Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 148 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 9 - Tình yêu làm sao có thể giải thích

↓↓
Lúc Thời Nghi ở khách sạn một mình, cô phát hiện ra quần áo và đồ dùng hằng ngày của Châu Sinh Thần cũng ở đây. Nói cách khác, anh không hề có ý định ở riêng phòng. Ban ngày thì không sao, dến khi hai người dùng xong bữa tối trở về, cô có chút phân vân. Cũng may vẫn còn sớm, lại có Mai Hành và trợ lý ở đó, không tới nỗi khiến cô nghĩ miên man đến chuyện ở một mình cùng anh tối nay.


Cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông, càng lúc càng nghiêm túc.


Cô ngồi nghe nhưng chỉ hiểu một nửa, bèn thấp giọng hỏi anh: "Em pha trà cho các anh nhé?"


Châu Sinh Thần mỉm cười: "Có lẽ em nghe bọn anh nói chuyện thấy vô vị lắm?"

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cô cười: "Không phải thế, em thấy anh thích uống trà, vừa khéo em muốn đi pha trà".


Giọng cô rất khẽ, nhẹ nhàng, thậm chí khiến người ta có cảm giác rất duyên dáng uyển chuyển, cô thực sự muốn anh vui vẻ. Châu Sinh Thần vốn muốn nói cô đợi một lát, sau khi kết thúc công việc sẽ đích thân pha trà cho cô uống nhưng khi nghe cô nói vậy thì những lời muốn nói lại không thể cất lên được: "Em học qua nghệ thuật pha trà rồi sao?"


Cô cười, không đáp.


Cuộc nói chuyện của hai người thật sự thu hút Mai Hành, anh thích thú nhìn Thời Nghi: "Tôi đoán, phu nhân của cậu hẳn là biết pha trà, hoặc có thể đem đến điều gì đó bất ngờ cho chúng ta đấy".


Châu Sinh Thần sợ làm khó Thời Nghi, đưa tay lên, chỉ vào Mai Hành: "Thôi được rồi, không được đem cô ấy ra làm trò cười đâu".


"Đâu có, tôi chỉ cảm thấy phu nhân của cậu có vẻ như rất thích văn hóa trà". Mai Hành nhìn Thời Nghi, "Thời Nghi, tôi thích uống trà, chỉ cần cô làm được, tôi sẽ chuẩn bị dụng cụ cho cô".


Thời Nghi hiểu ra, người đàn ông này đang nói đến cách pha trà và thưởng trà.


Việc này thật sự không làm khó được cô.


Cô không phải là người thích chứng minh bản thân, nhưng đêm nay ở bên cạnh Châu Sinh Thần, lại gặp bạn thân của anh, tự nhiên cô không muốn chịu thua: "Em đã từng đọc qua Trà Kinh của Lục Vũ, cũng rất thích nghiên cứu loại pha và thưởng trà này. Nếu anh Mai Hành muốn thử cũng không khó".


Mai Hành rất thích thú: "Đun trà, như thế nào?"


Thời Nghi không nhịn được cười: "Cứ như thế này đi, lấy hành, gừng, vỏ quýt, bạc hà để làm gia vị, rồi đem nấu sôi. Em làm cũng không thấy phiền, chỉ sợ các anh không uống được thôi".


Mai Hành cười nói: "Thử một lần cũng không sao".


Thời Nghi nghĩ đến hương vị đó, lúc có chút do dự, Châu Sinh Thần bỗng vỗ nhẹ vào tay cô: "Đừng làm khó cô ấy, pha trà là được rồi".


"Không được!" Mai Hành xua tay, "Có người thạo nghề ở đây, tại sao lại lãng phí như thế? Đã nói là đun trà rồi, tôi bây giờ sẽ lấy bánh trà và dụng cụ, chúng ta nếm thử trà của phu nhân cậu pha".


Mai Hành rất nhanh đi lấy dụng cụ pha trà và bánh trà.


Vì lời gợi ý bất ngờ này, họ lại chuyển chủ đề sang trà. Thời Nghi ngồi xuống, nghe họ tán gẫu những câu chuyện về trà, trong đầu hiện ra một hình ảnh, càng lúc càng rõ nét.


Anh đã từng ngồi trong phòng đọc sách, thảnh thơi đun trà.


Chuẩn bị dụng cụ, chọn nước, lấy lửa, rót nước, sao trà, nghiền trà, rây trà, pha trà, cô quan sát rất cẩn thận, không muốn làm sai bất kì động tác nào của anh, làm lãng phí thời gian. Cô chỉ nhìn theo anh làm, không hề cảm thấy nhàm chán.


Giây phút đó, cô không hề cảm thấy khó chịu.


Cô còn cảm thấy rất thích quá trình dài dằng dặc này, giờ đem những gì anh đã từng dạy làm cho anh thưởng thức.


Mai Hành là người yêu trà, dụng cụ pha trà cũng phải chuẩn bị đến bốn bộ. Mà Thời Nghi quả thực lại là một người hiểu trà đích thực, từ lúc bắt đầu lựa chọn dụng cụ pha trà, đợi lửa ổn định đủ nóng, cho đến độ lửa để sao trà, đều như đang trình diễn một thứ nghệ thuật. Lúc đầu Mai Hành còn nói với Châu Sinh Thần vài câu, đến cuối cùng cả hai người đàn ông đều chăm chú nhìn Thời Nghi.


Trái lại, người trong bức tranh tuyệt vời ấy, chỉ chuyên tâm vào công việc đang làm.


Mùi trà bay lên, điểm xuyết cho bức tranh ấy sắc xanh nhạt như sứ.


Châu Sinh Thần chăm chú nhìn Thời Nghi.


Anh không hiểu tâm tư phụ nữ, càng không hiểu Thời Nghi dù cho cô đã trở thành vợ của mình. Người như cô tại sao cho tới năm hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa hề có trải nghiệm nào trong chuyện tình cảm? Anh không tin bất kì lời giải thích mơ hồ nào như duyên phận hay chuyện đã được định trước nhưng hiện tại chỉ có thể dùng những điều ấy để giải thích cho tình cảm của cô dành cho anh.


Còn tình cảm bản thân dành cho cô thì sao?


Trước lúc cáo từ Mai Hành không hề giấu giếm sự tán thưởng đối với Thời Nghi.


Cô được khen tới nỗi xấu hổ, cứ nhìn sang Châu Sinh Thần cầu cứu, anh vỗ vỗ vai Mai Hành, không nói câu gì. Nhiều khi giữa những người đàn ông không cần phải nói gì cả, như lúc này chẳng hạn.


Mai Hành khẽ cười, cầm áo khoác bước ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.


Cửa đóng lại một tiếng, chỉ còn lại hai người.


Thời Nghi nhìn anh: "Hai người các anh thật hiểu ý nhau".


"Anh biết cậu ấy từ năm anh năm, sáu tuổi,". Châu Sinh Thần cười. "Cậu ấy trước nay đều vậy, gặp những cô gái đẹp liền thích nói nhiều, em đừng để ý".


Những cô gái đẹp?


Thời Nghi cảm thấy cách nói này có chút kỳ quặc, về cơ bản là như vậy, nhưng cô không chỉ là người con gái đẹp, mà còn là vợ anh, mặc dù mối quan hệ giữa hai người hiện tại vẫn giống như bạn bè khác giới.


Anh bước về phía phòng ngủ, cầm một bộ quần áo sạch, theo thói quen cởi cúc áo sơ mi đang mặc, nhưng rất nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó, lại cài vội hai cúc áo lại rồi bước vào phòng tắm. Đến khi có tiếng nước chảy, Thời Nghi mới nghĩ ra tối nay cô và anh sẽ ngủ cùng phòng, nằm chung giường.


Cô nhất thời không biết nên làm gì, bèn ra ngoài sofa phòng khách.


Nếu ngủ cùng nhau, vậy thì... có thể sẽ...


Cô thở ra khe khẽ.


Rất nhanh Châu Sinh Thần bước ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo rất chỉnh tề, khiến cho Thời Nghi cảm thấy hụt hẫng: "Em đợt một chút rồi hãy tắm, anh cho người đến dọn dẹp cho sạch sẽ". Anh nói xong, bước vào phòng ngủ.


"Không sao đâu ạ...". Thời Nghi đứng dậy, định lấy một bộ quần áo sạch, đã thấy anh cầm lên áo khoác ngoài màu đen, vừa mặc vừa đi ra. Cô cảm thấy có chút kỳ lạ: "Anh muốn đi đâu à?"


Ừ". Châu Sinh Thần nói. "Phòng thí nghiệm gặp chút sự cố, cần một cuộc điện thoại hội ý đường dài".


Anh nói nhanh, nhìn xuống đồng hồ rất tự nhiên.


"Vậy tối nay anh có quay về không?"


"Có, nhưng sẽ rất muộn". Anh bật cười. "Vừa rồi uống trà, nên không cảm thấy mệt nữa".


Anh nói đôi ba câu rồi vội vã rời khách sạn.


Nói không thất vọng là nói dối nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn cảm thấy giữa hai người dường như thiếu một cái gì đó. Tình cảm của cá và nước, đầu tiên cần có một mối quan hệ hoà hợp giữa nước và cá, mới có thể nảy sinh tình cảm thuận lợi suôn sẻ được, không phải sao?


Cô đi quãng đường dài tới đây, đã đi dạo cùng anh quá nửa Bremen, nên giờ cũng mệt. Cô mặc váy ngủ ngồi trên giường, lại cảm thấy đồ dùng trên giường như không phải của khách sạn, vô cùng mềm mại.


Nằm chưa được lâu, cô đã ngủ mất.


Vì trong tiềm thức vẫn đang có ý đợi anh nên ngủ không sâu, nghe thấy trong phòng có tiếng động cô liền tỉnh dậy. Mơ mơ màng màng, cô mở mắt, trời đã lờ mờ sáng. Châu Sinh Thần đang dựa vào sofa, định tuỳ tiện nằm ở đó ngủ, phòng mờ tối nên không nhìn rõ mặt của anh.


Mấy giờ rồi ạ?" Thời Nghi bỗng nhiên cất tiếng hỏi.


Anh dừng lại, đưa tay lên nhìn đồng hộ: "Năm giờ bốn mươi phút".


"Vậy anh lên giường ngủ một chút đi...". Cô nói khẽ. "Ngủ trên sofa rất mệt".


Châu Sinh Thần khựng lại vài giây, bỏ áo khoác ngoài trên sofa, bước tới phía bên kia giường, nằm xuống cạnh cô. Giường rất rộng, Thời Nghi cảm thấy anh nằm có chút không tự nhiên, không nhịn được cười khẽ, rất nhanh chóng xoay người, lấy chăn phủ lên người anh, tay đặt lên hông anh. Cô tuỳ ý hơn bình thường một chút, khẽ cười: "Châu Sinh Thần, anh và vợ ngủ chung giường làm anh khó xử sao?"


"Không có, vừa rồi chỉ sợ đánh thức em". Anh thấp giọng.


"Em đã tỉnh rồi".


Anh cười: "Em không ngủ à?"


"Ngủ rồi ạ". Thời Nghi thật thà đáp lại. "Vì anh chưa về nên ngủ không ngon, giờ đầu óc còn mơ màng, em muốn ngủ nữa".


"Vậy em ngủ đi". Anh đưa tay, ôm cô vào lòng. "Buổi chiều anh mới có cuộc họp, có thể ngủ cùng em một lúc".


Nghe thấy anh nói như thế, cô hơi phân vân. Có thể dựa vào ngực anh ngủ như thế này, đây là lần đầu tiên, mặc dù anh vẫn mặc áo sơ mi và quần dài, nhưng cô chỉ mặc mỗi váy ngủ...


Cứ như thế yên lặng một lúc, Thời Nghi cảm thấy nhịp tim mình bắt đầu đập không ổn định, cô không kìm được dịch người ra một chút.


"Không ngủ được à?" Châu Sinh Thần nhận ra, cúi xuống nhìn cô. "Hay em quen ngủ một mình rồi?"


Cô quyết định đổi chủ đề.


"Hôm nay... bạn anh khen em rất nhiều, nhưng anh vẫn chưa nói gì với em cả".


Trong giọng nói của cô, có chút thất vọng.


Châu Sinh Thần ngỡ ngàng rồi rất nhanh liền hiểu ra: "Anh không hay khen người khác, nhưng em luôn làm anh ngạc nhiên, nhiều khi, anh không biết nói thế nào cho phải cả". Cô khẽ cười, thấp giọng hỏi: "Vậy anh lấy cái gì để báo đáp lại em đây?"


"Báo đáp?" Anh nghĩ một lúc. "Nói xem, trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy hả?"


"Anh làm cho em ngủ đi".


"Được". Anh cũng không thấy phiền. "Vậy bình thường phải thế nào thì em mới ngủ?"


"Nghe hát... hoặc nghe đọc thơ, nghe một lúc sẽ ngủ được".


Châu Sinh Thần im lặng một lúc.


Cô nhắm mắt, đợi anh làm cho mình ngạc nhiên.


"Vậy đọc thơ nhé, anh đọc một bài liên quan đến trà, anh sẽ đọc chậm một chút".


Thời Nghi "vâng". một tiếng: "Em có thể chọn nghe vài bài được không? Anh không cần đọc toàn bộ đâu, chỉ cần đọc một hai câu là được rồi".


"Được...". Châu Sinh Thần lần đầu tiên được Thời Nghi làm nũng, cảm thấy như thế thật đáng yêu.


"Bạch Cư Dị?"


"Ông ấy lưu lại hai nghìn bài thơ từ, có khoảng sáu mươi bài liên quan đến trà...".


Cô cười cắt ngang: "Cứ tuỳ ý đi ạ".


Nghiêm túc quá đi, chỉ lơ đãng một chút thôi, là anh liền sa vào lối tư duy nghiêm tục của một nhà khoa học ngay. Thật là...


Châu Sinh Thần cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, mở miệng ứng đối: "Sứ trắng mà tinh khiết, lò đỏ than đương hồng. Bọt trò đượm bụi trần, hoa nổi như mắt cá. Nồng nàn sắc xanh ngọc, hương đưa vương đầu lưỡi[1]".


[1] Nguyên văn: Bạch từ âu thậm khiết, hồn lô thán phương sí. Mạt hạ khúc trần hương, hoa phù ngư nhãn phí. Thịnh lai giai hữu sắc, yến bãi dư phương khí (白瓷瓯甚洁,红炉炭方炽。沫下曲尘香,花浮鱼眼沸。来有佳色,咽罢余芳气) trích trong bài từ Thuỵ hậu trà hứng ức Dương Châu (睡后茶兴忆杨同州) của Bạch Cư Dị. (HĐ)


Thời Nghi không nói gì, anh đọc tiếp ba, bốn câu nữa.


"Ừm...". Cô dường như rất vừa ý, tiếp tục nói. "Tô Thức".


"Pha trà phải lấy nước sông, giẫm chân trên đá giữa đêm vắng người. Gáo này ta múc trăng về, sao kia như chảy cả bình ta mang. Bọt trà tuyết trắng bập bềnh, trà sôi như tiếng tùng reo ngoài hè. Tóc tóc ba chén với đầy, ngoài kia tiếng mõ vang vang hoang thành[2]".


[2] Nguyên văn: Hoạt thủy hoàn tu hoạt thủy phanh, tự lâm điếu thạch cấp tham thanh. Đại biều trữ nguyệt quy xuân ủng. Tiểu tiêu phân giang nhập dạ bình, tuyết nhũ dĩ phiên tiên xứ cước, tùng phong hốt tác tả thời thanh. Khô tràng vị dị câm tam oản, tọa thính hoang thành trường đoản canh (活水还须活火烹,自临钓石取深清。大瓢贮月归春瓮,小杓分江入夜瓶。雪乳已翻煎处脚,松风忽作泻时声。枯肠未易禁三碗,坐听荒城长短更). Đây là bài Cấp giang tiên trà (汲江煎茶) của Tô Thức. (HĐ)


Lúc đầu cô còn yêu cầu tên tác giả, về sau đã mệt, anh đành chọn tuỳ ý, đọc cho cô nghe.


Từ Lý Bạch đến Lưu Vũ Tích, thậm chí có cả một số bài không nổi danh, vừa nhớ lại vừa đọc, cũng không gặp phải trở ngại gì. Đây cũng là lần đầu Châu Sinh Thần phát hiện ra trí nhớ rất tốt của bản thân lại có thể làm những việc thú vị như thế này.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Mười bốn ngày yêu

Mười bốn ngày yêu

"mình quen nhau chỉ mấy ngày, quen qua điện thoại thì chia tay cũng chỉ qua điện thoại

25-06-2016
Khi em bé ra đời

Khi em bé ra đời

"Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và sẽ cười với con suốt cả ngày. Con sẽ cảm

01-07-2016
Tiệc Báo Thù

Tiệc Báo Thù

Nếu bạn đã từng đọc Kỳ Án Ánh Trăng của tác giả Quý Cổ Nữ thì sẽ biết tác

19-07-2016 40 chương
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương
Kế hoạch làm thêm

Kế hoạch làm thêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại" Huynh đành

27-06-2016

pacman, rainbows, and roller s