Pair of Vintage Old School Fru
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 114 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 7 - Chuỗi hạt mười tám viên

↓↓

Bên ngoài cửa sổ im lặng như tờ, Thời Nghi suy nghĩ miên man.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Những cuốn hộ chiếu trong túi cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, đừng nói đến việc hiểu mọi chuyện đang diễn ra. Cô cứ nghĩ rằng Châu Sinh Thần chỉ là cháu đích tôn của một gia tộc, nhưng lại không đoán được anh có thế lực như vậy, đổi quốc tịch của cô, thậm chí bản thân cô cũng không cần biết.


Chú Lâm đang bình thản ứng phó với bốn, năm chiếc xe cảnh sát trước mặt.


Chắc chắn anh đã dự liệu được những điều này từ sớm, vì thế đã bố trí mọi việc chu toàn.


Anh có quyền "miễn trừ ngoại giao".? Anh là đặc phái viên của nước nào?


Chú Lâm đã quay lại, đi tới bên Châu Sinh Thần mở cửa xe giúp anh rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Thời Nghi, dùng tư thế cúi người y như vậy để mở cửa xe cho cô.


Sau khi Thời Nghi xuống xe, cô khoác lấy cánh tay anh.


Có nhiều xe cảnh sát đỗ ở cửa, không thể nói là không bất an, tay cô nắm càng chặt hơn.


"Anh Châu Sinh Thần, chào anh".


Vị cảnh sát trung niên dẫn đầu và một công tố viên tiến lên phía trước, sau khi bắt tay thì nói ra mục đích tới đây hôm nay.


Từ đầu đến cuối Châu Sinh Thần đều mỉm cười im lặng, Thời Nghi cụp mắt xuống, trước sau chỉ nhìn mặt đất. Cho đến khi nghe vụ án mưu sát có liên quan đến Đường Hiểu Phúc, ngón tay cô không kìm được mà nắm càng thêm chặt.


Vị cảnh sát trung niên nói đã biết anh có quyền miễn trừ ngoại giao.


Nhưng vụ án lần này không chỉ đơn giản là vụ án hình sự. Một loạt tội danh như: giam giữ trái phép, cưỡng chế mất tích, mưu sát, thi hành tra tấn... đều ít nhiều liên quan đến anh, thậm chí có một số tội danh đa quốc gia. Cô nghe mà thấy trong lòng run sợ, từ đầu tới cuối nắm chặt tay anh để bản thân không lộ ra bất cứ vẻ bất thường nào.


Châu Sinh Thần vẫn im lặng, đến cuối anh mới nói tạm biệt một cách vô cùng lịch sự.


Sức mạnh của sự im lặng khiến người ta phải kinh sợ.


Người đàn ông Hoa kiều mặt mày lãnh đạm này là phó giáo sư Học viện hoá học Berkeley, mười ngày trước đã công khai thân phận là nhà ngoại giao Nga. Sự chuyển đổi thân phận thật kỳ lạ, thậm chí người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng đang thoát ly quốc tịch, trở thành vợ hợp pháp của anh ta ở Nga. Tất cả mọi thứ dường như đều để ứng phó với những cáo buộc này.


"Anh Châu Sinh Thần, chúng tôi hy vọng anh có thể ngừng hoạt động nghiên cứu tại Tây An".


Anh hơi trầm ngâm: "Tôi rất tiếc, nhưng nhất định sẽ tôn trọng ý muốn của các anh".


Hết sức lịch sự, anh lấy lễ nghĩa chủ nhà, tiễn tất cả khách không mời rời khỏi đây.


Thời Nghi muốn nhúc nhích nhưng do thần kinh căng thẳng trong thời gian dài nên hai chân đã tê dần. Châu Sinh Thần không chú ý tới, bước về phía trước vài bước, lúc phát hiện ra thì đã không kịp nữa. Cô ngã quỳ trên mặt đất.


Rất đau, cô nhíu mày.


Tất chân ma sát với mặt đất thô ráp, dính vào vết thương bị cọ xát.


"Anh xin lỗi, Thời Nghi". Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, cẩn thận kiểm tra vết thương.


Do đau quá, lại được cánh tay anh đỡ lấy, cô thuận thế muốn ngồi xuống mặt đất nhưng bị anh ngăn lại: "Đừng ngồi trên nền đất, ở đây ánh sáng không tốt, cũng không tiện để người đến kiểm tra, anh bế em vào".


Không đợi Thời Nghi trả lời anh đã bế cô lên.


Đi qua mười mấy bậc cầu thang đá một cách nhanh chóng, chú Lâm cũng bước lên phía trước đẩy cửa. Anh đi mà như đang bay. Trên đường không ngừng có người cúi đầu chào cậu cả, còn có một số khuôn mặt hơi quen thuộc đều nhìn họ có phần kinh ngạc.


Thời Nghi tựa đầu trên vai anh, nghe tiếng tim đập gấp gáp của anh, nhịp thở cũng trở nên nhanh hơn.


Do chân đau và cũng do cái ôm của anh.


Cô nhìn đôi tất tơ tằm màu bạc dính máu trên đầu gối, còn có từng lớp, từng sợi chỉ, vô cùng nhếch nhác và xấu xí. Có một suy nghĩ kì lạ nổi lên đã che lấp đi sự sợ hãi ban nãy, và cả vết thương do bị ngã, cô muốn giấu đầu gối của mình đi, không để anh nhìn thấy bất cứ sự xấu xí nào của bản thân.


Châu Sinh Thần đương nhiên không biết được tâm tư của cô.


Mãi cho đến khi vào trong khu nhà, nhìn thấy bác sĩ Trung y và Tây y được chú Lâm gọi đến mới thấy nhẹ nhõm.


Đợi ở phòng khách, không chỉ có bác sĩ gia đình.


Cả phòng chật kín người.


Thời Nghi chỉ biết mẹ, chú ruột và em trai Châu Văn Xuyên cùng em dâu Đồng Giai Nhân của anh. Người không quen đương nhiên là những vị cha chú có họ hàng xa, gần trong nhà, người cùng thế hệ dường như vẫn chưa có tư cách tham gia chuyện này.


Tất cả nhìn thấy anh bế cô, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, mẹ anh và Đồng Giai Nhân hơi biến sắc, ngược lại Châu Văn Xuyên cảm thấy vô cùng thú vị, nói anh cả càng ngày càng có tình cảm rồi.


"Con sẽ xuống nhanh thôi". Anh nói ngắn gọn rồi bế cô lên lầu. Bốn vị bác sĩ gia đình lên theo.


Lúc ôm cô vào ghế trong phòng, cuối cùng Châu Sinh Thần mới chú ý đến tay mình đang tì vào ngực cô.


Khoảnh khắc anh nhìn thấy, cô cũng nhìn thấy.


Anh nhanh chóng rút tay về, sau khi dặn dò các bác sĩ phải nhanh chóng xử lý, anh xuống nhà.


Dưới lầu vang lên tiếng cãi nhau, có to có nhỏ. Ngữ khí cực kì quyết liệt nhưng thái độ vẫn kiềm chế.


Nhà kiểu cũ cách âm không tốt lắm, đại khái cô nghe được anh đang chịu sự trách cứ của mẹ, ngữ khí vô cùng nghiêm túc. Rồi có tiếng phụ nữ nức nở, cô suy nghĩ, phụ nữ trẻ duy nhất trong phòng chính là Đồng Giai Nhân rồi, nhưng tại sao cô ấy lại khóc chứ?


Liên Tuệ đưa cho cô một chiếc khăn mặt ấm.


Cô nhận lấy, cũng thấy Liên Tuệ đang nghe ngóng âm thanh ở dưới lầu, bỗng nhiên nhớ đến lời cô bé nói hôm đó. Lẽ nào việc Đường Hiểu Phúc sinh non chính là vì Đồng Giai Nhân? Công tố viên ban nãy nói vụ án mưu sát, nhất định cô ấy cũng không thoát được liên quan.


Cô cứ suy đoán miên man như vậy.


Ngược lại, vẻ mặt của bốn vị bác sĩ gia đình vẫn bình thản, giống như chẳng hay biết gì.


Một bác sĩ Tây y xử lý vết thương, ba vị còn lại không dám chậm trễ, từng người kiểm tra lại. Một vết thương đầu gối mà họ khám kỹ tới mức còn quan trọng hơn cả vụ án mưu sát.


Chợt có tiếng đồ sứ vỡ.


Dưới lầu yên tĩnh trong chốc lát, tiếng cãi nhau dần dần chỉ còn lại là tiếng của chú, nội dung hơi mơ hồ, Thời Nghi cố gắng lắng nghe, đại ý là đầu tư ngược với quy mô lớn như vậy, thời gian có thể kéo dài hai đến ba mươi năm, đó là phạm gia quy. Hơn nữa cái chết bất ngờ của Đường Hiểu Phúc lần này đã dẫn đến sự bất mãn của nhà họ Đường, vì thế mới lôi chuyện này ra ngoài ánh sáng, không chịu giải quyết riêng nữa.


"Nhà Châu Sinh mấy trăm năm ở ẩn, không thể bị huỷ hoại trong tay cháu".


Cô nghe rõ câu nói này.


Tim đập nhanh quá, thậm chí còn hơi tức ngực.


Gia quy nhà Châu Sinh Thần, cô thực sự không hiểu rõ lắm.


Nhưng lờ mờ từ trong lời nói của anh, cô đoán được gia quy của gia tộc quan trọng hơn cả con người. Nếu không anh cũng sẽ không vì muốn làm gì đó mà lập tức đính hôn với cô. Nhưng giờ tang lễ làm trì hoãn việc đính hôn đã biến thành án mạng, tuy cô hiểu quyền miễn trừ ngoại giao sẽ khiến anh không bị khởi tố hình sự nhưng không tránh được hậu quả bị trục xuất.


Châu Sinh Thần.


Rốt cuộc anh muốn làm gì?


"Chị Thời Nghi có vẻ hơi mệt, có muốn nghỉ một lát không ạ?" Liên Tuệ khẽ hỏi cô.


Cô gật đầu, cảm thấy mình cần yên tĩnh một lát.


Dưới lầu dần dần ổn định trở lại, không khí bỗng yên lặng như tờ, cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào đem theo cảm giác ẩm ướt oi nồng, dường như trời sắp mưa. Thời Nghi nhớ đến khuôn mặt Đường Hiểu Phúc, thậm chí còn nhớ cả giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy, rằng có cảm giác không tốt khi ở trong biệt thự u ám này.


Rất nhanh có người bước vào đóng cửa sổ giúp cô.


Cô nghiêng người cuộn mình trên ghế nằm, mở mắt ra.


Châu Sinh Thần ngồi lên mép của một chiếc bàn thấp, đối mặt với cô, may là bệ gỗ lim cũ nên mới đỡ được trọng lượng của một người đàn ông cao lớn như anh.


"Anh vẫn chưa hỏi em, lồng tiếng có thú vị không?" Không ngờ anh lại nói về chuyện này.


Cô cười: "Rất thú vị, nhưng phải có trí tưởng tượng. Ví dụ như anh nhân viên thu âm thường xuyên yêu cầu "Thời Nghi, em phải tưởng tượng mình đang đi dưới cơn mưa tầm tã, thất tình, phải khóc không ra nước mắt". Cô nhớ lại, khẽ nói: "Lúc đó chẳng biết làm sao, em chỉ có thể đối diện với bản thảo và micro rồi tưởng tượng xem khóc không ra nước mắt là như thế nào thôi".


Thời Nghi lấy các ví dụ.


Châu Sinh Thần nghe rất chăm chú.


Dần dần tiếng mưa rơi ngày càng lớn, cô nghĩ bên ngoài chắc đang có sấm sét, đáng tiếc không nhìn thấy, ban nãy lúc anh đóng cửa sổ cũng kéo rèm luôn rồi.


Cô cầm ly trà lên nhấp một ngụm để thấm giọng, sau đó nghe thấy anh nói: "Ở cùng anh, em có cảm thấy lạ lẫm không?"


"Có chút chút...". Cô cũng rót cho Châu Sinh Thần một cốc. "Cảm thấy rất nhiều điều em không hiểu, lo lắng bỗng nhiên gặp phải chuyện gì đó sẽ không biết phải làm như nào". Châu Sinh Thần nhấp một ngụm nhỏ, suy nghĩ: "Có sợ không?"


Cô cười, không trả lời câu hỏi này.


Sinh tử luân hồi, đến cái chết cô cũng không cảm thấy sợ hãi, có thể sợ cái gì chứ?


Nghiêm túc mà nói, điều cô sợ nhất bây giờ là không được gặp lại anh nữa.


"Anh nói...". Cô hỏi ngược anh, "anh đã đổi quốc tịch của em?"


Châu Sinh Thần gật đầu: "Anh rất xin lỗi đã không bàn bạc với em trước".


"Không sao". Cô nghĩ chắc chắn phải có lý do quan trọng nào đó.


"Về bố mẹ và người nhà em, anh cũng hi vọng có thể làm cho họ như vậy, nhưng dù sao cũng là bậc bề trên". Anh hơi trầm ngâm: "Em thấy thế nào?"


Cô nhìn anh: "Cần thiết thật sao?"


"Đề phòng có chuyện bất trắc".


Cô suy nghĩ: "Đợi nghĩ ra một lý do chính đáng thì hãy nói, nếu như anh vì ... ưm, trốn tránh pháp luật mới làm như vậy, họ có thể sẽ...". Cô do dự, không biết dùng từ như thế nào.


Châu Sinh Thần cười vang: "Quả thực là vì tránh một số thứ, nhưng...". Anh hơi liếc cô, "Thời Nghi, anh sẽ không làm bất cứ chuyện không tốt nào".


"Em biết".


"Em biết?"


"Ý là em tin anh".


"Cho dù là tối nay đối mặt với nhiều cáo buộc như vậy cũng tin anh sao?"


Tối nay có nhiều chuyện bất ngờ như thế, mà vẫn nghĩ anh là một người hoàn toàn bình thường, thật sự cô không thể làm được.


Cô im lặng nhìn tay anh, bàn tay dài rộng, to hơn tay cô rất nhiều. Xương của đàn ông luôn to, dài và thô hơn phụ nữ. Ban đầu cô nghĩ không giống với của cô, tay của nhà khoa học chắc chắn giống với bộ não của họ, có cấu tạo khác với người bình thường. Tối nay cô lại phát hiện ra, không chỉ điểm này khác mà quyền lực trong đôi bàn tay ấy cũng rất khó để giải thích.


Châu Sinh Thần có thể tuỳ ý thay đổi thân phận khiến người ta đoán không ra.


Đối diện với nhiều cáo buộc như vậy anh vẫn thản nhiên chống đỡ.


Cô rất sợ có một ngày thức dậy, Châu Sinh Thần lại biến mất không tung tích.


Anh nhìn đôi bàn tay mảnh mai của cô khẽ nắm lấy tay mình.


Một cảm xúc xa lạ khẽ len lỏi giữa hai người.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Thiên thần trong tôi

Thiên thần trong tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hay Là Anh Cưới Em Đi

Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong

23-07-2016 45 chương
Lưu bút mùa ấy

Lưu bút mùa ấy

(khotruyenhay.gq - Viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tình yêu học trò

27-06-2016
Tháng 2 mùa yêu!

Tháng 2 mùa yêu!

Tháng hai rất chậm bởi những dãy phố ngày thường tấp nập huyên náo, bỗng một ngày

29-06-2016
Bàn tay mẹ

Bàn tay mẹ

Khi tôi còn nhỏ, tức là cái thời chỉ thích được ngủ với bố mẹ vì có thể tránh

24-06-2016
Ngoài biển là nhà

Ngoài biển là nhà

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi ngồi xổm xuống, tháo

27-06-2016