"Chỉ có phương pháp thí nghiệm mới có thể xảy ra sai sót".
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Vậy... nếu như phương pháp thí nghiệm đã sai rồi thì sao?"
"Phương pháp thí nghiệm sai thì đổi phương pháp khác, tuy nhiên mục đích nghiên cứu sẽ không thay đổi".
Nghe có vẻ rất thuyết phục.
Nhưng sự ví von trong đây thực ra muốn ám chỉ đến mối quan hệ giữa họ.
Họ là một đôi, điều đó sẽ không thay đổi. Nếu như có bất cứ sai sót nào, vậy thì đổi phương thức quan hệ khác.
Cô đã hiểu ý của anh.
Từ trước đến nay Thời Nghi đều tưởng rằng sức mạnh của ngôn ngữ là phương thức có thể mê hoặc lòng người nhất, nhưng lúc này đây, từ đôi mắt mang ý cười của Châu Sinh Thần, cô nhận ra có nhiều cách còn mê hoặc lòng người hơn. Cô khẽ cười: "Khoa học không chỉ nghiên cứu phục vụ sản xuất, mà còn là minh chứng tốt nhất của ngôn ngữ".
Cô xoay chìa khóa mở cửa.
Do bất tiện về thời gian làm việc nên cô dọn ra ở riêng, sống một mình đã ba, bốn năm. Ngoài mấy người bạn thân thì chưa từng có người ngoài đến, đừng nói là đàn ông. Trong nhà đâu đâu cũng thể hiện rõ không gian sống của một người phụ nữ độc thân, Châu Sinh Thần ngồi trên sofa, ra sức nhìn không chớp mắt.
Do cảm giác mệt mỏi vì cảm cúm nên anh dựa vào ghế, dáng ngồi có vẻ thoải mái hơn. Cánh tay đặt một bên, ngón tay chạm vào chiếc gối lông dài. Ừm, xúc cảm... rất đặc biệt.
Thời Nghi pha cho anh một gói thuốc Đông y chữa cảm.
Cô bưng ra, anh nhận lấy nhấp thử, vẫn còn rất nóng.
"Các cụ có câu xuân mặc ấm, thu trời lạnh". Cô lấy một chiếc ghế lông thấp, nhìn giống như chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi trước mặt anh. "Mùa xuân đừng vội vàng mặc quần áo mỏng, mười ngày nay thời tiết thay đổi rất dễ bị cảm cúm".
Cô nói rất nghiêm túc.
Châu Sinh Thần đúng là không mặc nhiều, chỉ có áo sơ mi mỏng và quần dài.
Đêm khuya như vậy ống tay áo sơ mi còn xắn tới khuỷu, căn bản không giống người ốm.
Anh cúi đầu uống ngụm thuốc nhỏ: "Chỉ là cúm thôi, dựa theo nguyên tắc thông thường, uống thuốc hay không thì bảy ngày cũng sẽ khỏi".
"Đây là thảo dược trị cảm lạnh". Thời Nghi chỉ cho anh thấy. "Nếu đúng là triệu chứng cảm lạnh thì ngày mai cơ thể anh sẽ chuyển biến rõ rệt".
Anh nhướng mày: "Tốt thế cơ à?"
"Đương nhiên".
Thời Nghi thấy anh bán tín bán nghi, không nhịn được bật cười: "Có phải anh nghĩ em tìm cớ để mời anh vào nhà không?"
"Lời của anh cũng không phải là từ chối...". Giọng nói của Châu Sinh Thần do bị cảm cúm nên hơi khàn, nhưng lại khiến người ta càng cảm thấy dễ nghe. "Là thận trọng. Vì lời đề nghị đính hôn quá đường đột, cho nên muốn tiến chậm một chút".
Cô không ngờ anh sẽ trả lời nghiêm túc như vậy, cũng không nghĩ ra câu nào đỡ lời.
Không ngờ anh lại cười: "Em có muốn nghe nói thật không".
Lòng hiếu kỳ của Thời Nghi nổi lên, gật đầu.
"Thật ra anh rất muốn vào".
Cô ngạc nhiên, còn anh đã cúi đầu tiếp tục uống cốc thuốc nóng bỏng miệng bỏng tay kia.
* * *
Tới khi anh ra về thì thời gian cũng xấp xỉ nửa tiếng. Thời Nghi phát hiện ra, mình và anh tiếp xúc càng lâu thì ngày càng đúng giờ. Cô đi dép lê đưa anh đến thang máy, tay trái Châu Sinh Thần đút trong túi quần, tay phải nhấn nút. Lúc thang máy mở, anh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, dùng mu bàn tay chặn cửa, nhìn cô: "Lần này anh trở về là vì em lọt vào vòng đề cử giải thưởng".
Thời Nghi giật mình, hình như Mỹ Lâm đã nói chuyện này.
"Vì thế anh đến dự lễ trao giải?'
"Gần như vậy". Anh rút tay trái giúp cô kéo áo khoác. "Thời gian còn lại để chuẩn bị lễ đính hôn".
Động tác thân mật bất ngờ nhưng cũng thật tự nhiên.
Cô vẫn vì "lễ đính hôn" gần trong gang tấc mà thất thần, còn anh đã buông tay.
Sau đó khẽ vỗ lên cánh tay cô: "Em vào nhanh đi".
Lúc anh rời khỏi nhà Thời Nghi đã là mười hai giờ bốn mươi lăm phút.
Châu Sinh Thần ngẩng đầu nhìn lên tầng mười hai nơi cô ở. Vị trí sáng đèn thế này, chắc cô đang trong phòng tắm. Đầu lưỡi vẫn còn vị thuốc chua đắng, bãn nãy nhìn cô đem ra, anh rất muốn nói rằng do từ lúc mười mấy tuổi uống quá nhiều thuốc Đông y nên từ lâu cơ thể đã miễn nhiễm với nó rồi.
Nhưng rất khó từ chối, không phải sao?
Giống như khi ở sân bay Bạch Vân – Quảng Châu vậy, cô chạy chân trần đuổi theo anh, lúc cô yêu cầu anh ở lại đợi mình, cũng rất khó từ chối.
Đôi mắt của cô gái này quá trong, giống như là người bước ra từ trong tranh thủy mặc vậy.
Anh từng cho rằng mình bị lóa mắt, nhưng anh cầm hơn hai trăm trang thông tin của cô mà vẫn không tìm thấy điểm đáng ngờ nào.
Châu Sinh Thần dừng lại một lát, nhìn thấy ánh đèn đã tắt.
Tiếp đến là đèn phòng ngủ sáng. Ừm, cô cần từng ấy thời gian để tắm.
"Cậu chủ...". Chú Lâm đi tới. "Cũng đã đến giờ rồi ạ".
Xe của chú Lâm lặng lẽ đỗ bên đường, phía xa xa cũng có bốn, năm chiếc đang đỗ. Anh gật đầu, quay người ngồi vào xe, bốn, năm chiếc xe kia chỉ đi theo từ xa. Xe chạy cực kỳ nhanh, từ Thượng Hải đến Trấn Giang chỉ mất hơn hai tiếng. Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, xe qua xe lại nườm nượp, hoàn toàn không giống như mới bốn giờ sáng.
Anh xuống xe, cảm thấy hơi lạnh nên kéo ống tay áo xuống, cài khuy vào.
Bỗng nhiên anh nhớ tới lời của Thời Nghi, bèn nói với chú Lâm: "Xuân mặc ấm, thu trời lạnh, chú Lâm, chú đã nghe câu nói này chưa?"
"Người bình thường hay nói vậy, cô Thời Nghi bảo cậu sao?"
Châu Sinh Thần không nói gì.
Từ Trấn Giang đến Thượng Hải không xem là quá xa nhưng cũng khiến anh thấy hơi mệt, đặc biệt khi vẫn còn đang bị cúm. Nhưng không có cách nào khác, anh phải tuân theo quy tắc của gia tộc, muốn tiếp nhận mọi chuyện lớn nhỏ của nhà Châu Sinh một cách thuận lợi thì cần phải tiến từng bước, theo đúng trình tự quy củ. Ví dụ như bữa sáng lúc sáu giờ là quy định, nhất định phải ở Trấn Giang.
Tuy nhiên do thói quen dậy sớm của anh nên đổi thành năm giờ.
Anh cảm thấy khá bình thường, nhưng trong mắt người khác thì đây chính là quy định hơn một trăm năm đã được thay đổi. Nhìn vào, chỉ là ăn sáng nhưng trong lòng người khác thì đó không đơn giản chỉ là bữa ăn.
Người mới mười bốn tuổi đã bước vào cuộc sống nghiên cứu khoa học này chưa từng quan tâm đến mọi chuyện trong gia tộc, cũng dùng phương thức im lặng, để tuyên bố địa vị của mình.
Anh rút khăn tay caro màu xám từ trong túi quần ra khẽ che mũi lại, tránh mùi phấn hoa trong khu biệt thự, trên đường đi, không ngừng có người cúi đầu gọi cậu cả.
Đến khi anh bước vào sảnh chính, người của mười ba bàn đều đã đến gần như đầy đủ.
Anh không quen hết nhưng cũng gật đầu chào hỏi từng người.
Đi tới bàn ngồi xuống, bên cạnh chỉ có Châu Sinh Hành hai bên tóc mai bạc trắng và Châu Sinh Nhân đang gà gật. Mẹ và những phụ nữ có chức phận cao đều ngồi ở bàn bên cạnh, vẫn là mái tóc búi tỉ mỉ và đôi mắt phượng hẹp dài.
Một bữa sáng yên lặng, buông đũa xuống thì trời vừa hửng.
Anh định đi nhưng mẹ anh đã giữ lại, sau khi chỉ còn anh, chú, Tiểu Nhân và mẹ thì bầu không khí còn lạnh lẽo hơn ban nãy.
Từ sau khi mẹ ruột mất, Tiểu Nhân không thích nói chuyện nữa nhưng lại thân thiết với Châu Sinh Thần, cầm sách ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh anh đọc. Đọc đến chỗ không hiểu thì dùng bút khoanh lại rồi đưa cho anh. Châu Sinh Thần cười nhận lấy, tiện tay viết mấy công thức suy luận.
"Tối qua cháu ngủ thế nào?" Chú ân cần hỏi han.
Anh đưa sách lại cho Tiểu Nhân: "Tối qua cháu ở Thượng Hải, không có thời gian ngủ".
Chú bắt đầu nói đủ chuyện to nhỏ trong nhà.
Họ Châu Sinh đến đời anh không chỉ bên nội không theo chính trị, thậm chí chi chính cũng bắt đầu ngăn cấm, nói là trung dung[1], chi bằng nói ẩn dật. Tổ tông lại có lối suy nghĩ cũ, luôn cho rằng thương nhân địa vị thấp kém vì thế người theo nghiệp kinh doanh cũng ít. Có chăng là tích lũy hơn hai trăm năm, đã trải qua mấy lần đất nước mở cửa và bế quan tỏa cảng nên cây lá sum suê. Một trăm năm trở lại đây, mỗi khi các ngành mới nổi xuất hiện thì đều vui vẻ giúp một tay, sau đó cũng không trực tiếp kinh doanh mà chỉ làm cổ đông đầu tiên, dần dần đã có được của cải như bây giờ. Giữ ổn định chính là giáo huấn của tổ tiên.
[1] Trung dung: Tên một cuốn sách đồng thời cũng là một học thuyết của thầy Tử Tư. Trung dung cơ bản gồm ba tầng nghĩa: Tầng nghĩa thứ nhất: "trung". có nghĩa là không thiên lệch, "dung". có nghĩa là không thay đổi để chỉ đời người không được lệch ra khỏi quỹ đạo, không thay đổi mục đích đã định của mình, phải kiên trì mới đạt được tới thành công; Tầng nghĩa thứ hai: là trung chính, bình hòa, con người cần phải giữ sự trung chính và bình hòa nếu mất đi nó thì tất cả những hỉ, nộ, ái, ố đều sẽ trở nên thái quá; Tầng nghĩa thứ ba: "trung". có nghĩa là tốt đẹp, "dung". chính là sử dụng, với hàm ý nhất nghệ tinh nhất thân vinh, con người ta phải kiên trì trong công việc của mình mới có thể mưu cầu được cho bản thân. (HĐ)
Đáng tiếc lần anh trở về này, điều muốn làm chính là thay đổi.
"Cháu nhớ nhà họ Nam không?" Chú cười nói. "Mấy năm trước có hợp tác với mẹ cháu trên thuyền, đã hùn vốn với chính phủ Iran thúc đẩy thị trường xe hơi nước đó. Nam Hoài rất hào phóng, đã tặng rất nhiều để trả ơn, chú bàn bạc với chị dâu quyết định tặng cho vợ chưa cưới của cháu. Ngoài ra, nếu như được thì để con bé theo mẹ cháu ba năm, bắt đầu học quản lý gia đình".
"Thời Nghi?" Anh hơi trầm ngâm. "Cô ấy không cần phải học".
Mẹ thản nhiên nhìn anh: "Cưới về thì đều phải học".
"Cô ấy không hợp". Anh không nể mặt chút nào.
"Con cũng không hợp nhưng vẫn phải tiếp nhận". Mẹ anh dịu giọng nói: "Nếu con đã chọn nó thì nó nhất định hợp. Nếu như con thấy không thích hợp thì vẫn còn kịp để đổi một người ngoan ngoãn nghe lời khác".
"Chị Uyển...". Chú lắc đầu, thử hóa giải bất đồng giữa hai người. "Em đã xem bức họa truyền thần cô gái đó, rất ngoan ngoãn, có lẽ tốt hơn những người được nuôi nấng từ nhỏ, chuyên học quản lý gia đình".
Mẹ anh lạnh nhạt hờ hững.
Châu Sinh Thần cũng không nói gì.
Mẹ anh mỉm cười: "Làm nghề lấy lòng thiên hạ, có tiếng tăm cũng là người khác nâng đỡ. Chẳng nhìn ra cái gì tốt cả".
"Cô ấy rất thích hợp với con".
"Lý do này của con rất mong manh".
Anh không tranh luận nữa.
Tiểu Nhân cúi đầu sắp xếp công thức anh đưa cho, khó khăn mãi mới giải được, rồi lại cất tiếng gọi người dưới, cậu muốn đổi bánh điểm tâm, trà cũng từ "Thần Tuyền tiểu đoàn [2]". đổi thành "n Thi ngọc lộ[3]".. Cậu út nổi danh tính tình quái gở, lúc bình thường thì thế nào cũng được, lúc không bình thường thì rất biết cách làm khó người dưới.
[2] Tên một loại trà, thuộc vùng Đông Xuyên, là một trong năm mươi loại trà trứ danh ở thời Đường, đứng hàng thứ sáu. (HĐ)
[3] Tên một loại trà nổi tiếng ở tỉnh Hồ Bắc... (HĐ)
Tiểu Nhân nói đổi, ba người lớn đương nhiên sẽ không so đo với cậu.
Rất nhanh có người bước vào, không một tiếng động thay đổi trà bánh trên tay mỗi người.
Có giúp việc ở đó, Châu Sinh Thần và mẹ đều im lặng. Lúc anh muốn viện cớ để đi thì Tiểu Nhân nhanh chóng đẩy sách về phía anh. Anh tưởng rằng là đề bài gì, sau khi liếc nhìn không khỏi khẽ cười, cong ngón tay cốc vào trán cậu nhóc nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa:
Chị Thời Nghi đó rất thích anh. Điều này em cũng nhìn ra được".
Lễ trao giải thưởng điện ảnh, Thời Nghi luôn tìm cách tránh né. Đừng nói thảm đỏ, đến tham gia cô cũng từ chối hết. Mấy năm đầu Mỹ Lâm còn gắng sức muốn lôi cô đi, đáng tiếc cô là điển hình của kẻ chẳng có tham vọng phát triển, cho nên chuyện được đề cử đến cuối cùng Mỹ Lâm mới nói, đoán chừng cô đương nhiên sẽ từ chối tham gia.
Lân này lại Mỹ Lâm không ngờ cô lại lập tức đồng ý.
Đối với Thời Nghi, lý do rất đơn giản, là vì câu nói của Châu Sinh Thần.
Cô thậm chí bắt đầu chờ mong hôm ấy sẽ cùng anh ngồi ở một góc nào đó xem buổi lễ, anh ngồi dưới sân khấu thấy cô được đề cử, thậm chí là được giải.
Chương trước | Chương sau