Snack's 1967
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 4 - Câu chuyện trong thành

↓↓
Lòng tĩnh lặng, cô cảm thấy tim mình đập chầm chậm.


Châu Sinh Thần cười.


Cô bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa phòng có tiếng giày giẫm lên sàn nhà bằng gỗ. Phòng riêng ở tầng này không nhiều, vì thế số lượng khách cũng rất có hạn, cả bữa ăn chỉ nghe đôi ba lần có tiếng bước chân như thế.


Lần này, tiếng bước chân lại dừng ngay bên ngoài.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cửa bị đẩy ra, sau đó, một cậu bé xuất hiện: "Anh cả". Châu Sinh Thần hơi bất ngờ, cửa vừa mở ra, không chỉ có cậu bé mà còn hai cô gái mặc sườn xám, khoác áo choàng. Lúc bước vào, Thời Nghi nhìn thấy bụng của một cô gái đã hơi nhô lên, hiển nhiên là đang mang bầu.


Cô rất ngạc nhiên, thoạt trông cô gái này chắc chưa tới hai mươi tuổi.


Những vị khách ngoài đến bất ngờ khiến cho bầu không khí đang yên tĩnh ồn ào hẳn lên.


"Sao mấy em cũng đến đây?"


Mấy người khách nhìn nhau, cậu bé giành trả lời trước: "Vì tết hàn thực nên bọn em chẳng thiết ăn uống, toàn là đồ lạnh chán chết, vì thế hẹn nhau ra đây ăn một bữa".


Họ đều rất lễ phép, ngoài việc chào hỏi ra cũng không nhìn cô quá hiếu kỳ. Nhưng khi thấy chiếc khóa bằng vàng trên cổ cô, họ đều tỏ ra rất ngạc nhiên rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác để che giấu tâm trạng.


Thời Nghi ngồi cạnh Châu Sinh Thần, nhường chiếc ghế rộng rãi của mình cho cô gái đang mang bầu.


Trong lúc giới thiệu ngắn gọn từng người, Thời Nghi cố gắng nhớ tên họ, một người là em họ của anh, tên Châu Văn Phương, người có bầu là vợ của anh họ Châu Sinh Thần, tên Đường Hiểu Phúc, còn cậu bé bước vào đầu tiên là Châu Sinh Nhân.


Không thể ngờ còn một người khác mang họ Châu Sinh. Nếu theo lời của Châu Sinh Thần, anh là cháu đích tôn, vì thế trong dòng họ không thể có người nào khác mang họ Châu Sinh.


Vậy tại sao cậu bé này lại mang họ ấy?


Trong đầu cô này ra hai chữ "con trai". rồi nhìn hai người, họ có vẻ chỉ cách nhau mười ba, mười bốn tuổi. Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, anh cười: "Nó là em trai anh".


Lúc anh nói, cậu bé kia không bày tỏ bất kỳ thái độ khác thường nào.


Hai cô gái còn lại yên lặng một lúc rồi bàn sang chuyện khác. Nghe cô gái tên Đường Hiểu Phúc nói thì đây là lần đầu tiên cô tới Trấn Giang. Vì không quen với biệt thự cổ đó nên không tránh khỏi phàn nàn, đêm ngủ rất sợ ma quỷ xuất hiện.


Châu Văn Phương không đồng tình: "Nếu em mà là chị, nhất định em sẽ dựa vào việc mang thai bỏ chạy khỏi nơi quỷ quái đó".


"Chị đã viện cớ này rồi, nếu không tế tổ mà đã đi rồi, chỉ sợ bị các cụ bề trên mắng".


Châu Văn Phương khẽ thở dài: "May mà chỉ bốn năm một lần, nếu phải thường xuyên ở chỗ đó thì chắc em phát bệnh mất".


Châu Sinh Thần lắng nghe một hồi, ánh mắt hướng ra mặt hồ bên ngoài cửa sổ như đang ngắm mưa, lại như đang thả hồn đi đâu đó.


Thời Nghi nhìn anh, đoán xem anh đang nghĩ gì.


Bỗng nhiên, anh quay đầu lại nhìn cô.


Cái nhìn quá trực tiếp, cô không kịp tránh, đành chớp mắt cười ngượng ngùng: "Anh đang nghĩ gì thế?"


Báo cáo thí nghiệm ban sáng mọi người gửi đến không như dự tính". Anh trả lời qua loa. "Anh nghĩ phương pháp tiến hành thí nghiệm của họ chắc đã xảy ra sai sót". Cô "ừm". một tiếng, lại nói đến chủ đề mà cô không hiểu rồi.


Thời Nghi à, đáng đời cho sự tẻ nhạt của mi.


Anh cười dịu dàng, tiếp tục: "Vì thế anh muốn nhanh chóng kết thúc chuyện ở đây rồi trở về Tây An, nếu không chỉ sợ công sức cả tháng trước sẽ đổ sông đổ biển".


Cô gật đầu, nhớ đến dáng vẻ mặc áo blouse trong phòng thí nghiệm của anh.


Cực kỳ sạch sẽ và nghiêm túc.


Trên đường về nhà cô hỏi anh cậu bé kia có phải là em ruột không.


Châu Sinh Thần lắc đầu: "Đúng ra mà nói, Tiểu Nhân là em họ anh, con trai của chú".


"Thế sao cậu bé cũng mang họ Châu Sinh?"


"Lúc năm tuổi, bố anh qua đời, họ Châu Sinh chỉ còn một mình anh". Anh nói. "Vì gia nghiệp dòng họ, chú đã thừa kế họ Châu Sinh, cho nên Tiểu Nhân, con trai của chú cũng mang họ này, nhưng nhất thiết phải làm con thừa tự của mẹ anh".


Cô gật đầu. Quan hệ phức tạp quá.


"Sau khi anh đính hôn thì coi như đã trưởng thành. Chú và Tiểu Nhân đều sẽ đổi họ".


Rắc rối thật!


Theo lời anh nói Thời Nghi dần hình dung ra.


"Mẹ anh chỉ có mình anh à?"


"Còn có em trai và em gái, là một cặp sinh đôi...". Ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên dịu dàng. "Đáng tiếc tính tình đều lập dị, trước nay không về nhà tế tổ. Sau này có cơ hội em sẽ được gặp hai đứa nó".


Châu Sinh Thần đưa Thời Nghi về nhà, lúc hai người tạm biệt nhau ở cửa, cô muốn hỏi anh tiếp theo phải làm những gì, nhưng rồi lại thôi. Cô không biết trước sự phản đối rõ ràng của mẹ anh, sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng nào.


Ánh đèn vàng không làm không khí nóng lên nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.


Cô không nỡ về, anh cũng không rời đi ngay.


Dáng vẻ lúc này của hai người, giống như một đôi tình nhân sau một ngày hẹn hò, lúc tạm biệt lưu luyến không rời.


Anh hỏi cô: "Bố mẹ em bao giờ rời khỏi Trấn Giang?"


"Khoảng ngày kia".


Anh hơi trầm ngầm: "Anh sắp xếp một tháng sau lễ đính hôn tổ chức ở Thượng Hải, không biết bố mẹ em có thoải mái không?"


"Thượng Hải?" Cô thốt lên: "Không phải Trấn Giang sao?"


Nói xong ngay lập tức cô cảm thấy rất hối hận.


Cứ như là không đợi nổi vậy.


Anh cười: "Thời gian không kịp, hơn nữa buổi chiều em cũng nghe em họ với chị dâu anh nói đấy, tế tổ bốn năm một lần mới tới nơi này, vì thế không nhất thiết phải ở đây".


Cô "vâng". một tiếng, không yên tâm lắm, do dự hỏi anh: "Ý kiến của mẹ anh thực sự không quan trọng à?"


"Trong chuyện này chỉ có ý kiến của một người phụ nữ là đáng để tiếp thu". Hiếm khi anh đùa: "Chính là em!"


Lời lẽ giải thích thoải mái, cách nói chuyện cũng rất ung dung.


"Anh tặng cái này cho em chính là thể hiện lập trường của mình, những người khác đều không có quyền can thiệp". Anh đưa tay lên, chạm vào dây chuyền vàng trước ngực cô, trượt xuống lấy chiếc khóa vàng: "Mỗi người mang họ Châu Sinh khi ra đời sẽ được dòng họ đúc một chiếc vòng này, bên trong có ngọc khắc ngày sinh của anh".


Tay anh dừng trước ngực cô.


Hai tay Thời Nghi nắm chặt sau lưng, căng thẳng đến mức hơi dùng sức. Cô ngẩng đầu muốn nói chuyện nhưng đột nhiên đụng phải đôi mắt đen như mực, tuy đứng dưới ánh đèn sáng nhưng vẫn sâu không đoán được.


Cô nhìn anh.


Anh cũng nhìn cô.


Sau đó cô nghe thấy anh nói: "Trước khi đính hôn thứ này sẽ tặng cho vợ chưa cưới. Em nhận nó, danh phận cũng được định rồi".


Hai bàn tay sau lưng cô nắm chặt tới mức bắt đầu cảm thấy đau.


"Em có cần đeo nó bên mình mỗi ngày không...".


"Không cần". Anh không kìm nổi bật cười. "Em nhận nó là được".


Anh nói xong thì buông chiếc khóa vàng ra.


Cô thở phào. Anh đã sớm cảm thấy sự căng thẳng của cô, cười nói: "Chúc ngủ ngon".


"Ngủ ngon".


Cô xoay người mở cửa.


Khi quay đầu lại nhìn, anh đã bước vào thang máy.


Sau đó, khi mẹ cô gặng hỏi chuyện gặp mặt với mẹ Châu Sinh Thần hôm đó, Thời Nghi đều ậm ờ, nhưng lại ghi nhớ lời của anh, nghiêm túc hỏi ý kiến của bố mẹ xem có bằng lòng chuyện đính hôn ở Thượng Hải một tháng sau không.


Đây là một quyết định gấp gáp, nhưng may thay anh để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ cô.


Không kiêu ngạo, không phù phiếm, có trên có dưới.


Đó đều là những phẩm chất đáng ghi nhận trong mắt người lớn.


Sáng sớm hôm họ rời Trấn Giang, Châu Sinh Thần đích thân tới tiễn, hẹn Thời Nghi ngày thử lễ phục ở Thượng Hải và tự tay đưa cho bố mẹ cô bản giới thiệu về những địa điểm tổ chức đính hôn ở Thượng Hải.


Lúc Thời Nghi ngồi vào trong xe, anh cúi người nói lời tạm biệt với cô.


"Lên tới đường cao tốc nên thắt dây an toàn". Anh nói.


Cô rất ngoan ngoãn, vội vàng thắt dây an toàn vào.


Trên đường về nhà, mẹ cô ngồi bên cạnh lật mở bản giới thiệu, phát hiện ra đều là chữ Khải viết tay rất quy củ, không khỏi cảm thán với bố cô: "Chàng trai này đúng thật là có lòng".


"Đâu chỉ có lòng...". Bố cô cười, "Cậu ta ấy à, đúng là một người quy củ, không kiêu căng xốc nổi, quả là phong cách của người làm nghiên cứu".


Mẹ khẽ cười nhìn Thời Nghi: "Bình thường ở bên nhau, con có cảm thấy nhàm chán không?"


Thời Nghi suy nghĩ: "Không ạ".


"Không sao?" Mẹ cô hứng thú: "Hằng ngày gọi ba cuộc điện thoại đúng giờ. Sáng bảy giờ, trưa mười một giờ, tối mười rưỡi, mỗi lần nói chuyện không quá ba phút, không quá cứng nhắc à?"


"Không mà mẹ".


Thế này là quá tốt rồi, mỗi lần như vậy cô đều bỏ dở tất cả công việc đang làm đợi điện thoại của anh.


Nội dung cuộc điện thoại cũng rất đơn giản.


Thời Nghi chưa bao giờ nghĩ có thể liên lạc với anh một cách đều đặn như thế.


Không có bất kỳ sự khó chịu nào, thậm chí rất thoải mái.


Đúng như Châu Sinh Thần đã nói, anh coi sự qua lại của hai người như phương pháp nghiên cứu, sẽ kiên trì chấp hành từng bước cần thiết. Cho dù bận rộn thế nào, mỗi ngày đều phải gọi ba cuộc điện thoại. Sáng sớm mỗi ngày, anh nhất định sẽ sai người đem đến hoa tươi đủ loại. Ngoài ra, do hiểu rõ thời gian làm việc của cô nên mỗi khi cô ở trong phòng thu đến tận khuya, anh đều mười một giờ đem đồ ăn đêm đến. Hơn nữa còn rất cẩn thận chuẩn bị cho đồng nghiệp của cô mỗi người một phần.


Đến anh hợp tác thu âm với Thời Nghi năm sáu năm cũng bắt đầu hiếu kỳ, vừa ăn điểm tâm khuya nóng hổi vừa hỏi Thời Nghi đã có bạn trai rồi phải không, hay là có người theo đuổi.


Sau khi Thời Nghi nói là bạn trai thì cũng không hỏi nhiều nữa.


Có một buổi tối, quản lý Mỹ Lâm đến giám sát công việc, nhìn thấy đồ ăn khuya, có phần kinh ngạc nhìn nụ cười hạnh phúc trong mắt Thời Nghi, cảm thấy bản thân cô và cô nàng này như đã cách mấy kiếp rồi. Mới mười mấy ngày ngắn ngủi không gặp, thế nào lại xuất hiện bạn trai của Thời Nghi trước nay chưa từng lộ diện chứ.


Mỹ Lâm cáu, đe dọa dụ dỗ Thời Nghi bằng mọi cách, cuối cùng cô nói, anh là giáo sư hóa học.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Tiểu Thanh

Tiểu Thanh

Tôi ngây ngất gắn chặt tia nhìn lên người con gái trước mặt. Khuôn mặt này, nụ

24-06-2016
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Thiên sứ vô ưu

Thiên sứ vô ưu

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện: "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Trở về và chào nhau

Trở về và chào nhau

Ngày mai Nghi đi? Bao giờ tôi sẽ gặp lại Nghi? Mà, gặp lại để làm gì nữa? *** Chúng

24-06-2016
Đơn giản vì em yêu anh

Đơn giản vì em yêu anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tình

25-06-2016
Ám ảnh

Ám ảnh

(khotruyenhay.gq) Rồi nhiều đêm sau đó, có đêm anh bất chợt tỉnh giấc thì thấy Thương

01-07-2016
Đâu chỉ bất ngờ

Đâu chỉ bất ngờ

Huy chắc chắn không phải là một thằng nhóc 16 tuổi hư đốn. Bởi nó không hút thuốc,

28-06-2016