Teya Salat
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 4 - Câu chuyện trong thành

↓↓

"Nhà khoa học?" Mỹ Lâm hoàn toàn bất ngờ. "Em có thể thích nhà khoa học cả ngày trong phòng thí nghiệm sao?"

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cô cười, ấp ly hồng trà trong tay: "Thông minh, em rất thích những người có trí tuệ".


Mỹ Lâm lắc đầu, không nên quá tin tưởng vào nụ cười của cô.


Cô nói nhỏ: "Hơn nữa chúng em sắp đính hôn rồi".


Mỹ Lâm đứng hình trong năm, sáu giây, vỗ vỗ tay cô, thở dài: "May mà là đính hôn, nếu không thì chị bị dọa chết mất. Đính hôn là trò chơi của mấy công tử nhà giàu, em nên cẩn thận, đừng quá tin là thật".


Thời Nghi không để ý tới lời trêu chọc của Mỹ Lâm, ngược lại hỏi cô ấy rất nghiêm túc: "Chị cảm thấy, nếu một người không thiếu bất cứ thứ gì thì nên tặng anh ấy thế nào cho phải? Ý em là quà đính hôn ấy".


"Cái gì cũng không thiếu?" Mỹ Lâm lập tức túm được trọng tâm.


"Con người anh ấy không quá thích một thứ gì". Thời Nghi cố gắng để né tránh đề tài nhạy cảm.


"Một giáo sư hóa học, cái gì cũng không có hứng thú...". Mỹ Lâm bất lực. "Chị dốt môn hóa lắm, bạn trai em đối với chị mà nói hệt như người ngoài hành tinh vậy".


"Thôi vậy, em không hỏi chị nữa".


"Chị không hỏi em nữa, dù gì em cũng không phải diễn viên, chị chẳng sợ em bị cánh săn tin bắt được". Mỹ Lâm cười. "Nói cho em một tin tốt, em đoán thử xem...".


Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút nữa anh mới gọi điện tới.


Chỉ vào những ngày phải làm việc, cuộc điện thoại buổi tối anh mới chịu lùi lại đến mười một rưỡi.


"Để em gọi một cuộc điện thoại đã nhé". Thời Nghi cắt ngang lời Mỹ Lâm, ra ngoài ban công, đóng cửa sổ lại rồi mới lấy điện thoại của mình ra.


Vì cô mà anh thường mang theo điện thoại bên mình, trong danh bạ điện thoại cũng chỉ có tên một mình cô.


Nghĩ kĩ thì đó không phải là một điều lãng mạn hay sao?


* * *


Dưới ban công phòng làm việc là đường dành cho người đi bộ. Thời điểm giao mùa từ xuân sang hè, từng rặng ngô đồng đã bắt đầu tươi tốt, phủ đầy những tán lá xanh mơn mởn, mùi vị tươi mát ngập tràn trong không khí.


Thời gian từ mười một giờ hai mươi chín phút đã nhảy sang mười một giờ ba mươi.


Bỗng nhiên trên màn hình hiển thị ba chữ Châu Sinh Thần liên tục nhấp nháy, trong màn đêm đen như mực, ba chữ này thật nổi bật.


Giọng nói của Châu Sinh Thần vô cùng bình yên.


Anh hỏi cô bắt đầu làm việc lúc nào, kết thúc công việc lúc nào, còn hỏi cô đồ ăn đêm có hợp khẩu vị không. Thời Nghi trả lời ngắn gọn xong, đột nhiên hai người đều im lặng, cô không nhịn được hỏi anh: "Không phải ngày nào anh cũng hỏi em những câu này sao?"


Châu Sinh Thần cười, không biết trả lời thế nào.


"Nghe giọng anh có vẻ như đã rất mệt? Không phải ốm rồi đấy chứ?"


"Tối qua bị lạnh chút xíu".


"Anh uống thuốc chưa?"


"Vẫn chưa".


Vậy đừng nói chuyện nữa". Cô hơi đau lòng. "Anh mau uống thuốc đi".


"Bây giờ ư?'


"Vâng".


"Bây giờ anh không có thuốc".


Cô hơi ngạc nhiên: "Trong nhà anh không có thuốc dự phòng ư?"


Thực ra cô muốn nói, đại gia của tôi ơi, không lẽ đến cả nguyên tắc có bệnh phải uống thuốc anh cũng không biết đấy chứ?


Đột nhiên có tiếng xe cứu hỏa từ xa đi tới, Thời Nghi vô thức ngẩng đầu nhìn. Cô chợt phát hiện đầu dây bên kia cũng có âm thanh hệt như vậy, từ to đến nhỏ, rồi im ắng hoàn toàn. Dường như cô đã đoán ra điều gì đó, vội vàng nhìn khắp bốn phía dưới lầu, xuyên qua tán cây ngô đồng, Thời Nghi nhìn thấy một người đang đứng cạnh chiếc xe đỗ bên vệ đường.


Tầng mười, quá cao. Nhiều vật cản nên nhìn không rõ.


"Anh đang ở dưới lầu à?"


Châu Sinh Thần "ừ". một tiếng bằng giọng mũi nghèn nghẹt.


Cô cảm động, lại cảm thấy buồn cười.


Người yêu bỗng hiên xuất hiện vốn dĩ có thể coi là chuyện cực kì lãng mạn, vì tiếng xe cứu hỏa mà bị phát hiện, rồi sau đó anh thừa nhận một cách cực kỳ bình tĩnh, không có thêm một lời thừa. Thời Nghi không dám để anh đợi lâu, chỉ nghe giọng mũi của anh khi nói chuyện thôi cũng cảm thấy bị cúm giống như một chuyện rất lớn vậy. Cô lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng bàn giao công việc, lấy túi rồi chạy về phía thang máy. May mà đã thu âm xong, đang trong giai đoạn hậu kỳ, nếu không nhất định sẽ phá hỏng danh tiếng làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm của cô mất.


Tuy nhiên, cô vẫn khiến chị quản lý và anh thu âm hoảng sợ.


Nhìn khuôn mặt cô ửng hồng, dáng vẻ vội vàng không muốn nói thêm lời nào, người không biết còn tưởng nhà cô đang cháy.


Vào khoảnh khắc thang máy khép lại, cuối cùng Mỹ Lâm mới nhớ ra vẫn chưa nói với cô chuyện giải thưởng.


Điều khiến Mỹ Lâm dở khóc dở cười nhất là, cô nàng này cũng chẳng để tâm một chút nào.


Thang máy nhanh chóng đi xuống, vì lúc nãy cô chạy nhanh bây giờ đang cúi người thở dốc.


Tốc độ đi xuống quá nhanh khiến lồng ngực cô không thoải mái.


Không biết là căng thẳng hay do mất thăng bằng.


Thang máy mở, cô liền chạy ra ngoài, suýt chút nữa đụng vào một người. Đôi bàn tay vững vàng kia đỡ lấy cô: "Đừng chạy nữa, anh ở đây". Sự xuất hiện này quá đột ngột, Thời Nghi nhìn Châu Sinh Thần ngẩn ngơ trong chốc lát.


Anh giải thích sự xuất hiện bất ngờ của mình: "Anh đoán em sẽ chạy xuống, sợ em băng qua đường gấp quá nên tới đón em trước".


Cô vẫn đang thở dốc.


Hai mươi mốt ngày, ròng rã hai mươi mốt ngày họ chưa gặp nhau.


Thời gian vừa rồi, cô đã thử rất nhiều lễ phục và đồ trang sức anh gửi đến nhà, nhận hoa của anh, bố mẹ cô cũng nhận được một số quà cáp, nhưng hai người lại không hề được gặp nhau.


Cô cũng từng thăm dò, câu trả lời của anh là, anh không muốn nói dối em, vì vậy những chuyện anh đang làm gần đây, em đừng hỏi.


Ngữ khí rất nghiêm túc, cô nghĩ anh nhất định có chuyện quan trọng.


Đối với Thời Nghi mà nói, cái tên Châu Sinh Thần này vĩnh viễn là cái tên đáng tin cậy nhất.


"Đêm nay anh không đi à?" Cô buột miệng nói.


Khóe miệng Châu Sinh Thần khẽ động, giống như đang cười: "Đi đâu?"


"Ý em là...". Cô suy nghĩ, "Tối nay anh ở lại Thượng Hải?"


Anh gật đầu.


Cô không giấu được niềm hân hoan.


"Đưa em về nhà trước đã".


Cô gật đầu: "Vâng".


Anh buông cô, hai người sóng bước ra ngoài.


Thời Nghi vừa chuẩn bị lên xe thì di động rung lên, là Mỹ Lâm, hệt như là đang làm chuyện gì trái với lương tâm vậy, chị cố gắng hạ thấp giọng: "Chị thấy em rồi, còn có giáo sư hóa học nữa. Tuy nhiên tầng mười cao quá, nhìn thế nào cũng chỉ thấy anh ta cao hơn em rất nhiều". Thời Nghi ậm ừ mấy tiếng: "Ngủ ngon nhé". Rồi nhanh chóng cúp máy.


Châu Sinh Thần mở cửa xe cho cô: "Muộn như vậy rồi mà vẫn còn bận công việc sao?"


Thời Nghi cười: "Không có!" Nói xong cô ngồi vào xe, chào một tiếng với người đang cười đầy thiện ý ở ghế trước. "Chú Lâm".


"Chào cô Thời Nghi".


Gặp lái xe của anh mấy lần cuối cùng cô đã biết người đàn ông trung niên ăn mặc cầu kỳ, làm việc cẩn thận này cũng mang họ Châu. Châu Sinh Thần từng giải thích đơn giản, một số quản gia thân cận mang họ Châu, ít nhiều đều có quan hệ họ hàng xa. Nhưng do có sự khác biệt với chi chính nên luôn gọi tên bằng chữ cuối cùng.


Càng biết nhiều cô càng thán phục truyền thống gia đình anh.


Gia đình giàu có nhưng cũng là dòng dõi trâm anh.


Một người được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy thật không ngờ lại cống hiến bản thân cho khoa học. Thời Nghi nhớ đến cặp song sinh hơi lập dị anh từng nhắc đến, không biết sẽ có dáng vẻ như thế nào?


Hơn hai mươi ngày trôi qua, giờ đã tháng Năm, thành phố ban đêm cũng không còn lạnh nữa, thời tiết vô cùng dễ chịu.


Anh mở cửa sổ xe cho cô, cô lắc đầu rồi đóng lại.


Có lẽ do trên xe có chú Lâm, cũng có lẽ đã lâu không gặp, cảm giác hơi xa lạ nên cô cũng ngại nói chuyện với anh. Sự thân thiết của ba cuộc điện thoại mỗi ngày dường như bốc hơi hết cả.


Thậm chí khi anh ngồi bên cạnh, chỉ khẽ cử động cánh tay cũng làm cô chú ý.


Đến khi Châu Sinh Thần đưa Thời Nghi tới trước cửa nhà, chỉ còn hai người với nhau cô mới hỏi dò: "Vào nhà em ngồi một lát nhé?"


"Có muộn quá không?"


"Em muốn pha thuốc cảm cho anh". Cô thấp giọng, tuy nhiên trong thang máy trống trải giọng nói vẫn nghe thấy rõ ràng: "Khoảng hai mươi phút, tối đa là nửa tiếng".


Châu Sinh Thần cười: "Chỉ là anh không biết cư xử thế nào, anh chưa từng một mình vào phòng phụ nữ".


Rất thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta buồn cười.


Thời Nghi khẽ trêu anh: "Không phải anh nói mình rất thích Ngô ca? Sao có thể... như vậy?"


"Nhàm chán lắm sao?" Anh hỏi.


"Có lẽ...". Thời Nghi nghĩ đến lý luận thí nghiệm chuyên ngành của anh. "Em muốn hỏi một câu".


"Hỏi đi".


"Anh nói, quan hệ chúng ta... ừm... là một mục đích nghiên cứu của anh". Cô ngước nhìn. "Nếu như phương pháp nghiên cứu sai thì sao?"


Anh hỏi: "Anh nhớ em học khoa Trung văn, ngành Văn học nghệ thuật?"


Cô gật đầu, không hiểu câu hỏi.


"Cho nên em có một quan niệm sai".


Thời Nghi càng nghi hoặc: "Quan niệm sai gì?"


"Bản thân mục đích nghiên cứu không hề có sự phân biệt đúng sai".


Thời Nghi gật đầu, tỏ ý muốn anh nói tiếp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Uống trà và Thôi khóc

Uống trà và Thôi khóc

"Khi em yêu Minh, anh bỗng cô độc kinh khủng. Thật sự quãng thời gian qua không dễ dàng

26-06-2016
Kẻ sống chung nhà

Kẻ sống chung nhà

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhìn bộ dạng

27-06-2016
Tấm bằng đỏ

Tấm bằng đỏ

(khotruyenhay.gq) Tỉnh dậy, đôi ba vệt máu trên chiếc ga trắng của khách sạn, cô học

29-06-2016
Đàn bà thông minh

Đàn bà thông minh

Chị xinh đẹp, thông minh và kiêu hãnh. *** Học hết phổ thông, chị được chọn đi

30-06-2016
Về một điều ước

Về một điều ước

Tấm lòng người mẹ không đủ chỗ cho thằng con năm tuổi. Trời còn có những khi nổi

29-06-2016
Mối tình 60 năm

Mối tình 60 năm

Nếu từng bao giờ bạn thấy một cô dâu 76 tuổi và chú rể 79 tuổi cư xử với nhau như

30-06-2016
Sắc lính trong tôi

Sắc lính trong tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016