Anh nhìn cô.
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thời Nghi nhìn anh, khẽ nói trả lời anh: "Chỉ cần anh để em ở bên, em sẽ tin anh một cách vô điều kiện".
Thời Nghi chợt rùng mình, cô thực sự sợ anh bỗng nhiên rời đi. Đây là lần đầu tiên cô chính thức bộc lộ suy nghĩ thật của bản thân, có phần bất an khi nói với Châu Sinh Thần rằng anh quan trọng nhiều như thế nào đối với cô.
Cũng không hiểu hoàn cảnh thực sự của gia đình anh, cô càng sợ hãi, giống như đã bị người ta đẩy vào dòng nước xoáy vậy.
Thời Nghi là người hiểu rõ nhất về duyên phận giữa hai người, muốn kết thúc rất dễ dàng, một bước ngoặt cũng có thể phân tách họ vĩnh viễn, thậm chí cô cũng đã từng nghĩ mình có nên buông tay hay không, phải chăng cô chính là Đường Hiểu Phúc tiếp theo của biệt thự này. Dù gì với gia tộc anh, cô cũng chỉ là vị khách mời, một người hoàn toàn xa lạ.
Mà hiển nhiên mẹ anh cũng coi cô như kẻ thù.
Thời Nghi nắm tay anh, chậm chạp không muốn buông ra.
"Thời Nghi...". Anh mỉm cười, dùng tay phải vỗ nhẹ lên tay cô. "Đối với anh, em vẫn luôn là một điều bất ngờ. Dường như anh luôn không thể nắm được phải tiếp cận em như thế nào, cũng không biết trả lời câu hỏi của em ra sao". Anh hơi trầm ngâm, thấp giọng: "Cám ơn em đã tin anh".
Câu trả lời vô cùng chính thức, quả thật có thể viết thành email cám ơn tiêu chuẩn.
Thời Nghi rút tay lại, tiếp tục dựa vào ghế nằm, hơi tức giận. Cô dùng câu nói đã được nghe nhiều trong phim khẽ trách móc: "Đúng là em vốn đem tim mình hướng về ánh trăng, thế nhưng ánh trăng lại chiếu soi dòng nước".
Giọng cô thật dễ nghe.
Anh cười: "Nói sai rồi, không có dòng nước nào hết. Bây giờ em là vợ hợp pháp của anh".
Châu Sinh Thần không nói, quả thực cô cũng quên đi điều này.
Cô "vâng". một tiếng, cuộn chân lại, áp má vào cạnh ghế, trái tim mới rơi xuống lại bắt đầu bay bổng. Cạnh ghế lót lông cáo trắng mềm mại, giống như chiếc ghế trước kia anh thích ngồi. Thời Nghi nhớ rằng, mình luôn len lén trèo lên nhân lúc anh đọc sách viết chữ, thậm chí là lúc anh đang mắng mỏ thuộc hạ ngoài bức rèm, cô luôn dựa trên đó yên lặng lắng nghe.
Giọng nói của anh trước kia nghe cực kỳ dễ chịu.
Thời Nghi đã tập luyện trong lòng ngàn vạn lần làm sao để học âm điệu nói chuyện của anh, từ lúc phát âm cho đến khi kết thúc. Khi ấy cô đã từng nghĩ, chỉ cần có thể mở miệng nói chuyện, chữ đầu tiên cô nói ra chính là Châu Sinh Thần.
"Châu Sinh Thần?" Cô gọi anh.
"Ừm?"
"Châu Sinh Thần?" Cô đổi giọng khác gọi anh.
"Ừm?" Anh nhìn ra ý đồ của cô.
"Châu Sinh Thần?" Cô kiên trì gọi một lần nữa.
"Ừ". Anh đáp lại cô.
Cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, như thể muốn điên rồi. Cô cọ cọ mặt vào lông cáo, híp mắt nhìn anh, nhìn người đàn ông đã trở thành chồng hợp pháp của mình. Tối nay anh mặc áo sơ mi màu lam nhạt, cúc áo xanh thẫm, quần xám bạc, màu sắc thật thanh nhã. Màu tất chân của cô vốn dĩ rất hợp trang phục của anh, đáng tiếc bây giờ cô chỉ được để chân không, đầu gối bị quấn băng trắng.
"Ngày Mười một tháng Năm". Anh nói với cô.
"Ngày gì?" Cô không hiểu.
"Ngày kỷ niệm kết hôn sau này, lấy đồng âm tên của em, rất dễ nhớ".
Cô hơi ngẩn ra, cảm thấy rất không chân thực: "Dễ nhớ? Lẽ nào anh sẽ không nhớ?"
"Không đâu, anh rất nhạy cảm với con số, huống hồ...". Anh ngưng một lát, cười khẽ, "luôn có mấy ngày quan trọng nhất định phải nhớ".
Đêm đó, Thời Nghi chỉ biết mình thực sự rất vui vẻ.
Sau này nghĩ lại cũng chỉ biết là vui vẻ, còn về những từ ngữ hoa mỹ dư thừa khác cũng chẳng còn rõ ràng. Gộp cả ký ức hai kiếp vào thì ngày vui của cô cũng không nhiều, thậm chí khắc sâu trong lòng có lẽ ngoài ngày cưỡi ngựa trong thành Trường An chỉ có đêm nay, khi Châu Sinh Thần nói cô là vợ hợp pháp của anh.
Anh nói chuyện cũng không logic lắm, khiến cô không nhịn nổi cười. Ngoài cửa sổ là tiếng sấm sét, mưa to tầm tã, nhưng trong phòng lại ấm áp dễ chịu. Sau khi hai người nói chúc ngủ ngon rồi rời đi, cô để ý dưới ghế nằm lông cáo có một chiếc hộp khắc gỗ rất cổ.
Cô cẩn thận mở ra, bên trong có hai chiếc nhẫn đặt song song.
Nhẫn ngọc lục bảo, còn có một chiếc nhẫn kim cương vô cùng đơn giản.
Cô nghĩ đây có lẽ là nhẫn anh đã chuẩn bị từ trước. Trên nắp hộp có một tờ giấy.
Chữ của anh, viết đơn giản: "Ngọc lục bảo là nhẫn đính hôn, tôn trọng truyền thống gia tộc. Kim cương là nhẫn kết hôn, tiện đeo lúc bình thường, hy vọng em thích".
Sau cùng, anh còn viết bốn chữ rồng bay phượng múa: "Tân hôn hạnh phúc".
Người đàn ông có cách tặng nhẫn như vậy, còn chúc vợ hợp pháp của mình tân hôn hạnh phúc, trên thế giới này cũng chỉ có mình Châu Sinh Thần mà thôi. Thời Nghi cầm chiếc hộp, suy nghĩ rất lâu rồi lấy nhẫn kim cương đeo vào ngón tay.
Đối với kiểu đàn ông khi phòng thí nghiệm nổ trước mắt mà vẫn có thể bình tĩnh di chuyển tài liệu nghiên cứu, tiếp tục tới phòng thí nghiệm khác làm việc, cô nghĩ mình không thể đòi hỏi hơn được nữa.
Chỉ đơn giản là ngày Mười một tháng Năm, lựa chọn như vậy cô đã thấy đủ rồi.
Ngày Mười một tháng Năm. Năm một một. Thời Nghi của anh.[1]
[1] Nguyên văn: "5月11日, 511, Trong phiên âm tiếng Trung 511 đọc giống với "Thời Nghi của anh".. Cái tên Thập Nhất "十一". của kiếp trước trong nguyên bản tiếng Trung đọc cũng giống với tên Thời Nghi của kiếp này. (ND)
Năm giờ sáng cô nghe thấy tiếng Châu Sinh Thần rời đi, chạy ra mở cửa phòng, cô hỏi anh có muốn ăn sáng cùng không. Anh đứng ở đầu cầu thang, hơi im lặng một lát, nói với cô hôm nay không tiện.
Thời Nghi hiểu ý anh, chỉ trách mình vui quá quên mất đây là thời gian nhạy cảm.
Châu Sinh Thần phát hiện ra sự hụt hẫng của cô, quay lại nói: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là anh sợ em khó chịu, bởi sáng nay anh phải giải quyết vài chuyện rắc rối".
"Em biết, em biết...". Cô nói. "Em ở đây chờ anh về, nếu như ở đó không ngon miệng, về đây ăn sáng cùng em nhé!"
Anh gật đầu: "Được".
Sau khi anh rời đi, Thời Nghi nghĩ lại biểu hiện ban nãy của mình có phần hơi vội vàng, cũng hơi lo lắng. Không phải cô không biết tối qua họ cãi nhau kịch liệt, cũng đã nghe được chuyện này chuyện khác. Chỉ thế thôi cũng đoán ra "vài chuyện rắc rối". ban nãy anh nói là như thế nào.
Thời Nghi ở trong phòng, đứng ngồi không yên.
Từ lúc năm giờ sáng trời vẫn còn nhá nhem tối cho đến khi sáng rõ, bất giác một tiếng đồng hồ đã qua. Liên Tuệ liên tục hỏi ba lần xem có cần chuẩn bị bữa sáng không, cô đều nói đợi. Nhưng cô không ngờ có người tới truyền lời của mẹ anh, rằng muốn cô cùng đi dâng hương.
Lúc Liên Tuệ nói, cô có phần không dám tin.
Nhưng bản thân nhanh chóng định thần lại, dù sao thân phận hiện tại của mình đã thay đổi rồi.
Cô vốn muốn hỏi Liên Tuệ, bà chủ thường thích quần áo gì, nhưng lúc sắp nói ra miệng thì lại thôi. Lời Châu Sinh Thần đã nhắc nhở cô rất rõ ràng: Khu biệt thự này có sau mươi tám khu lớn nhỏ, một nghìn một trăm mười tám phòng, người rất nhiều cũng rất phức tạp. Bây giờ cô mới hiểu đây không còn là việc chỉ thấy trên phim ảnh nữa, cô phải thực sự đối mặt rồi.
Chuyện này hôm qua cũng không khó hiểu, anh bị vây trong dòng xoáy phức tạp, bước từng bước khó khăn. Vì thế ở nơi này, ngoài anh ra, Thời Nghi tự nhủ mình phải cẩn thận với tất cả mọi người.
Chân có vết thương còn quấn băng gạc nên không thể mặc váy, cũng không mặc được quần bó sát.
Quần áo đem đến, chỉ đồ thể thao có thể mặc được.
Thời Nghi nghĩ đến gia quy nhà anh, cuối cùng vẫn cắn răng mặc sườn xám. Cô tháo bớt mấy lớp băng, miễn cưỡng mặc vào quần tất đen. Cũng coi như thích hợp, chỉ có điều không đi được giày cao gót, nhìn có phần quái dị.
Bởi vì phải tháo băng gạc cẩn thận mặc quần tất nên mất hơi nhiều thời gian.
Lúc cô đến cửa biệt thự thì đã có tiếng đóng cửa xe liên tiếp nhưng không có chiếc nào khởi động. Châu Sinh Thần đứng bên cạnh chiếc xe thứ hai đợi cô, lúc nhìn thấy quần áo cô mặc, có hơi ngạc nhiên.
Chị!" Cửa bên ghế phụ của chiếc xe thứ nhất bị đẩy ra. Châu Sinh Nhân mặc quần dây đeo màu đen lộ đầu ra nói: "Mẹ bảo chị ngồi cùng xe với chúng em". Thời Nghi vừa đi mấy bước liền dừng lại nhìn anh.
Châu Sinh Thần ung dung gật đầu.
Cô thấp thỏm không yên, cố gắng bước nhanh tới chiếc xe, Châu Sinh Thần nhảy xuống mở cửa giúp cô. Khoảnh khắc cửa vừa mở, cô nhìn thấy mẹ anh ngồi một mình ở ghế sau, mặc sườn xám có hoa văn màu tối, phối với áo choàng màu tím đậm, trang điểm cẩn thận, nụ cười cũng vô cùng đúng mực. "Cô Thời Nghi, mời lên xe".
Xưng hô khách sáo.
Lẽ nào mẹ anh không biết Châu Sinh Thần và cô đã là vợ chồng hợp pháp? Hay vẫn không chịu thừa nhận? Thời Nghi càng thấp thỏm không yên, khoé mắt liếc Châu Sinh Thần vẫn đứng bên cạnh rồi ngồi vào xe.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, cô và mẹ anh ngồi cạnh nhau nhưng đều im lặng. Đến khi xe đi được một lát, cậu em trai mười mấy tuổi của anh từ ghế trước quay đầu xuống: "Chị Thời Nghi, em vẫn chưa có cơ hội nói rằng chị rất đẹp".
Cô cười: "Cám ơn em".
Châu Sinh Nhân cũng cười.
Thời Nghi có thể cảm thấy câu nhóc nhìn có vẻ ít nói này đang cố gắng giảm bớt bầu không khí căng thẳng trong xe. Có lẽ cuộc trò chuyện ngắn ngủi của họ thực sự có tác dụng, cuối cùng mẹ của anh cũng khẽ lắc đầu, cười nói: "Tiểu Nhân, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt, mẹ đã nói với con 'Đam mê nữ sắc, đắm chìm trong hoan lạc, thì thứ mĩ sắc và hoan lạc này được gọi là chiếc rìu chặt phá sinh mệnh' con còn nhớ không?"
Cô giật mình.
Châu Sinh Nhân lặng lẽ nhìn Thời Nghi bằng ánh mắt an ủi, nhưng vẫn nghiêm trang trả lời mẹ: "Nhớ ạ. Mẹ đã nói câu này ý chỉ sắc đẹp và hoan lạc đều có thể nhiễu loạn lòng người, phải tránh sa đà".
Góc mà cậu nhóc ngồi vừa hay nhìn thấy ánh mắt của cô. Thời Nghi cũng len lén giương khoé miệng lên, cảm kích thiện ý của Châu Sinh Nhân.
Từ đó trở đi không ai nói gì nữa.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, nghĩ thầm có lẽ mẹ anh thực sự rất giận, dù sao Châu Sinh Thần cũng không kết hôn theo sự sắp xếp trong nhà. Có lẽ giống như những bà mẹ chồng giàu có khác, luôn muôn thị uy với con dâu tương lai. Thời Nghi lặng lẽ an ủi bản thân, may mà gia đình như vậy, tính cách mẹ anh còn kì quái nữa nhưng lễ nghĩa cần có đều không thiếu, không hề gây khó dễ gì trước mặt cô.
Ngồi mãi một tư thế khá lâu, đầu gối cô hơi đau.
Nghĩ thầm phải kiên trì một lát nữa, rồi lại kiên trì một lát nữa, cũng giữ được như vậy hai mươi phút. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô khẽ di chuyển chân mình, nhìn thấy ngoài cửa sổ đã thấp thoáng bóng ngôi chùa, Thời Nghi khẽ thở phào. Xe dừng lại. Châu Sinh Nhân nhảy xuống trước mở cửa xe cho mẹ.
Cô Thời Nghi...". Lúc cửa xe mở ra, mẹ của anh nói: "Về quan hệ vợ chồng hợp pháp của hai người, nhà Châu Sinh sẽ không thừa nhận, hi vọng cô suy nghĩ thận trọng xem có nên kiên trì ở cạnh con trai tôi nữa không".
Cô còn đang bất ngờ, người bên cạnh đã xuống xe.
Chương trước | Chương sau