Người dẫn chương trình bị chọc cười, "Chị đương nhiên vui rồi, bây giờ chúng ta nhận giải nào!"
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nói rồi, một cô gái bưng cúp vàng óng ánh lên bàn, người dẫn chương trình đứng dậy, giơ micro như chuẩn bị nói gì đó thì một ai đó ở góc sân khấu bỗng di chuyển.
Mọi người quay ra xem, chiếc camera vừa vặn cũng quay tới đó, một đứa bé đang dùng sức để leo lên sân khấu.
Cả người bé bẩn thỉu, trên gương mặt lại mang theo nụ cười tươi hớn hở.
"Là Nhạc Nhạc!" Công Tôn Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra được, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cố Bảo Bảo thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Ở một góc khán đài, nhân viên công tác cũng đuổi theo như muốn bắt đứa bé xông lên sân khấu này, chợt thấy bé đã đột ngột đứng cách người dẫn chương trình mấy bước, cất cao giọng: "Ba, anh, con cuối cùng đã tìm được hai người rồi!"
Cả người xem lẫn các nhân viên đều ngây dại, vừa rồi vì mọi thứ xảy ra quá nhanah, đạo diễn không kịp cắt truyền hình trực tiếp, mà bây giờ thì bởi vì quá ngạc nhiên nên cũng dừng ngay việc lại.
Mọi người bỗng nhiên nhận thấy, đứa bé bẩn thỉu xông lên sân khấu này không ngờ lại giống như đúc với quán quân hôm nay - anh bạn nhỏ Hoan Hoan!
Trường quay lập tức an tĩnh chừng mười giây, rồi đột nhiên sôi trào.
"Hai tiểu thiên tài!"
"Cặp song sinh thật đáng yêu!"
"Đây là thế nào? Là đạo diễn sắp xếp sao, hay là đứa bé kia thật sự là nghìn dặm tìm ba?"
...
Tràng diện lại mất khống chế, người dẫn chương trình phản ứng đầu tiên, vội chạy đến bên cạnh đạo diễn: "Đạo diễn, anh còn ngây ra đó làm gì?"
Đạo diễn sững sờ, tay bấm vào máy, màn hình TV liền chuyển sang màn quảng cáo!
"Nhạc Nhạc!" Cố Bảo Bảo tỉnh lại, "Làm sao giờ, hắn đã biết... Hắn..."
Ai có thể nghĩ tới, Nhạc Nhạc lại có thể chạy tới đài truyền hình?
Bé làm sao biết đường?
Bé đi thế nào?
Còn nữa, bé vừa mới nói gì? Câu nói kia thật sự do bé nói sao?
Tư duy Cố Bảo Bảo lập tức trở nên hỗn loạn.
"Đừng gấp, đừng gấp!" Công Tôn Diệp kéo cô lại, "Chúng ta giờ tới đài truyền hình!"
*********************************************
Bên dưới rất ồn ào, Mục Tư Viễn trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc mà mãi không nói được lời nào.
Nhạc Nhạc cầu trợ giúp phía Hoan Hoan, Hoan Hoan dạy bé làm sao để tới đài truyền hình, như thế nào trà trộn vào, nói cái gì, nhưng tiếp đó bé phải làm gì nữa?
Hoan Hoan không có dạy bé nha!
Hoan Hoan nhướng mày, kéo kéo tay ba, giả vờ nghi hoặc: "Ba, em ấy là ai vậy?"
Mục Tư Viễn không nói gì, tiến tới trước, "Con là ai?"
Nhạc Nhạc bị sắc mặt hắn dọa cho sợ, lui về sau, cúi mặt xuống như muốn khóc.
Hoan Hoan thấy vậy không ổn, vội chạy tới nắm lấy tay Nhạc Nhạc: "Nói đi, em là ai?"
Trong khi nói thì bé lén lút trừng mắt về Nhạc Nhạc.
Miệng Nhạc Nhạc xẹp xuống, tốt xấu gì thì cũng nhớ được là anh đã dạy bé nói tên mình: "Con là Nhạc Nhạc! Con tên là Cố Vĩnh Nhạc!"
----- Cố ----- Vĩnh - Nhạc!
Mục Tư Viễn siết chặt tay lại, Cố Bảo Bảo, lá gan của cô cũng thật lớn đó!
"Hoan Hoan, chúng ta đi!" Hắn quát khẽ, ôm Nhạc Nhạc đi xuống sân khấu.
Hoan Hoan theo ở phía sau, thiếu chút nữa vui quá vỗ tay hoan hô, lần này hay rồi, ba đã biết Nhạc Nhạc, bé sắp có mẹ rồi!
Cố Bảo Bảo và Công Tôn Diệp dùng tốc độ nhanh nhất tới đài truyền hình, đúng lúc thấy Mục Tư Viễn ôm Nhạc Nhạc, dắt tay Hoan Hoan đi ra.
Cô thở phào, tim lại treo lên, "Nhạc Nhạc!" Cô tiến tới muốn ôm Nhạc Nhạc.
"Cút ngay!" Mục Tư Viễn tức giận vô cùng, không nhịn được hét lên.
Sắc mặt Cố Bảo Bảo trắng bệch, nhưng cô không đi, ngược lại nhất định muốn ôm Nhạc Nhạc!
Mục Tư Viễn đẩy cô một cái, lại nhìn Công Tôn Diệp đằng sau, mặt xanh lét mở cửa xe.
"Anh không thể mang bé đi!" Cô gắng sức mở cửa xe, "Mục Tư Viễn, Nhạc Nhạc là của tôi!"
"Cô..."
Mục Tư Viễn chỉ cô mà tay lại run rẩy!
Hắn tức giận đến mức chỉ muốn tát chết cô, cuối cũng vẫn nắm chặt tay thu về.
Hắn cực kỳ tức, ngay cả lồng ngực cũng tức đến đau đớn!
Hắn không thể nói, sợ rằng khi vừa mở miệng, phát ra không phải là lời mà là máu!
Hắn trước tiên là lái xe bỏ đi.
"Không, anh không thể mang Nhạc Nhạc đi được," Cố Bảo Bảo liều mạng đập cửa xe, muốn ôm Nhạc Nhạc ra.
Thế nhưng cô đập đến sưng cả tay mà cửa xe vẫn không chút sứt mẻ, cô hoảng loạn hét: "Mục Tư Viễn, Nhạc Nhạc là của tôi, anh trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!"
Mục Tư Viễn đóng cửa xe khởi động máy liền không còn nghe được gì nữa.
Công Tôn Diệp không nhịn nổi nữa, nện mạnh lên cửa sổ: "Mục Tư Viễn, anh đi ra đây nói rõ ràng cho tôi, anh không có quyền mang Nhạc Nhạc đi!"
Chưa dứt lời thì cửa xe thình lình bị đẩy ra, Công Tôn Diệp còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đấm.
Một đấm này quá mạnh, môi hắn liền sứt ra.
"A Diệp..." Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, Công Tôn Diệp đã ra tay trả lại Mục Tư Viễn một đấm, "rầm", cả người đập vào xe.
"Mục Tư Viễn," Hắn tiến tới nắm cổ áo hắn ta, "Anh muốn mang Nhạc Nhạc đi? Anh ép Bảo Bảo giấu anh, anh biết cô ấy làm vậy là vì sao không? Anh biết cô ấy vì Nhạc Nhạc mà đã chịu khổ thế nào không? Anh..."
"Đừng nói nữa, A Diệp!" Hắn không cần phải biết những điều này, cô không muốn cho hắn biết, "Mục Tư Viễn, anh nói gì tôi cũng làm, chỉ cần anh trả Nhạc Nhạc lại cho tôi, trả lại cho tôi!"
Mục Tư Viễn lạnh lùng nhìn bọn họ, "Không thể!"
Nói xong hắn lên xe, Cố Bảo Bảo không kịp ngăn cả, hắn đã lái xe đi rồi.
"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc...!" Cô lo lắng đuổi theo xe hét, Công Tôn Diệp tiến lên đỡ cô, "Lên xe đi!"
********************************************
Hoan Hoan lén nhìn ba đang lái xe, sắc mặt ba tái mét, dường như rất tức giận.
Bé le lưỡi, mình có phải đã làm sai rồi không?
Thế nhưng mẹ sẽ đưa Nhạc Nhạc đi Mỹ, ba lại muốn cầu hôn với dì Tâm Du, bé nếu không giở chiêu độc, cục diện sẽ khó mà bù đắp được? !
Quay lại thì thấy Nhạc Nhạc đang nước mắt lã chã!
Nhất định là vừa rồi ba cãi nhau với mẹ và chú kia nên đã làm bé sợ.
Cả người bé đầy bùn, chắc trên đường tới đài truyền hình chắc em bị ngã đây mà!
"Nhạc Nhạc đừng khóc, "Hoan Hoan vươn tay ra lau nước mắt cho em, vừa nhỏ giọng nói: "Ba mẹ mặc dù cãi nhau, nhưng bọn họ sẽ lại tốt ngay thôi."
Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ nhìn anh, nửa tin nửa hoài nghi.
"Nhạc Nhạc chẳng lẽ không tin anh sao?" Hoan Hoan cố ý dẩu môi.
Nhạc Nhạc vội gật đầu bày tỏ, cả người nhích lại gần Hoan Hoan, lại quay ra nhìn phía sau, bé thật nhớ mẹ!
Mục Tư Viễn tới biệt thự, mở cửa xe, nhìn Hoan Hoan tự đi xuống, mình thì ôm lấy đứa bé giống Hoan Hoan như đúc xuống.
Hắn thật đúng là không thích ức với cảnh tượng này!
Cố Bảo Bảo đáng chết! Lại có thể chia rẽ cha con bọn họ năm năm!
B
Hắn ngồi ổm xuống, cau mày nhìn bùn trên người Nhạc Nhạc, "Con có phải bị ngã trong cống không vậy?"
Nhạc Nhạc có chút sợ hắn, chạy ra trốn sau người Hoan Hoan.
Mới gặp nhau thì dù sao cũng có chút xa lạ, Mục Tư Viễn cũng không có miễn cưỡng, đưa tay ra ôm cả hai đứa bé đi vào biệt thự.
"Vú Vương, "Hắn gọi, "Tới phòng tắm lớn chuẩn bị nước nóng."
Vú Vương đang bận rộn trong phòng bếp chạy ra nói, "Là tiểu thiếu gia muốn tắm..."
Chữ "tắm" kia rõ ràng bị cắt đứt, bà kinh ngạc nhìn Mục Tư Viễn, nhìn hai vị tiểu thiếu gia giống nhau như đúc, "Thiếu gia, điều này..."
"Không có việc gì," Mục Tư Viễn nhướng mày: "Tôi lại có thêm một đứa con trai, sau này sẽ phải cực khổ cho vú rồi!"
Thêm một đứa con trai?
Vú Vương nghĩ lại những lời này, nghe nói bây giờ có việc nhân bản vô tính con người, lẽ nào thiếu gia lại nhân bản vô tính tiểu thiếu gia? !
Vú Vương bế Nhạc Nhạc vào phòng tắm, "Tiểu thiếu gia,tới đây, để vú tắm rửa cho cậu."
Nói rồi bà đưa tay ra muốn cởi quần áo cho bé.
Lại thấy Nhạc Nhạc hoảng sợ lui về sau, cảnh giác nhìn bà.
Vú Vương sửng sốt, nghĩ thầm chắc trẻ con sợ người lại, lại cười: "Tiểu thiếu gia, cậu phải tắm rửa, tới đây?"
Nhạc Nhạc không để ý tới bà, chạy ra góc nhà ngồi thu mình lại.
Chương trước | Chương sau