XtGem Forum catalog
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 120 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 9 - Tình yêu làm sao có thể giải thích

↓↓

Cô chỉ cười, không phủ nhận điều gì.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Dù sao được anh dạy bảo, cô luôn lấy đó làm tự hào.


Anh gọi chú Lâm đến, đưa cho ông tờ giấy nhớ, dặn dò ông chú ý chuẩn bị những quyển sách này để xem vào buổi chiều. Đợi đến khi chú Lâm ra khỏi phòng, Châu Sinh Thần mới nhìn sang cô: "Thời Nghi, xin lỗi em, mặc dù chúng ta trên danh nghĩa là quan hệ vợ chồng, tuy nhiên đến cả chữ viết của em mà anh cũng không rõ. Sau khi việc lần này kết thúc, anh sẽ dành nhiều thời gian để chúng ta có thể hiểu rõ nhau hơn".


Người đàn ông này, luôn luôn nghiêm túc ở những chỗ không thể tin được.


Cô cười, lại nhìn sang chiếc nhẫn trên mặt bàn.


Châu Sinh Thần nhìn theo ánh mắt cô, sau đó rút ví ra rồi cất chiếc nhẫn vào. "Việc như vậy sẽ không xảy ra lần nữa"., anh nói.


Hai người nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau rời khỏi khách sạn.


Trên xe quả nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng những cuốn sách mà cô thích, sau khi đến nơi, Châu Sinh Thần xuống xe, hỏi cô muốn ở lại trên xe hay muốn tìm một nơi để nghỉ. Cô ngồi dựa lưng ghế, nghĩ đôi chút rồi hỏi: "Anh sẽ đi rất lâu sao?"


"Không lâu". Châu Sinh Thần cởi áo khoác ngoài vắt lên cánh tay. "Nhiều nhất là nửa giờ".


Anh là người nguyên tắc về mặt thời gian, nếu đã nói là nửa giờ thì nhất định không quá nửa giờ.


"Vậy em ngồi trên xe đợi anh". Cô giơ quyển sách lên. "Có thêm nửa giờ để đọc sách, nếu như cùng đi với anh vậy những người đó em cũng không quen biết... thực ra em không thích gặp gỡ người lạ cho lắm".


Anh biết!" Anh cười, ghé lại gần cô thấp giọng nói: "Em sẽ đỏ mặt".


Đôi mắt cô mở lớn: "Thật sao?"


Thật".


Anh cười, bước xuống xe, để cô lại với chú Lâm.


Tuy nhiên khi Châu Sinh Thần rời đi, chú Lâm xuống rời khỏi ghế lái, mở cửa đi ra, đứng dựa vào đầu xe.


Bãi đỗ xe nằm ở tầng ba tòa cao ốc, tầm nhìn khá rộng, cô quét mắt nhìn ra, cảm thấy dường như chú Lâm vì thân phận của cô nên mới quyết định không ngồi trong xe. Thời Nghi cúi đầu tiếp tục đọc sách, truyền kỳ dã sử, câu chuyện được truyền lại từ hàng trăm nghìn năm trước, người viết khá hay, bút pháp mạnh mẽ chạm đến trái tim người đọc, khiến cô thấy hứng thú.


Từng dòng từng chữ trôi qua, đến khi tên của anh xuất hiện.


Những dòng chữ đơn giản trên nền giấy trắng, tất cả chỉ khoảng chục dòng, nhưng Thời Nghi lại nhìn chăm chú vào những dòng chữ đó gần bảy tám phút, không dám xem tiếp, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, một giọng nói trầm ấm có chút lo lắng vang lên trong tai cô.


Cô không phải không tìm kiếm những ký ức có liên quan đến giấc mộng nửa tỉnh nửa mê đó, nhưng tất cả đã đi qua, thân là nghịch thần tặc tử, không ai có thể vì anh mà nêu rõ lập trường của mình. Cả cuộc đời của anh, trong những trang sử sách không hề ghi chép lại.


Cô ngồi đó, không biết bao lâu, từng chữ từng câu, cuối cùng cũng đọc hết đoạn dã sử.


Đặt sách qua một bên, lại nhìn sang chiếc áo anh để lại trước khi xuống xe.


Cô không kìm được đưa tay chạm vào, ngón tay lướt dọc theo phần ống tay áo đi xuống, nhẹ nhàng trượt theo một đường tròn. Chỉ có như vậy mà mặt cô đã đỏ bừng lên, cứ như cô đang chạm vào anh vậy.


Anh đã từng sống một cuộc đời "không phụ thiên hạ"., đến cuối cùng vẫn bị nhấn chìm.


Nhưng hiện tại việc anh muốn làm, đến cả trăm nghìn năm sau có lẽ sẽ không có ai ghi lại.


Tham vọng của anh, sự bao dung của anh, hành động của anh liệu có mấy người hiểu được?


Tâm trí cô hơi loạn, cô ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi để lấy lại bình tĩnh.


Ngay vào thời khắc nhắm mắt lại, bất chợt một loạt tiếng súng chói tai vang lên. Thời Nghi vội vàng mở mắt, cô không dám tin vào những điều đang diễn ra bên ngoài xe, có bốn người tay cầm súng, họ không hề bịt mặt, mục tiêu của họ mặc dù không phải ở đây, tuy nhiên âm thanh của tiếng súng phá tan cửa kính ô tô vang đến cũng đủ khiến cô hiểu đây là sự thật.


"Cô Thời Nghi...". Chú Lâm vội vàng mở cửa xe. "Đừng di chuyển, cứ ngồi yên trong xe".


Cô phản ứng không kịp, chỉ thấy trước đầu xe có bốn chiếc xe hơi vội vàng lao tới, che khuất tầm nhìn của cô.


Những người trên xe bước xuống đều đứng bên ngoài bảo vệ chiếc xe của Thời Nghi. Tiếng người la hét hay tiếng súng nổ dường như không liên quan gì đến nơi đây.


Vẫn là tiếng súng nổ nhưng cô không thể nhìn thấy thêm bất cứ điều gì.


Bàn tay cô vô thức nắm lấy chiếc áo bên người.


Cô hoàn toàn không thể nghĩ được điều gì, chỉ biết nhớ đến lời chú Lâm, không di chuyển.


Rất nhanh, tiếng súng chấm dứt, tất cả lại quay về yên tĩnh như ban đầu.


Dù vậy những người bảo vệ quanh chiếc xe vẫn không động đậy, cô không dám chớp mắt, bất chấp việc không nhìn thấy gì cả, đăm đăm về một hướng, từ từ nói với bản thân mình rằng, Thời Nghi, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh...


Đột nhiên, cánh cửa xe mở ra.


Cô nắm chặt hơn chiếc áo của anh hơn, sợ hãi nhìn về phía cửa xe.


"Thời Nghi".


Châu Sinh Thần gọi cô.


Cô muốn trả lời, muốn mở miệng trả lời anh nhưng không có bất cứ âm thanh nào thoát ra.


Thời Nghi". Anh gọi cô lần nữa, chất giọng nhẹ nhàng, cả người cũng ngồi vào trong xe. "Không có việc gì đâu, đừng sợ, không có bất cứ nguy hiểm nào nữa rồi". Đây là lần đầu tiên anh nói năng lộn xộn, chỉ muốn cho cô biết rằng đã không còn nguy hiểm nữa.


Giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu vang lên không ngừng an ủi cô.


Châu Sinh Thần nắm lấy tay Thời Nghi, lấy lại chiếc áo của mình rồi nắm tay cô: "Nói gì với anh đi, Thời Nghi, gọi tên anh đi?"


Châu Sinh Thần...". Cô gọi tên anh, rút cuộc cũng thốt ra được câu đầu tiên.


"Tiếp tục gọi tên anh".


"Châu Sinh Thần...".


"Tiếp tục gọi".


"Châu Sinh Thần".


Giọng của anh đã lôi cô ra khỏi những ký ức về trận súng nổ vừa rồi.


Tiếng súng nổ, tiếng thét, tất cả dần dần bị đẩy lùi ra khỏi cuộc đối thoại của cô và anh. Tay của Châu Sinh Thần khô ráo, ấm áp, anh nắm tay cô rất chặt, chặt đến mức cô cảm thấy hơi đau.


Nhưng chính vì cảm nhận được cơn đau do anh nắm tay mình quá chặt mà Thời Nghi từ từ lấy lại bình tĩnh.


"Tốt hơn rồi phải không?" Anh thấp giọng hỏi.


"Vâng". Cô xấu hổ cười cười. "Rất xin lỗi, em thực sự chưa bao giờ nhìn thấy...".


Ngay cả kiếp trước, cô cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh binh đao tàn khốc, máu chảy vô tình như vậy.


"Không sao, phản ứng của em rất bình thường". Anh gạt nhẹ tóc cô vén ra sau tai, ngón tay lướt qua khuôn mặt cô. "Chẳng có ai không sợ tiếng súng cả".


Ngoài việc xem trên tivi thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy điều này.


Nhưng anh lại rất bình tĩnh.


Thời Nghi nhận ra, anh không hề sợ hãi, mà chủ yếu là lo lắng cho cô.


Cuộc nổ súng rất nhanh đến tai cảnh sát, từng chiếc xe cảnh sát không ngừng vào bãi. Châu Sinh Thần không muốn cô ở lại đây nên trước khi cảnh sát phong tỏa khu vực này, họ đã nhanh chóng có được giấy phép rời khỏi đây. Thời Nghi ngồi trên xe, bất giác nhìn lại nơi vừa nãy xảy ra tiếng súng nổ.


Kính xe ô tô vỡ nham nhở, mọi thứ đều hỗn loạn.


Có cả người nước ngoài dưới sự sắp xếp của cảnh sát cũng đang chờ đến lượt thẩm vấn.


Xe của họ đột ngột rời khỏi chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của một số người, trong đó có một vài viên cảnh sát. Thời Nghi biết họ không thể nhìn thấy những ai trên xe nhưng cô vẫn tránh đi và bắt gặp anh đang nhìn mình. Cô quay đầu, cười với anh, nhẹ giọng nói: "Em không sao, đừng lo lắng".


Châu Sinh Thần đưa tay chạm vào tóc cô: "Về tới nơi nghỉ ngơi sớm một chút".


Thời Nghi gật đầu.


Cô đột nhiên sợ hãi, vừa rồi nếu như chính cô hoặc anh bị trúng đạn, không kịp cứu chữa, vậy phải chăng họ sẽ lại xa nhau một lần nữa? Những xúc cảm này cứ cuốn lấy cô không thể dứt ra.


Dường như Châu Sinh Thần vẫn không yên tâm, nên không cùng cô ăn cơm ở ngoài, mà cho người chuẩn bị đổ ăn mang lên phòng. Cầm đôi đũa bạc hơi lạnh trên tay, cô không còn lòng dạ nào mà ăn, Châu Sinh Thần nhận ra Thời Nghi không muốn ăn, cũng không khuyên cô ăn thêm, gọi người dọn thức ăn đi, lấy cho cô một cốc trà.


Chú Lâm bước vào, dường như muốn nói gì đó với anh, Thời Nghi rất thức thời lui vào phòng trong, lúc thay đồ cô nhìn thấy mấy mảnh giấy nhỏ rơi xuống.


Chính là trang giấy lúc chiều cô xé.


Lúc đó không có chỗ vứt nên cô tiện tay cho vào túi quần, thò tay vào túi, rút ra được một nắm giấy. Thời Nghi sợ anh nhìn thấy liền đem quần đến phòng vệ sinh, lộn túi ra ngoài, đem tất cả đống giấy vụn bỏ vào thùng rác.


Khi ra đến ngoài cô mới thấy Châu Sinh Thần đã ở trong phòng.


"Sao em lại cầm quần?" Anh hỏi.


"Không có gì, sợ anh vào phòng nên vào nhà tắm thay quần áo".


Anh cười nhẹ: "Sợ anh vào ư?"


Giọng anh có chút trêu chọc.


Thời Nghi không cười đáp lại. Cô đặt chiếc quần lên sofa, quay người lại, đã thấy anh ở ngay cạnh: "Vẫn nghĩ đến chuyện ban nãy sao?"


"Vâng".


"Chỉ là vô tình thôi". Anh giải thích đơn giản. "Tòa nhà đó là khu chợ lớn của người Hoa, tòa nhà đó có hai công ty dịch vụ, lần này họ xảy ra tranh chấp mà thôi. Em cũng biết, ngành này khá là bạo lực, tranh chấp giữa các công ty vô cùng nghiêm trọng, dùng bạo lực để giải quyết là chuyện xảy ra thường xuyên, chúng ta chỉ vô tình gặp phải mà thôi".


Cô gật đầu, chấp nhận lời giải thích của anh.


Sau đó hai người cùng im lặng.


Anh ở ngay đó, đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng cũng rất dễ dàng biến mất.


Bất luận Châu Sinh Thần là ai, anh có thân phận như thế nào, sự việc vừa xảy ra khiến cô nhận thức được sự mong manh của số phận, dường như tất cả đều khiến cô bất an.


Châu Sinh Thần nhìn thấu tâm tư của cô, muốn nói gì đó nhưng cô đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tay còn lại giữ mép áo sơ mi, tiến lại gần, hôn anh.


Cô khép hờ đôi mắt, cảm giác được anh ôm lấy eo mình, hôn đáp lại mình.


Bất kể họ có bao nhiêu lần thân mật, khi hôn anh, cô vẫn thấy tim mình đập mạnh, dường như không thở được.


Lát sau, cô buông tay anh, lại vần vò mép áo sơ mi anh.


Châu Sinh Thần nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"


"Châu Sinh Thần". Cô nói. "Em rất đẹp, đúng không? Trong số những người anh quen biết cũng được coi là ưa nhìn... có thể có người đẹp hơn em, nhưng mà...".


"Không có, không ai đẹp hơn em cả". Anh cười cười. "Trước đây đọc lịch sử, điều anh không tin nhất chính là mỹ nhân kế. Tuy vậy sau khi gặp được em thì anh tin rồi".


Cách nói của anh rất khoa trương.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Chốn thiên đàng

Chốn thiên đàng

Thân em như hạt mưa sa... *** Dân làng gọi cô là Lú. Có người giải thích rằng cô có

24-06-2016
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016