Old school Swatch Watches
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 17

↓↓
Đứa bé này?

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Vú Vương nhíu mày, cứ thấy là lạ thế nào vậy?

Trong lúc nghi hoặc, Hoan Hoan gõ cửa tiến vào, bé cầm quần áo trong tay, cười ngọt ngào với vú Vương: "Vú Vương, cho Nhạc Nhạc mặc quần áo con này."

Vú Vương nhìn góc tường nói: "Thế nhưng cậu ấy lại không chịu tắm rửa a!"

A!

Hoan Hoan vỗ đầu.

Bé sao lại quên được chứ, Nhạc Nhạc trừ mẹ với bé, tạm thời còn không muốn chú ý tới người khác.

Bé tới trước mặt Nhạc Nhạc, chìa tay ra: "Nhạc Nhạc, mau tắm nào."

Nhạc Nhạc nhìn anh trai lại nhìn cái bồn tắm chiếm nửa gian phòng, trong mắt toát ra sự sợ hãi, vẫn không động.

Hoan Hoan biết em mình sợ gì, kéo em lên: "Được rồi, anh tắm với em có được không?"

Nghe vậy, trong mắt của Nhạc Nhạc có tia sáng lóe lên, ngoan ngoãn theo anh tới bồn tắm, cởi quần áo mình ra.

"Vẫn là Hoan Hoan có biện pháp!"

Vú Vương thương yêu nói, trước sau ôm hai thân hình bé nhỏ vào bồn tắm.

"Ha ha!"

Hoan Hoan thích nhất là bồn tắm lớn thế này, nhưng ba lại sợ nguy hiểm, rất ít khi để cho bé tới đây, cho nên hôm nay bé coi như là dính ánh sáng của Nhạc Nhạc!

"Nhạc Nhạc, em biết bơi không?"

Bé hưng phấn nói, rồi nằm úp sấp biểu diễn "bơi chó" mà bé mới học được!

Động tác của bé thật khó coi, mặc dù Nhạc Nhạc vẫn không hiểu cái gì là bơi, nhưng cũng bị động tác của anh trai chọc cười.

"Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan đứng lên, lau mặt: "Em dám cười anh! Hừ!"

Khom lưng lại hất tay, bé hất bọt nước vào người Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh học được động tác đơn giản này, hai đứa bé hất nước vào nhau, chơi đến không biết trời đất!

Cả phòng tắm tung tóe nước, vú Vương cũng không chạy thoát, bị nước làm ướt nhẹp.

"Thiếu gia," Bà thấy Mục Tư Viễn đứng trước cửa sổ, vui vẻ nói: "Tôi còn chưa từng thấy tiểu thiếu gia vui vẻ đến thế!"

Nếu đứa bé Nhạc Nhạc kia thật là do thiếu gia đặc biệt nhân bản vô tính mà ra, bà cũng muốn nói biện pháp này của thiếu gia thực sự không tệ!

Mục Tư Viễn không có lên tiếng, mắt nhìm chằm chằm vào cửa chính.

Vú Vương tò mò nhìn theo, ở cửa chính không biết từ lúc nào đã tới một nam một nữ, người phụ nữ kia đang vỗ mạnh vào cánh cửa sắt, vừa lớn tiếng hò hét cái gì đó.

Đây nhất định là khách mời mà thiếu gia không muốn tiếp đi, bằng không sao lại chậm chạp không đi mở cửa?

"Thiếu gia," Bà đi tới, "Hay là tôi đi đuổi bọn họ!"

Bà có thể tùy tiện tìm một cớ nào đó nói thiếu gia không ở nhà, đuổi bọn họ đi.

"Không cần."

Hắn lại lắc đầu, bản thân thì đi ra.

"Mục Tư Viễn," Rốt cuộc thấy được hắn ra, Cố Bảo Bảo càng lo lắng: "Trả Nhạc Nhạc lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

Hắn trầm mặt đi tới sau cửa sắt, lạnh lùng qua khe cửa nhìn cô, "Lập tức cút! Bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Anh có báo cảnh sát tôi cũng không đi!"

Cố Bảo Bảo nắm chặt lan can: "Anh mở cửa, mau để tôi gặp Nhạc Nhạc!"

Mục Tư Viễn hừ lạnh, chuẩn bị xoay người đi.

"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc..."

Không ngờ cô lại cất cao giọng, điện cuồng quát về phía biệt thự: "Nhạc Nhạc, mẹ đây, con đang ở đâu, ở đâu?"

Trong phòng tắm Nhạc Nhạc đang nghịch nước liền dừng lại, Hoan Hoan cũng lập tức nghe được giọng của Cố Bảo Bảo.

"Là mẹ!"

Bé đứng dậy, chạy tới cửa sổ phòng tắm, lén đẩy ra.

Nhạc Nhạc lập tức nằm úp sấp nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy mẹ đang lay lay cửa sắt, sắc mặt tái nhợt lo lắng.

"Cô im miệng!"

Ba lại hét với mẹ, tiếp đó vừa vào biệt thự vừa nói: "Vú Vương, trông hai tiểu thiếu gia, đừng để bọn chúng xuống đây!"

"Ba muốn giam chúng ta lại, không cho mẹ gặp chúng ta!"

Hoan Hoan lập tức ý thức được điểm này, hai đứa lo sợ nhìn nhau, Nhạc Nhạc bất chợt leo ra khỏi bồn tắm, ngay cả quần áo cũng không mặc chạy đi.

"Nhạc Nhạc," Hoan Hoan vội đuổi theo giúp Nhạc Nhạc mở cửa, nhưng...

Hai đứa vẫn chậm một bước.

Vú Vương dựa theo lời dặn của Mục Tư Viễn, khóa cửa phòng tắm lại.

"Vú Vương, Vú Vương."

Hoan Hoan đập cửa: "Mau mở cửa!"

Vú Vương khổ sở nói bên ngoài: "Tiểu thiếu gia, cậu tắm rửa trước đi, đợi lát nữa người điên kia đi rồi thì tôi sẽ mở cửa!"

"Mẹ không phải người điên..."

Hoan Hoan đang muốn sửa lại, Nhạc Nhạc đã nhấc chân đá "thùng thùng" lên cửa, bé nhìn như rất tức giận, dùng hết khí lực để đá, đôi chân nhỏ liền sưng đỏ cả lên.

"Nhạc Nhạc, đừng đá nữa!"

Hoan Hoan vội kéo em lại.

Nhạc Nhạc không nghe theo, lại dùng tay đập, "Đừng vậy mà, Nhạc Nhạc!"

May là sức của Hoan Hoan lớn hơn em, nắm tay em: "Chúng ta xem mẹ thế nào đã!"

Nhạc Nhạc lúc này mới dừng lại, chạy theo anh ra cửa sổ.

"Mục Tư Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Cố Bảo Bảo vô kế khả thi, "Nhạc Nhạc vốn là của tôi, anh trả lại cho tôi!"

"Vốn là của cô?"

Mặt hắn âm trầm đến đáng sợ: "Nếu không phải cô giấu nó đi, nó sẽ là của cô? ! Cố Bảo Bảo, tôi thật đúng là xem thường cô, tư vị khi đùa bỡn tôi năm năm thế nào? Nhất định rất vui đi hả!"

"Không, không phải vậy..."

Cô muốn giải thích, hắn căn bản không nghe, ngược lại lấy điện thoại ra gọi.

"Này, Mục Tư Viễn, anh muốn làm gì!"

Công Tôn Diệp đi lên trước nhìn hắn chằm chằm: "Anh thật sự gọi cảnh sát? ! Anh có cần đến mức vậy không? Có gì mà không thể nói được chứ."

"Không thể!" Hắn trả lời như chẳng đáng, "Với mấy người, tôi không có gì để nói. Mau cút đi!"

"Mục Tư Viễn," Cố Bảo Bảo hét, khóc không còn sức, chỉ có thể cầu xin: "Tôi van anh, xin anh trả Nhạc Nhạc lại cho tôi, tôi không thể không có Nhạc Nhạc, không thể không có..."

Trong lúc nói, một chiếc "xe bảo vệ đi tuần" nhanh chóng dừng lại trước cửa, mấy bảo vệ biệt thự nhảy xuống, "Mục tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, Mục Tư Viễn chỉ cô nói: "Có một người phụ nữ cứ phát điên ở đây, mấy người mang cô ta đi đi!"

Mấy nhân viên an ninh gật đầu, lập tức đi lên: "Tiểu thư, mời cô đi ngay!"

Cố Bảo Bảo sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Không, tôi không đi, tôi không đi..."

"Nếu cô còn tiếp tục như vậy, chúng tôi phải báo cảnh sát!"

-- Báo cảnh sát --

Hắn thực sự muốn báo cảnh sát? !

Hắn từng dùng rất nhiều phương pháp đuổi cô đi, lần này lại muốn báo cảnh sát!

Trên gương mặt tái nhợt chợt xuất hiện nụ cười lạnh lùng, chuyển sang nhìn hắn, cô thì thào: "Anh báo cảnh sát ư? Báo cảnh sát... Tôi cũng không đi..."

"Bảo Bảo, chúng ta đi thôi!"

Nhìn bộ dạng cô, Công Tôn Diệp đau lòng không chịu nổi, đưa tay ra ôm lấy cô.

"Không," Cô giãy dụa mãnh liệt, "Em không đi, không đi!"

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp không nhịn được lên giọng: "Em bình tĩnh lại đi, em như vậy làm sao đưa Nhạc Nhạc về được!"

Nói rồi, hắn nghiêng đầu trừng mắt Mục Tư Viễn: "Mục Tư Viễn, anh cũng đừng mong chiếm giữ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thuộc về Bảo Bảo, anh không thể cướp đi!"

Mục Tư Viễn liếc xéo hắn, không nói gì.

Hắn nói tiếp, như là một loại tuyên bố: "Mặc kệ dùng cách gì, tôi nhất định cùng Bảo Bảo lấy lại Nhạc Nhạc!"

Nói xong, hắn mạnh mẽ ôm lấy Cố Bảo Bảo, ngồi vào trong xe.

"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc..."

Cố Bảo Bảo bắt đầu khóc, "Em phải làm gì bây giờ!"

"Bảo Bảo!" Hắn nâng mặt cô lên, "Đừng lo lắng. Em tin anh đi, mặc kệ dùng cách gì, anh nhất định đưa Nhạc Nhạc về với em!"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Giờ xanh

Giờ xanh

Thật lạ lùng khi yêu được một ai đó, Hoan biết. *** 1. Cùng những đợt gió lạnh

24-06-2016
Mèo và chuột già

Mèo và chuột già

Có lần vì một con Mèo luôn để mắt rình, nên Chuột hầu như chẳng dám thò ra khỏi

23-06-2016
Cu Sứt

Cu Sứt

(khotruyenhay.gq) Bằng này giờ chiều chắc cu Sứt đang bò ra nền nhà bậm môi viết chính

30-06-2016
Cô Tư

Cô Tư

Trong làng không ai là không biết chuyện của cô Tư. Cái chuyện xuất hiện trên mục tin

24-06-2016
Sương mù

Sương mù

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hỏi nó

25-06-2016