân.


Bạch Nhạn cười:


- Anh Lục, anh lại thế rồi. Em đã từng nói em là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, hoặc là phải có tất cả, hoặc là hoàn toàn từ bỏ. Anh muốn vì một cái cây mà từ bỏ cả một cánh rừng xanh tốt sao?


- Một mình em đủ làm cả một cánh rừng. – Anh thừa nhận. Trước đó, anh chỉ cảm thấy em là một cô gái thông minh, ranh mãnh, nhanh nhẹn. Tối nay, anh mới thực sự cảm nhận được sự mạnh mẽ của em. Chẳng trách người ta vẫn nói, sau lưng người đàn ông thành công nhất định là một người phụ nữ đặc biệt. Không phải anh muốn khiêu khích Khang Kiếm, mà là anh đã thực sự động lòng.


- Miếng dưa chín ép là dưa không ngọt. – Bạch Nhạn giễu Lục Địch Phi một cách kín đáo.


- Anh không ép, anh sẽ đợi đến khi dưa chín hẳn. – Lục Địch Phi đưa tay xiết chặt tay Bạch Nhạn – Nếu cậu ta được thả, anh sẽ làm đơn xin thuyên chuyển, sau đó sẽ đưa em tới tỉnh khác làm việc. Anh đủ tự tin rằng anh có thể làm cho em yêu anh. Anh cũng thề, sau này sẽ vì em mà giữ mình trong sạch.


- Nếu em không đồng ý thì sao?


- Anh có thể làm văn bản về mặt thời gian, khi đó đây sẽ chỉ là một tờ giấy lộn. – Lục Địch Phi gõ lên tờ giấy trên mặt bàn.


Mặt Bạch Nhạn thoắt trắng bệch.


***


Vì cấp trên yêu cầu hồ sơ báo cáo chi tiết, vụ án của kiểm sát viên Lưu bị đình trệ hai ngày, khi tới Tân Giang lấy chứng cứ thì đã là bốn ngày sau, đúng vào ngày cúng ông Táo. Buổi tối, ông ta và ông Cao ở khách sạn, bốn bề rộn ràng tiếng pháo đì đùng, pháo hoa trên trời tưng bừng nở rộ, cả thành phố náo nức không ngủ.


Cùng là thành phố cấp tỉnh, nhưng nhờ nằm ở cửa sông Trường Giang đổ ra biển nên kinh tế của Tân Giang phát triển hơn Dư Châu rất nhiều. Đứng trên ban công hút thuốc, ông Lưu tặc lưỡi nhìn dòng xe toàn Mercedes, BMW, Porsche... nối đuôi nhau thành một hàng dài chạy phía dưới. Ông có một người bạn làm việc tại Viện Kiểm sát Tân Giang, lương cũng tương đương ông, nhưng phụ cấp các loại thì gấp mấy lần ông. Nghĩ tới mà tức, cùng một công việc như nhau mà sao lại cách biệt một trời một vực!


Tối nay họ không làm kinh động tới Viện Kiểm sát Tân Giang, chỉ ăn tạm bên ngoài rồi đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, họ mới mang theo thư giới thiệu tới Viện Kiểm sát Tân Giang để yêu cầu phối hợp điều tra.


Viện Kiểm sát bố trí cho họ một căn phòng, người đầu tiên được gọi tới là Y Đồng Đồng.


Y Đồng Đồng không phải lên lớp, đang ngồi tán gẫu với đồng nghiệp trong văn phòng thì hiệu trưởng đưa người của Viện Kiểm sát tới gặp cô ta. Vừa nghe họ đến là để tìm hiểu chuyện liên quan tới Khang Kiếm, mặt cô ta đã tái nhợt đi, chân run lên cầm cập, may mà vịn được vào bàn, nếu không đã không thể đứng vững.


Mấy vị giáo viên có người nào là không thông minh xuất chúng, chuyện Khang Kiếm nhận hối lộ đã sớm ầm ĩ khắp thành phố, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được quan hệ giữa Y Đồng Đồng và Khang Kiếm. Ánh mắt họ nhìn Y Đồng Đồng lập tức mang theo vẻ khinh miệt. Có mấy cô giáo hay ghen tị với Y Đồng Đồng còn tỏ vẻ hào hứng ra mặt.


- Đi thôi! – Mặt ông Lưu nghiêm nghị như mặt Bao Công.


Chưa từng gặp tình huống này, Y Đồng Đồng sợ hãi tới mức nước mắt tràn trên mi mà không dám rơi xuống. Vừa ra khỏi cửa văn phòng thì bắt gặp Lý Trạch Hạo đang ôm giáo án bước tới, cô ta thảm thiết gọi:


- Trạch Hạo!


Lý Trạch Hạo lạnh lùng liếc cô ta như nhìn dịch bệnh, ánh mắt lảng tránh.


Nước mắt bỗng như đê vỡ, đầm đìa tuôn rơi.


Y Đồng Đồng không biết làm cách nào mà cô ta lên được xe, cũng không biết làm cách nào mà đi được vào cổng Viện Kiểm sát, khi tỉnh lại, cô ta đã thấy mình đang ngồi trước mặt hai kiểm sát viên họ Lưu và họ Cao.


- Tôi... đã chia tay với anh ta từ lâu rồi. Bây giờ tôi đã có bạn trai, chuyện của anh ta tôi không biết gì hết. – Không đợi ông Lưu lên tiếng, Y Đồng Đồng đã cuống quít thanh minh.


Nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Y Đồng Đồng, ông Lưu càng thêm tức giận Khang Kiếm. Ông ngứa mắt nhất là mấy tên con ông cháu cha kiểu này, không cần cố gắng cũng thuận lợi mọi bề, mà tình nhân cũng đều là hàng tuyệt sắc.


- Tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm ướt át của anh chị, chúng tôi tới tìm chị là vì có mấy chuyện cần chị xác nhận. – Ông Lưu nhướn mày nhìn ông Cao, ông Cao liền giở giấy bút ra.


Hai tay Y Đồng Đồng đặt trên đầu gối, đầu cúi gằm, không ngừng run rẩy.


- Chị và Khang Kiếm có quan hệ gì? – Ông Lưu hỏi.


- Trước khi anh ta kết hôn thì... là người yêu.


- Chiếc xe thể thao và căn hộ đứng tên chị có phải là do chị tự mua không?


- Không... là anh ta... tặng tôi khi chia tay. – Y Đồng Đồng bỗng ngẩng đầu lên – Nhưng mà, tôi và bạn trai tôi đã quyết định sẽ trả lại cho anh ta.


Lúc này, lòng cô ta xiết bao hối hận, khi đó Lý Trạch Hạo đề nghị cô trả lại, sao cô lại không nghe theo anh?


- Là cô đòi, hay anh ta chủ động cho cô?


- Anh ta chủ động tặng cho tôi.


Ông Lưu và ông Cao đưa mắt nhìn nhau.


- Có người tố cáo anh ta không chỉ tặng cô nhà và xe, mà còn có những thứ khác... – Câu này của ông Lưu rất có sức cám dỗ, thực chất là thăm dò, nếu đối phương chột dạ thì trong tình huống này, cô ta sẽ chủ động khai báo.


Y Đồng Đồng bỗng khóc òa lên, đầu lắc như trống bỏi:


- Thật sự là không có, anh ta kết hôn xong liền không thèm nghe điện thoại của tôi, gặp nhau cũng giả vờ như không quen biết, sao còn có thể tặng gì cho tôi được. Tôi thật sự đã cắt đứt mọi quan hệ với anh ta rồi.


Càng khóc, Y Đồng Đồng càng cảm thấy mình thật tội nghiệp, vốn đang chiến tranh lạnh với Lý Trạch Hạo, phen này lại càng thêm căng thẳng, không còn khả năng cứu vãn nữa. Một chút tình ý dành cho Khang Kiếm còn sót lại trong cô ta, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành thù hận.


Ông Lưu là người từng trải sự đời, biết ngay Y Đồng Đồng không có vẻ là nói dối, bèn cho cô ta ký tên và điểm chỉ vào biên bản, rồi ông bảo hôm nay chỉ làm việc đến đây thôi, sau này chúng tôi có chuyện gì cần điều tra về cô, đề nghị cô tận tình hợp tác. Sau đó ông cho cô ta về.


- Nếu tôi trả hết lại nhà và xe là không liên quan đến tôi nữa phải không? – Trước khi ra về, Y Đồng Đồng hỏi.


Ông Lưu cười mỉa mai, không trả lời. Ông cảm thấy người phụ nữ này đúng thực là một bình hoa di động.


Ra khỏi Viện Kiểm sát, toàn thân Y Đồng Đồng mềm nhũn ra như bún. Cô ta dựa vào thân cây ven đường gọi điện thoại cho Lý Trạch Hạo.


- Chuyện gì? – Giọng Lý Trạch Hạo lạnh thấu xương như gió bấc.


- Trạch Hạo, em nghe lời anh, không cần nhà và xe nữa, cũng không so đo tình cảm mười bốn năm của anh với cô y tá kia, em đồng ý tới Thâm Quyến cùng anh.


Lý Trạch Hạo im lặng.


- Trạch Hạo, anh nói gì đi chứ! – Y Đồng Đồng hoảng loạn.


- Cô giáo Y, chắc cô nhầm rồi, chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường, cô quyết định thế nào là tự do của cô, không cần phải nói với tôi. Tôi phải lên lớp đây, lát nữa tôi còn phải đi đón vợ chưa cưới của tôi nữa.


Nói xong, Lý Trạch Hạo ngắt máy.


Y Đồng Đồng gập điện thoại lại như người gỗ, ngồi chết lặng dưới gốc cây.


- Đi gặp vợ cũ của Khang Kiếm vào buổi sáng hay buổi chiều đây? – Trong phòng làm việc, ông Cao hỏi ông Lưu.


Ông Lưu lật quyển biên bản vừa rồi:


- Rèn sắt luôn khi còn nóng, lấy chứng cứ sớm rồi về Dư Châu. Ở Tân Giang mãi ngột ngạt lắm.


- Ngột ngạt thế nào cơ?


- So với người ta thì chúng ta đúng thật như nhà quê lên tỉnh, nhìn phố phường, siêu thị, xe cộ và quần áo của dân tình mà xem, thế mới là thành phố chứ!


Ông Cao đứng dậy lấy một tách trà, cười nói:


- Tâm lý anh vẫn chưa cân bằng à! Anh tới vùng Đại Tây Bắc mà xem cuộc sống nơi đó, anh sẽ biết đủ ngay. Anh Lưu, anh bảo vợ cũ của Khang Kiếm có đẹp hơn cô bạn gái cũ của cậu ta không?


- Đương nhiên rồi, nếu không thì sao lại chọn cô ta! Đàn ông, ai mà qua nổi ái tình.


- Tôi nghĩ chắc cũng phải là một đại mỹ nhân, thằng oắt ấy diễm phúc thật, thế mà lại chẳng chung thủy.


- Không biết hắn còn đang nhòm ngó con gái nhà ai nữa. – Ông Lưu nhún vai khinh thường.


Họ nhờ đồng nghiệp ở Viện Kiểm sát Tân Giang đi triệu tập Bạch Nhạn, không ngờ Bạch Nhạn lại không đi xe của Viện Kiểm sát tới, mà do đích thân thị trưởng mới nhậm chức Lục Địch Phi lái xe đưa tới.


Ông Lưu và ông Cao thầm đoán, có lẽ quan hệ giữa thị trưởng Lục và trợ lý Khang không hề đơn giản, sợ vợ cũ của trợ lý Khang chịu ấm ức nên thị trưởng Lục đích thân tới chào hỏi. Thái độ của họ lập tức trở nên thân thiện.


Lục Địch Phi không nói gì nhiều, chỉ bắt tay với họ rồi bảo Bạch Nhạn nói chuyện xong thì gọi điện cho anh ta đến đón, sau đó anh ta ra về.


Đưa Bạch Nhạn vào văn phòng, ông Lưu và ông Cao giật mình vì sự trẻ trung của cô.


Bạch Nhạn không đẹp bằng Y Đồng Đồng, nhưng trông thanh thoát, thông minh, khi mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền rất ngọt ngào, đáng yêu như một cô nữ sinh không am tường thế sự.


- Mời cô ngồi. – Ông Lưu cố nói thật mềm mỏng, như sợ sẽ làm cô sợ.


Bạch Nhạn khom người cảm ơn, đợi ông Lưu ngồi xuống trước rồi cô mới ngồi, khiến người ta cảm thấy cô được giáo dục rất tốt, rất lễ phép.


- Hôm nay chúng tôi tìm cô chỉ là thủ tục thông thường thôi, cô đừng căng thẳng. – Ông Lưu nói.


- Vâng! Mời ông cứ hỏi! – Bạch Nhạn chăm chú nhìn thẳng ông ta.


Ông Lưu chép miệng liếc ông Cao, dường như không biết phải hỏi thế nào.


- Cô và Khang Kiếm ly hôn từ bao giờ?


- Sau lễ Quốc khánh! – Bạch Nhạn đáp.


- Cô... có biết trước đó anh ta có bạn gái không? – Ông Lưu khó nhọc mở miệng, câu hỏi này nghe sao vớ vẩn vậy nhỉ?


Bạch Nhạn cúi đầu thở dài:


- Tôi biết. Chính vì tôi mà anh ấy mới chia tay với cô ta. Họ bắt đầu yêu nhau khi Khang Kiếm còn ở trên tỉnh, ở bên nhau mấy năm liền.


- Hả? – Ông Lưu trợn tròn mắt, không biết phải nói gì thêm. Cô gái nhỏ này trông đâu giống một kẻ thứ ba?


- Thực ra tôi cũng vô tội. – Bạch Nhạn ngước mắt lên, ánh mắt bị một màng sương bao phủ – Mẹ tôi và bố Khang Kiếm là bạn cũ, hai chúng tôi là do bố mẹ định duyên. Mẹ Khang Kiếm bị bại liệt, anh ấy rất hiếu thảo, vì không muốn làm mẹ đau lòng nên mới đồng ý kết hôn với tôi và chia tay với cô giáo Y.


Mồm ông Lưu và ông Cao há hốc ra thành hình chữ O, ông Lưu chớp mắt, nửa ngày trời mới rặn ra được một câu:


- Vậy... cô có biết anh ta tặng nhà và xe cho cô ta không?


Hỏi câu hỏi này, ông ta thấy mình đầy tội lỗi.


Bạch Nhạn cắn môi, mười ngón tay xoắn vào nhau hồi lâu rồi mới gật đầu:


- Tôi biết. Vì yêu anh ấy nên cô giáo Y mới theo đến tận Tân Giang. Anh ấy cảm thấy có lỗi với cô ấy nên mới mua nhà, mua xe để cuộc sống của cô ấy được thoải mái và ít chịu tổn thương hơn.


- Căn nhà đó không phải là số tiền nhỏ đâu. – Ông Lưu nheo mắt lại, đăm đăm nhìn Bạch Nhạn – Tiền này ai trả, cô có biết không?


Bạch Nhạn cười chua chát, hàng mi dài khẽ chớp, một giọt nước mắt trào ra khỏi bờ mi rợp:


- Sau khi kết hôn tôi mới biết, số tiền đó là dùng ngôi nhà mới của tôi để thế chấp.


- Hả? – Ông Lưu và ông Cao sửng sốt.


- Lúc kết hôn chúng tôi làm mấy chục bàn tiệc, lại mua một căn nhà mới, chỗ tiền đó một phần của bố mẹ anh ấy cho, cũng có phần tích lũy của anh ấy từ sau khi đi làm, nhưng cũng đã tiêu gần hết. Anh ấy lại còn tặng nhà tặng xe, lấy đâu ra tiền? Anh ấy giấu tôi mang giấy tờ nhà đi thế chấp cho ông chủ của tập đoàn Hoa Hưng, nhờ ông ta ứng trước món tiền đó.


- Đem giấy tờ nhà thế chấp cho Hoa Hưng?


Bạch Nhạn lau nước mắt, rút trong túi xách ra một tờ giấy đưa cho ông ta.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Tháng Tám còn mãi

Tháng Tám còn mãi

Ban đêm khi đi nằm, nỗi sợ hãi đâm sâu vào tim tôi. Những người tôi yêu cứ thế

24-06-2016
Đám đông nhỏ bé

Đám đông nhỏ bé

"Không vì những điều như thế này mà người ta thôi sống và tận hưởng cuộc sống.

24-06-2016
Lấy vợ sát thủ

Lấy vợ sát thủ

Audio - Cả nhà tôi ai cũng ghét nàng, khắp mọi người trong họ hàng ai cũng thất vọng

30-06-2016

pacman, rainbows, and roller s