Old school Swatch Watches
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 86 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 9 - Tình yêu làm sao có thể giải thích

↓↓

Thời Nghi nghe cảm thấy rất thoải mái, không nói gì nữa.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cô biết, anh không hiểu ý nghĩa của những việc này, mặc dù là những bài thơ khác nhau nhưng cô đã từng được ru ngủ bằng phương thức như thế. Dần dần, trong giọng đọc lúc trầm lúc bổng của anh, cô dần chìm vào vô thức. Anh nhắm mắt lại đọc cho cô nghe, càng lúc càng chậm dần, cuối cùng dừng lại.


Trong phòng tịnh không một tiếng động.


Châu Sinh Thần nhìn cô rất lâu, khi nhận ra cô thật sự chìm sâu vào giấc ngủ, anh mới nhắm mắt lại thiếp đi.


Anh ngủ khoảng hai tiếng, đến bảy rưỡi mới tỉnh.


Thời Nghi vẫn đang ngủ rất say, từ góc nhìn của Châu Sinh Thần, có thể thấy được đường nét cong cong trên gương mặt cô, phần gáy, thậm chí cả làn da mịn màng của cô trong cổ áo. Anh cứ nhìn như thế cho tới khi trong lòng dậy lên một cảm giác khó gọi tên, Thời Nghi cử động khe khẽ, nắm lấy cổ tay áo sơ mi của anh, thả ra, rồi lại rất nhanh nắm chặt.


Anh thận trọng trở mình, khẽ gọi cô: "Thời Nghi?"


Cô không rõ là đang mơ hay đã tỉnh, "vâng". một tiếng.


Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng cúi đầu, hôn lên làn da ở cổ, chạm nhẹ vào gáy của cô, Thời Nghi tránh đi trong vô thức, anh lại lần dọc theo xương quai xanh, cởi bỏ hai cúc áo ngủ của cô, lộ ra chút xuân sắc.


"Châu Sinh Thần". Cô tỉnh dậy, mơ hồ gọi tên anh.


"Ừm?"


Cơ thể hai người rất gần nhau, tưởng như không có kẽ hở.


Cô có thể cảm nhận được sự thay đổi nơi anh, cũng giống như ham muốn lúc tỉnh dậy giữa đêm... Cổ họng khô khốc, cô không kìm được mà xoay người, mặt đỏ tía tai tránh đi sự tiếp xúc của cô với anh: "Có muốn tắm trước không?"


"Không cần". Anh thấp giọng nói, "Anh chỉ muốn ôm em thôi".


Hành động và lời nói của anh hoàn toàn khác nhau.


Thời Nghi không nói gì, cảm thấy môi của anh, thực sự chỉ hôn môi, chạm vào đùi, xương quai xanh và trước ngực, không tiến cũng không lui, hai người ở trong chăn mỏng, vô cùng thân thiết, thậm chí còn có cảm giác như đang bị giày vò.


"Em đã đọc qua Thượng Lâm Phú chưa?" Anh hỏi.


Thời Nghi "dạ". khẽ một tiếng.


Cô chưa bao giờ nghe anh nói về Thượng Lâm Phú, và cũng chẳng ngờ anh lại hỏi cô về bài phú này.


"Lần đầu gặp em, anh liền nghĩ tới Thượng Lâm Phú và câu thơ miêu tả dung mạo người con gái trong bài phú ấy". Châu Sinh Thần muốn buông cô ra, mà thấy thực gian nan, chỉ có thể thấp giọng tiếp tục, hòng cắt đứt ham muốn với cơ thể cô. "Xuất trần thoát tục, mỹ lệ vô ngần. Câu đó dùng để hình dung em rất phù hợp".


Đây là lần đầu tiên Châu Sinh Thần nhắc đến cuộc gặp gỡ của hai người.


Cũng là lần đầu tiên anh nói những lời tình cảm như thế với cô.


Thời Nghi nhắm mắt, cười.


Cô vươn tay, chạm vào mặt anh. Châu Sinh Thần im lặng, để cô tuỳ ý lướt qua lông mày, mắt, mũi. Động tác của Thời Nghi rất dịu dàng, thậm chí trong đó mang cả những cảm giác mà anh khó lòng hiểu được.


"Bề ngoài dẫu đẹp, vẫn sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng trong lòng em anh là tốt nhất". Cô khẽ giọng nói. "Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách. Thế nhân tầm mắt hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà không thấy được cốt cách bên trong. Em có thể chạm vào được cốt cách mỹ nhân của anh".


Những chi tiết nhỏ như sống mũi và xương mày đều không hề thay đổi.


Lịch trình hội nghị uỷ viên ban chấp hành hội nghị nghiên cứu không gian quốc tế lần này rất dày đặc, tuy có một tuần nhưng thời gian hai người gặp nhau không bao lâu. Thời Nghi lại tự tìm thú vui cho mình, sau khi biết được thời gian biểu của anh bèn đi tới vùng phụ cận của Bremen dạo chơi.


Vừa đúng lúc có giải thi đấu của Đức, Thời Nghi thậm chí không những rất thích thú, còn đến tận nơi xem một trận.


Cô trước đây vốn không có bạn trai, nhưng Hồng Hiểu Dự lại là một cổ động viên rất cuồng nhiệt của đội tuyển Đức, không ngừng truyền bá cho cô đủ loại kiến thức vậy nên cô ngồi trên khán đài vẫn có thể nhận ra các hậu vệ, tiền đạo, tiền vệ nổi tiếng.


Cô nói với Hồng Hiểu Dự rằng mình đang ở sân vận động, Hồng Hiểu Dự lập tức gọi lại, rất muốn cảm nhận không khí ở đó.


May mắn thay những vị trí bên cạnh chỗ của cô đều trống, vì thế không làm phiền đến người khác.


"Thời Nghi, Thời Nghi, lần sau cho tớ đi cùng với được không?" Hồng Hiểu Dự ở đầu dây bên kia khóc lóc nói: "Cậu tìm được đại gia rồi bèn bỏ mặc tớ, tớ tự mua vé, chỉ cần cậu trả tiền ăn ở cho tớ là được mà".


"Được được, lần tới tớ sẽ trả tiền ăn ở cho cậu". Thời Nghi rất vui, nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nhưng lần sau chưa chắc sẽ tới Đức".


Hồng Hiểu Dự càu nhàu, tiếp tục than phiền.


Cô vừa nghe vừa thuận tay tìm chai nước khoáng bên cạnh mình, bất ngờ bị người khác đụng phải.


Cô ngẩng đầu lên, không ngờ lại gặp đúng Châu Văn Xuyên.


"Thật tình cờ". Cô nói.


"Cũng không phải là tình cờ đâu...". Châu Văn Xuyên ngồi xuống cạnh cô, "Em đến Bremen một tuần rồi, mục đích là muốn gặp chị".


Thời Nghi có chút không hiểu, nhưng cũng không truy hỏi, cô cầm chai nước của mình: "Em cũng ở Bremen sao? Chị chưa nghe anh trai em nói".


Anh ấy chưa nói sao?"


"Ừ".


Châu Văn Xuyên bật cười: "Chắc anh ấy sợ chị hiểu lầm".


"Hiểu lầm?"


"Hiểu lầm anh ấy với vợ em". Châu Văn Xuyên không hề có ý định che giấu gì, "Chị có thể chưa biết, vợ em Đồng Giai Nhân và anh ấy từng có hôn ước, khi đó họ còn rất nhỏ. Cũng vì lý do này, vợ em lúc còn đi học luôn lẽo đẽo theo sau anh ấy, ngay từ đầu họ đã gắn bó với nhau như anh em, nói cách khác, họ lớn lên cùng nhau".


Những lần trước gặp Đồng Giai Nhân, Thời Nghi cũng có cảm giác rằng cô ấy chú ý đến Châu Sinh Thần, nhưng không nghĩ rằng lại như vậy. Quá khứ của anh, là cùng với Đồng Giai Nhân sao?


Châu Văn Xuyên tiếp tục nói: "Sau đó vì một số lý do, hôn ước bị hủy, cũng vì một số lý do nên em đã lấy cô ấy". Châu Văn Xuyên cũng cảm thấy cũng điều mình nói rất hàm hồ, tự lắc đầu cười: "Đằng sau còn rất nhiều những chuyện phức tạp nữa, nếu có cơ hội, em nghĩ chị có thể hỏi anh trai em".


Cô gật đầu, đoán rằng Châu Văn Xuyên không muốn nói tới chuyện này nữa, nhất định sẽ liên quan đến rất nhiều chuyện không vui.


Thời Nghi không biết bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe Châu Sinh Thần nói về câu chuyện của nhà họ Châu Sinh hay chưa, vì thế cô cũng không truy hỏi nữa.


Cô ấy với anh trai em rất giống nhau, đều lập chí công hiến cả đời mình cho khoa học". Châu Văn Xuyên khẽ nhún vai. "Thực ra em không hiểu lắm những việc mà họ làm, lần này cũng tình cờ được mời đến".


Những lời Châu Văn Xuyên nói phần lớn đều là những câu chuyện phiếm.


Thời Nghi vừa tiếp chuyện với Châu Văn Xuyên, vừa giả vờ xem bóng đá, thực ra vẫn đang nghĩ xem mục đích của việc anh ta cố ý đến gặp cô là gì. Theo trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy tình cảm của Châu Văn Xuyên đối với Châu Sinh Thần không hề sâu sắc như tình cảm của anh em ruột thịt. Cho dù vì Đồng Giai Nhân hay bất kì lý do nào, Thời Nghi hiểu rằng bản thân mình không thể hoàn toàn tin tưởng con người này.


Sau khi trận đấu kết thúc, hai người rời sân vận động.


Châu Văn Xuyên có xe tới đón, cô nhìn những tuỳ tùng đi theo cùng anh ta, có cả tài xế, đều là người đã đi theo Châu Sinh Thần nhiều năm, họ rất lễ phép lịch sự, quy củ, mở miệng ra đều là "cô Thời Nghi". và "cậu hai"..


Châu Văn Xuyên thấp giọng hỏi có phải Đồng Giai Nhân đã về khách sạn rồi không, người đàn ông mặc âu phục màu đen khẽ gật đầu, lúc đó anh ta mới hỏi Thời Nghi: "Có phải anh trai em đã sắp xếp xe đến đón chị rồi không? Có cần em đưa chị về khách sạn không?"


Thời Nghi lắc đầu, thuận miệng nói: "Không cần đâu, chị đã có hẹn với bạn rồi".


Châu Văn Xuyên khẽ nhướng mày, tựa hồ nhận ra cô đang mượn cớ nhưng không vạch trần.


Anh ta rút từ trong người ra một phong thư, đưa cho cô: "Thứ này, em nghĩ, nên thuộc về chị. Hôn nhân của nhà họ Châu Sinh từ trước đều do cha mẹ sắp đặt, phần lớn là vì lợi ích chung. Từ góc độ của gia tộc, em rất trân trọng hôn nhân của mình, hi vọng chị Thời Nghi và em giữ im lặng, nhưng đồng thời muốn chuyện này được giải quyết".


Thời Nghi nhận lấy, nhìn Châu Văn Xuyên lên xe đi khỏi, lật qua lật lại phong thư.


Trong phong thư chỉ có một thứ rất nhỏ, có vẻ như là một chiếc nhẫn.


Cô không mở ra ngay.


Sau khi về khách sạn rửa tay sạch sẽ, tự lấy cho mình một cốc nước nóng, cô mới mở phong thư, lấy ra chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn Châu Sinh Thần đang đeo. Chiếc nhẫn trắng đơn giản, không có thêm bất kì đồ trang trí nào, thậm chí là hoa văn, cô nhìn rất kĩ, mặt trong có khắc chữ: "Ngày mùng Chín tháng Tư, năm Tân Mão"..


Mặc dù Thời Nghi không thường ghi nhớ lịch m, nhưng cô lại rất nhớ đây chính là ngày Mười một, tháng Năm theo Dương lịch.


Đây là chiếc nhẫn mà anh làm mất, không hề sai.


Thời Nghi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, tay cô rất nhỏ, chiếc nhẫn anh đeo tất nhiên là rộng. Cứ như vậy khẽ xoay xoay một lúc, lòng ghen tuông vừa nãy đều biến mất. Tuy vẫn còn để bụng chuyện Đồng Giai Nhân và anh từ nhỏ đã biết nhau, nhưng cô chắc chắn rằng anh không hề biết chuyện này.


Không có người nào đần độn tới mức, cầm chiếc nhẫn có khắc ngày kết hôn đem tặng người khác.


Huống hồ là người thông minh như Châu Sinh Thần.


Cô khẽ thở dài, cùng lúc có tiếng cửa mở, Châu Sinh Thần vừa bước vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.


Thời Nghi ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu sao lại nhớ đến sự gần gũi giữa hai người sáng sớm hôm nay, ánh nhìn có chút mông lung: "Hôm nay em có gặp em trai anh". Châu Sinh Thần cởi áo ngoài vắt lên sofa: "Cậu ấy tìm em à?"


"Vâng, còn cùng em xem nửa trận bóng đá nữa".


Anh đang muốn ngồi xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay cô, thoáng sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc anh liền đoán ra chân tướng: "Thứ này là cậu ấy đưa cho em?"


"Vâng".


"Có phải cậu ấy đã nói với em về mối quan hệ của anh và Đồng Giai Nhân?"


"Nói rõ ràng đến mức nào rồi?" Châu Sinh Thần ngồi xuống. "Có cần anh bổ sung thêm gì không?"


Thời Nghi thấy anh vẫn bình thản như không, ngược lại có chút hiếu kỳ: "Anh không sợ em giận sao?"


Châu Sinh Thần cười: "Trí tuệ của em cũng tốt, nhất định có khả năng tự suy nghĩ".


Thời Nghi cũng cười theo: "Cảm ơn lời khen ngợi của anh".


"Anh và cô ấy biết nhau từ nhỏ, cùng học chung một trường, kể cả bây giờ thỉnh thoảng cũng hợp tác giao lưu". Châu Sinh Thần hơi khát, nhìn thấy cốc nước của Thời Nghi trên bàn, rất tự nhiên cầm lấy uống một hơi. "Sau đó em gái của cô ấy lấy chú anh, anh và cô ấy hủy bỏ hôn ước, anh cũng không rõ lý do vì sao cô ấy và Văn Xuyên lại lấy nhau".


Lời bổ sung rất ngắn gọn, trực tiếp giải thích vấn đề.


Cô nghĩ, cùng nhau lớn lên, đã có hôn ước, lại vì câu chuyện kỳ lạ này mà hủy bỏ hôn ước, trong lòng của Đồng Giai Nhân trước sau gì cũng sẽ có anh. Huống hồ Châu Văn Xuyên đã nói, cô ấy và Châu Sinh Thần cùng chung chí hướng, rất giống nhau.


Thời Nghi xoay chiếc nhẫn, tâm tư bị xáo trộn.


Lúc định thần lại, nhận ra anh cũng đang trầm ngâm nhìn cô.


"Ngày mai anh phải quay về". Anh nói. "Chuyến bay sáng sớm mai".


Thời Nghi đặt chiếc nhẫn lên bàn: "Em cũng nên quay về rồi".


Châu Sinh Thần đã nói từ trước rằng anh chỉ ở Bremen một tuần, cô không biết rõ ngày giờ chuyến bay nên khi anh nói điều này cũng không quá ngạc nhiên, chỉ có điều cô thấy có chút không nỡ.


Từ trước đến nay, Thời Nghi vẫn không che giấu tình cảm của mình dành cho anh.


Anh cũng nhận ra điều đó: "Hội nghị lần này đã kết thúc, tuy nhiên anh còn một chút việc riêng cần giải quyết, sau bữa tối sẽ trở lại".


"Chúng ta cùng đi được không? Cô hỏi anh. "Em sẽ không làm phiền đến anh".


Cô chỉ muốn có thêm thời gian để ở bên anh, kể cả việc ngồi trên xe đợi anh cô cũng chấp nhận.


Anh cân nhắc một chút rồi nói: "Được, vậy em nói với chú Lâm chuẩn bị một số sách mà em thích để đọc trên xe nhé".


Đúng là một ý kiến hay, cô cầm mảnh giấy nhớ trên bàn, lấy bút chì viết một vài tên sách, đều là những cuốn cô muốn xem nhưng chưa mua được. Chữ của cô khá đẹp, thậm chí có thể nói là rất có cá tính, Châu Sinh Thần cầm lên, xem kĩ và hơi bất ngờ: "Chữ của em đẹp hơn chữ của chú Lưu". Anh nói đến vị khách mà lần trước tặng chữ cho cô.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương
Bí mật của tình yêu

Bí mật của tình yêu

Trước khi Angelina Jolie phải phẫu thuật ngực trong bí mật, gia đình Brad Pitt hẳn đã

29-06-2016
Bạn tôi ơi...!!!

Bạn tôi ơi...!!!

(khotruyenhay.gq) Nó! Một anh chàng có dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt

28-06-2016
Bác sếp ấy

Bác sếp ấy

(khotruyenhay.gq) Câu chuyện có thật về một người lãnh đạo... *** Bác làm sếp lâu

29-06-2016
Bạn thân khác giới

Bạn thân khác giới

Hai đứa im lặng không nói gì nữa. Lặng lẽ ngồi xuống bãi cát. Ngân đưa tay ra nắm

24-06-2016
Về lại thiên đường

Về lại thiên đường

Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn

24-06-2016
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương