Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 7 - Chuỗi hạt mười tám viên

↓↓
Tàng thư lâu luôn ẩn chứa rất nhiều câu chuyện.


Cô không biết nơi này đã có bao nhiêu người lui tới, tồn tại bao nhiêu câu chuyện, nhưng nơi này là Giang Nam, còn toà lâu trong hồi ức của cô lại ở Tây Bắc, đã bị chôn vùi dưới cát bụi quá lâu rồi.


Châu Văn Hạnh lấy ra một chiếc chìa khoá đồng dài kiểu cũ để mở.


Có lẽ sợ Thời Nghi thích sạch sẽ nên vừa mở cửa vừa nói với cô, nơi này mỗi ngày đều có người cố định đến quét dọn: "Đúng rồi, chị có dị ứng với bụi và phấn hoa không?"

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thời Nghi lắc đầu.


"Anh cả em dị ứng với bụi và phấn hoa". Châu Văn Hạnh khẽ cười.


Thời Nghi gật đầu: "Chị nhớ rồi, sau này trong nhà sẽ không dính hạt bụi nào, hơn nữa sẽ không trồng hoa cỏ gì".


Châu Văn Hạnh cười rộ lên: "Anh ấy dị ứng cũng không nghiêm trọng lắm". Bỗng nhiên cô ấy hạ thấp giọng, giống như thiên vị Thời Nghi vậy. "Vì thế lúc chị và anh ấy cãi nhau thì cho anh ấy ngửi hoa, cả người anh ấy sẽ sưng đỏ, không nhiều nhưng đặc biệt thú vị".


Quả thực Thời Nghi hoài nghi cô gái trước mặt này có phải là người học y hay không. Đến cô còn biết dị ứng là chuyện không thể xem nhẹ, tuy triệu chứng bình thường nhưng nếu thực sự nghiêm trọng thì rất đáng sợ.


Bên trong đúng là không dính chút bụi nào. Thời Nghi đi từ lầu một lên lầu ba, thích thú tận hưởng không gian cổ xưa này. Từ những đồ vật bày biện ở từng góc cho đến bức tượng điêu khắc gỗ trên đỉnh đầu đều cảm thấy thú vị. Châu Văn Hạnh có vẻ chẳng mấy hứng thú với văn học cổ, cũng không nói nguyên do, vì thế để Thời Nghi tự mình đi lên tầng cao nhất. Do là lối kiến trúc cổ nên toà lâu này cao đúng mười trượng.


Phía Đông và phía Nam của tầng ba là cửa sổ, trên mười mấy hàng giá sách đặt các thư tịch đủ màu, có sách cuộn, cũng có sách quyển, may mà không có thẻ tre, nếu không cô sẽ thực sự hoài nghi về chính thời đại mà mình đang sống.


Châu Văn Hạnh nhận điện thoại, do tín hiệu không tốt nên vội vã xuống lầu.


Cô đứng bên giá sách, tiện tay cầm một cuốn lên, chợt nghe thấy có tiếng bước chân.


Châu Sinh Thần nhanh chóng xuất hiện, tay anh đặt lên tay vịn điêu khắc cuối cùng của cầu thang, xuyên qua khe hở của dãy giá sách cao một mét ba, nhìn thấy cô, anh hỏi: "Có sách mà em thích không?"


"Em mới đến không lâu". Thời Nghi đặt sách xuống. "Không phải anh nói trong nhà có chuyện cần giải quyết sao?"


"Xong rồi". Anh khẽ cười. "Mấy chuyện chị em dâu còn lại không cần anh nhúng tay vào".


Vẻ mặt anh rất bình thản, nhưng giọng nói vẫn có chút không tự nhiên.


Dù sao cũng là một số mâu thuẫn gia đình, quả thực không cần anh giải quyết.


Việc anh vội vàng rời đi, thậm chí bước đi có hơi nhanh, là vì muốn xem Thời Nghi nhìn thấy món quà này của mình sẽ có phản ứng gì, nhưng giờ lại thấy thái độ của cô cũng không mấy hào hứng.


Thời Nghi quay lưng về phía ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ. Khí chất điềm tĩnh cổ điển này của cô hệt như người con gái ngoảnh đầu lại làm khuynh nước khuynh thành trong truyền thuyết.


"Sao em không tới bên cửa sổ để xem?" Anh từ tốn bước đến.


Thời Nghi ngẩn người, liếc mắt nhìn cửa sổ mở rộng, chậm rãi di chuyển bước chân. Một thứ cảm giác vô cùng sợ hãi khiến tay cô run rẩy thậm chí còn thấy khó thở. Cô không hề sợ độ cao, mười trượng chẳng qua cũng chỉ khoảng mười tầng lầu, nhưng sao lại có thể run như vậy? Cô khẽ hít thở sâu, sợ anh nhìn ra sự khác thường của mình.


Anh cũng đi đến bên cửa sổ, mở hết cửa ra, treo cây chống lên.


Tầm nhìn càng thêm mở rộng.


Có gió thổi tới, những cuốn sách trên giá gần cửa sổ cũng loạt xoạt lật mở mấy trang.


Anh dựa vào bệ cửa, quay người nhìn cô: "Tới đây nào, nhìn nơi này xem".


Thời Nghi không dám di chuyển, cảm thấy khắp người đều đau buốt, cơn đau buốt từ trong xương truyền ra khiến cô nắm chặt tay lại.


Anh nhìn ngoài cửa sổ, không phát hiện ra sự khác thường của cô: "Đứng ở nơi này em có thể nhìn thấy toàn cảnh biệt thự, còn có mặt trời lặn nữa".


Giọng nói khe khẽ trong làn gió mát khiến người ta quen thuộc.


Thời Nghi kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, chậm rãi đi từng bước qua, đưa tay cho anh. Châu Sinh Thần nắm tay cô dẫn tới bên cửa sổ. Khoảnh khắc đó cô dựa vào song cửa, trước mắt chỉ toàn máu đỏ. Giọng anh rõ ràng rất gần nhưng lại như cách một màn sương, nghe không rõ.


"Em thấy không thoải mái à?" Châu Sinh Thần đặt tay bên người cô, cúi đầu nhìn thì thấy sắc mặt cô đã hơi trắng bệch: "Thời Nghi?"


Anh gọi tên cô, bên tai là hơi thở của anh, là nhiệt độ cơ thể anh.


Tất cả xúc cảm hiện tại dần dần kéo cô ra khỏi cơn ác mộng, cho đến khi trước mắt cô sáng trở lại.


Sắc máu biến mất.


Chỉ còn ánh chiều tà.


Tường trắng ngói đen nối nhau, còn có màu xanh đậm bị ánh chiều tà kéo dài ra, những bức tường ẩn mình trong hoàng hôn. Dường như biệt thự nà không còn bất kì ranh giới nào nữa.


Cực kỳ tráng lệ.


Anh muốn để cô ngắm nhìn cảnh đẹp này.


Trán cô hơi rịn mồ hôi, lúc này trong ánh mặt trời sắp lặn hiện lên rất rõ: "Bỗng nhiên ra nhiều mồ hôi như vậy, em thực sự không thoải mái à?" Cô lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì Châu Văn Hạnh đã bước tới.


Châu Sinh Thần vốn muốn lau mồ hôi đi giúp cô, vừa giơ tay đến nửa chừng lại nhét vào trong túi quần. Dường như trước mặt người thứ ba anh mãi mãi rụt rè như thế, rụt rè đến mức giống như hoà thượng không gần nữ sắc.


Thời Nghi bị cử chỉ này của anh làm cho bật cười.


Châu Văn Hạnh lên lầu thấy Thời Nghi đang cười rất thích thú còn anh trai mình lại nghiêm nghị nhìn Thời Nghi, đáy mắt cô có chút sung sướng.


Châu Văn Hạnh càng có thêm thiện cảm với người chị dâu tương lai này.


Phải hiểu rằng, ông anh trai làm khoa học của cô trước nay không có hứng thú với phụ nữ.


Buổi tối Châu Sinh Thần đưa Thời Nghi đi gặp bà ngoại.


Điều khiến cô thấy vô cùng kỳ lạ, đó là bà ngoại anh tuổi đã cao như vậy mà không ở trong biệt thự.


Xe ra khỏi vùng núi, rẽ vào một trấn nhỏ không sầm uất lắm gần đó. Bà của Châu Sinh Thần sống một mình trong ngôi nhà nhỏ hai tầng.


Tuy sắp bước sang tuổi một trăm, mắt đã mờ nhưng vẫn vô cùng minh mẫn.


Cô ngồi bên ghế bập bênh, nói chuyện cùng bà, Châu Sinh Thần từ đầu đến cuối kiên trì kiểm tra dụng cụ, thiết bị xung quanh. Thậm chí vòi hoa sen cũng phải tự mình kiểm tra xem có bị tắc gì không.


"Người kiên nhẫn đến thế nào, quanh năm đối diện với người già không có quan hệ huyết thống với mình cũng sẽ mất đi tính kiên nhẫn. Cho dù là sắp xếp bao nhiêu người ở đây thì cũng không thể tránh khỏi có lúc sơ suất, vẫn là anh kiểm tra thì tốt hơn". Anh khẽ giải thích với Thời Nghi khi cô tới xem anh làm việc.


Thời Nghi gật đầu: "Người giúp việc không phải là con đẻ nên sẽ có lúc không được chu đáo".


Anh cười: "Em đang cảm động thay anh đấy à?"


Cô giải thích: "Trước đây mẹ em và mấy cậu luân phiên chăm sóc bà ngoại chính là vì phát hiện ra người giúp việc không nói chuyện với bà, đưa bà đi tắm nắng không đủ thời gian. Đều là những chuyện nhỏ nhưng con cái làm thì sẽ chu đáo hơn".


Thời Nghi nhìn anh, không thể không suy nghĩ xem ở trong phòng thí nghiệm có phải anh cũng kiên nhẫn như vậy không.


Châu Sinh Thần kiểm tra phòng tắm xong, mở vòi nước ra rửa tay.


Cô nhìn kĩ, phát hiện ra lòng bàn tay anh hình như có sẹo: "Tay của anh bị thương à?"


Anh "ừ". một tiếng: "Điều này rất bình thường".


Cái bình thường mà anh nói đương nhiên là người làm trong phòng thí nghiệm, luôn luôn có nguy hiểm rình rập. Thời Nghi cắn môi, lòng hơi xót xa nhưng cũng biết đây là công việc của anh.


Cô thấy anh kiểm tra cũng hòm hòm rồi liền rời khỏi phòng tắm, tiếp tục tới nói chuyện cùng bà.


Châu Sinh Thần cúi đầu, tiếp tục rửa tay không khỏi khẽ cười rồi lắc đầu.


Thời Nghi trở về bên bà, được bà dò lần đeo vào tay một chuỗi hạt phỉ thuý.


Bà nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ. Cô chưa nhìn kĩ đã nghe thấy bà nói:


"Bà chỉ sinh được một mụn con gái, cả đời có lỗi với nhà Châu Sinh". Giọng của bà rất khẽ, cô phải cúi người đến gần mới nghe được. "Cậu cả không nên lấy nó, nếu biết chuyện giữa nó và cậu hai thì không nên lấy nó".


Thời Nghi nghe chẳng hiểu gì, cô đoán cậu cả bà nói không phải là Châu Sinh Thần mà là bố anh.


Bà thở dài nặng nề.


Sau đó lại nắm lấy vòng tay phỉ thuý một trăm linh tám viên yên lặng tụng kinh.


Vừa đúng lúc Châu Sinh Thần đi ra, nhìn thấy chiếc vòng trên tay cô, sự kinh ngạc trong mắt anh loé lên rồi nhanh chóng biến mất. Trên đường trở về anh mới nói ra lai lịch của vòng tay mười tám viên phỉ thuý này: "Dài hơn hai mươi tám centimet, gồm mười tám viên phỉ thuý". Ngón tay của anh thuận theo viên san hô trượt xuống. "Đá Tourmaline màu hồng chạm khắc, còn có hạt san hô, ngọc trai".


Cô giơ cổ tay lên: "Rất tinh xảo".


"Đây là đồ cuối thời Minh đầu thời Thanh".


Thời Nghi bừng tỉnh, bật cười: "Châu Sinh Thần, anh tặng em một chiếc rương đi, em phải khoá nó vào".


"Đây là tràng hạt, ít nhiều dùng để thay thế vòng tụng kinh, em đeo đi". Anh cười. "Phật Tổ sẽ phù hộ em".


"Cái này em biết". Cô dùng ngón trỏ gảy một hạt châu. "Đây là loại nhỏ nhất, còn có loại hai mươi bảy hạt, năm mươi tư hạt, một trăm linh tám hạt, đều là vòng niệm kinh".


Xe đi trong núi, đường núi rất yên tĩnh, không khí càng lúc càng dễ chịu hơn.


Có gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ xe mở một nửa, thổi tung tóc mai bên mặt cô, khuôn mặt tươi cười, còn có nét tự hào khi khoe khoang sự bác học của bản thân khiến Thời Nghi trông có vẻ... hơi đáng yêu.


Anh nhìn cô một lát, cũng không nói gì.


Ánh nhìn của Châu Sinh Thần khiến cô có chút xấu hổ, Thời Nghi cười cười, cũng im lặng theo.


Ngoài xe của anh, còn có bốn chiếc xe đi theo sau luôn duy trì một khoảng cách nhất định đều đang hướng về phía khu biệt thự.


Nhưng vào lúc gần đến nơi thì từ đằng xa đã thấy có rất nhiều xe cảnh sát dừng bên ngoài cửa lớn.


Những xe cảnh sát này rất yên lặng, đều chỉ bật đèn xe, ánh sáng trắng của bốn, năm chiếc xe giao nhau chiếu sáng cả con đường và bức tượng trước biệt thự. Chú Lâm nhanh chóng đeo tai nghe vào, thấp giọng chỉ đạo mấy chiếc xe sau chọn đường nhỏ mà đi, không cần đi theo.


Thời Nghi không hiểu tại sao, vội vã quay đầu nhìn Châu Sinh Thần.


Anh không hề ngạc nhiên.


Chỉ kéo tay áo xuống rồi cài cúc lại: "Chú Lâm, đưa hộ chiếu của cô Thời Nghi cho tôi". Tay trái của chú Lâm giữ vô lăng, tiếp tục lái về phía cửa khu biệt thự, tay phải lấy ra bốn quyển hộ chiếu từ trong ngăn đựng đưa cho anh.


"Thời Nghi, em nhớ kĩ...". Châu Sinh Thần lấy túi xách của cô, đặt bốn quyển hộ chiếu vào. "Hiện tại em có quốc tịch bốn nước, còn anh ở đây là người có quyền miễn trừ ngoại giao, trên danh nghĩa em là vợ anh vì thế em cũng được hưởng quyền miễn trừ".


Anh nói rất bình thản, Thời Nghi có phần không hiểu.


"Nói đơn giản...". Anh bình tĩnh. "Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không cần để ý tới".


Xe chầm chậm dừng lại.


Chú Lâm tháo găng tay, gấp xong rồi đặt lên vị trí lái xe, nhẹ nhàng chỉnh lại bộ vest rồi xuống xe trước. Thời Nghi kinh ngạc nhìn mọi việc diễn ra. Có hai cảnh sát tới gần, bắt tay với chú Lâm một cách vô cùng lịch sự, khẽ nói gì đó.


Chú Lâm nhanh chóng lắc đầu, cúi người nhìn trong xe rồi giải thích.


Chỉ có hành động, không nghe thấy bất cứ nội dung nói chuyện nào, nhưng có thể cảm nhận được hình như đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.


Họ vẫn đang nói chuyện.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016
Thư ngăn bàn

Thư ngăn bàn

Cả hai đứa lăn đùng ra ghế, nhưng trước khi một trong 2 đứa... giãy chết thì đứa

28-06-2016
Hàn yêu thương

Hàn yêu thương

Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới

24-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016