Teya Salat
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 14 - Phồn hoa như một khúc cầm

↓↓
"Được". Châu Sinh Thần gật đầu, cơ thể vì đứng cả đêm mà trở nên cứng đờ. "Anh sẽ trở lại nhanh thôi".


Ánh mắt Tiểu Nhân lóe lên, anh nhìn cũng hiểu.


Có chuyện gì muốn nói với anh lại không dám mở miệng? Châu Sinh Thần bước xuống lầu, đang nghĩ về biểu hiện kỳ lạ của Tiểu Nhân, tầng một có hai người phụ nữ đang dọn dẹp, anh rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay màu xanh thẫm, đưa lên che mũi tránh bụi trong phòng.


Né tránh không nói... trước mặt mẹ né tránh không nói...

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Anh bỗng dừng bước, nghĩ tới Thời Nghi.


Trong nháy mắt anh vội vàng rảo bước, men theo con đường bằng đá xanh tới bên ngoài sân.


Toàn bộ sân viện này vì bệnh tình của Văn Hạnh, đều được cách ly tuyệt đối, bất kỳ ai muốn đến đều phải có mẹ Châu Sinh Thần phái người mời mới được vào. Anh quên mất điều này, vì quá bận tâm đến Văn Hạnh mà quên đi vấn đề này.


Quả nhiên khi ra khỏi tòa nhà, Châu Sinh Thần thấy chú Lâm ở không xa đang nhìn anh cực kỳ lo lắng và vô vọng.


Anh bước tới, đám bảo vệ mới miễn cưỡng tránh ra một lối nhỏ.


"Thời Nghi sao rồi?" Châu Sinh Thần nắm lấy cánh tay ông, năm ngón tay siết chặt.


"Cô Thời Nghi đang cấp cứu".


"Cấp cứu?"


Chú Lâm nhanh chóng giải thích: "Tối qua, lúc nửa đêm...".


Châu Sinh Thần đã không để ý xem ông nói gì, anh buông ra, chạy đi rất nhanh. Biệt thự này có sáu mươi tám khu lớn nhỏ, một nghìn một trăm mười tám phòng, người rất nhiều, cũng rất phức tạp. Anh vĩnh viễn lạnh lùng, vĩnh viễn bàng quan, mối quan hệ với những người này lúc nào cũng có thể tan rã, vì lợi ích, không có tình cảm thì chẳng có gì níu giữ cả.


Mục đích, lợi ích, nhân tính.


Những thứ này anh đều tự phụ bản thân có thể ứng phó được.


Chỉ có Thời Nghi, chỉ có một mình Thời Nghi, anh nhìn không thấu, cũng không lý giải được.


Không có cách nào lạnh lùng, không có cách nào bàng quan.


Châu Sinh Thần muốn suy xét xem vấn đề bắt đầu từ đâu, đã ở giai đoạn sắp sửa tiếp quản rồi mà vẫn không thể bảo vệ cô, nhưng hoàn toàn không thể suy nghĩ được. Còn thứ cảm giác sợ hãi này, thứ cảm giác anh chưa từng trải qua, cứ bao vây, thít chặt lấy chân tay anh.


Anh bước lên gác, nghe nhân viên phòng cấp cứu trên tầng hai đang trao đổi, lại không dám bước tiếp.


Một bước thôi cũng không dám.


Anh tin vào khoa học, không sợ cái chết.


Nhưng anh lại sợ cô chết.


Nỗi sợ hãi mơ hồ đó tàn nhẫn ăn mòn từng chút một tinh thần, máu thịt của anh.


Châu Sinh Thần thình lình nắm chặt tay nắm cửa, tay kia đấm vào tay vịn cầu thang, làm cho cả thang gác chấn động. Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc, cô gái đang bước từ tầng hai xuống bị giật mình, trân trân nhìn anh:


"Cậu cả...".


Cô không nằm mơ nữa.


Nên tỉnh giấc rồi, thời gian cũng nhiều rồi, phải tỉnh dậy rồi chứ nhỉ?


Một lần nữa Thời Nghi cố gắng thoát khỏi giấc mơ, mắt sưng tấy lên, gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy một tia sáng. Không quá chói mắt, dường như đã bị vải che mất, chỉ để lại thứ ánh sáng rất dễ chịu, màu sắc của tấm vải này rất giống với màu tấm rèm che cửa sổ trong nhà ở Thượng Hải. Hình như là hoàn toàn giống nhau...


Đang ở nhà sao? Thật sự đang ở Thượng Hải sao?


Cô bỗng hoài nghi, phải chăng cô vẫn chưa tỉnh giấc, mà đang bước vào một cơn ác mộng khác.


Chỉ đến khi thật sự nhìn rõ gương mặt và dung mạo của anh, cô mới mỉm cười yếu ớt, vẫn chưa đủ sức để nói chuyện.


"Viêm ruột thừa cấp tính". Anh nói khẽ, "Bác sĩ trong nhà sợ chẩn đoán không chính xác, vì thế đã đưa em quay lại Thượng Hải".


Viêm ruột thừa cấp tính?


Thật sự là đau muốn chết. Thời Nghi không muốn nhớ lại sự đau đớn đó, chỉ thầm bái phục những người đã từng trải qua bệnh này.


Nhưng chỉ vì viêm ruột thừa cấp tính mà quay lại Thượng Hải, không phải là làm to chuyện hay sao?


Cô nhắm mắt, khẽ mỉm cười, môi hơi khô...


Không hiểu vì sao cơ thể lại quá yếu ớt như thế, cô có chút lo sợ và buồn bã.


Sợ phải rời bỏ anh.


Thời Nghi à Thời Nghi, mi càng lúc càng yếu đuối rồi.


Cô tự dằn dỗi bản thân, nhưng lại bị cám dỗ bởi thứ gì đó, khe khẽ gọi anh: "Châu Sinh Thần?"


"Ừ". Anh cúi người lại gần hơn một chút để cô nói chuyện đỡ mất sức hơn.


Dung mạo thật sự rất sáng sủa.


Thời Nghi cẩn trọng nhìn anh: "Em nói cho anh biết một bí mật".


"Em nói đi". Anh khẽ đáp, rất bình tĩnh.


"Kiếp trước sau khi em qua đời...". Cô nói khẽ, dừng lại vài giây, "đã không chịu uống canh Mạnh Bà".


Cô cũng không biết, anh có hiểu canh Mạnh Bà là gì không.


Anh khẽ cười: "Ở địa ngục sao?"


Thời Nghi cười, anh thật tốt, còn biết phụ họa cô: "Phải".


Anh "ừ" một tiếng: "Vậy thì, Mạnh Bà bỏ qua em sao?"


Thời Nghi khẽ nhíu mày, cô nhớ lại, nhưng không rõ ràng lắm: "Phải, có thể vì... em chưa bao giờ làm chuyện gì xấu".


Châu Sinh Thần không nhịn được bật cười: "Vậy anh nhất định đã làm chuyện xấu, nên mới bị ép uống canh rồi đúng không?"


"Không phải". Cô phủ định nét mặt rất nghiêm túc rồi lại giãn ra, sợ rằng khiến anh cảm thấy kỳ quặc. "Anh rất tốt".


"Anh rất tốt?"


"Vâng".


Rất tốt rất tốt, không thể có người tốt hơn anh được nữa.


Anh hạ giọng hỏi: "Em biết anh sao?"


"Vâng". Cô khẽ cười. "Kiếp trước, em có biết anh".


Cô nhìn anh.


Em biết anh, cũng cảm thấy nuối tiếc vô cùng khi anh không nhớ em.


Nhưng không sao, em chắc chắn sẽ nhớ anh.


Châu Sinh Thần lại cúi xuống nhìn cô, đến lúc cô nhắm mắt thì khẽ hôn lên trán cô.


Anh dần dần rơi vào trạng thái suy nghĩ xem xét một cách khách quan không mang theo bất cứ cảm xúc gì.


Trí nhớ của anh rất tốt, bản thân làm sao có thể nghe được bác sĩ nói cô đã thoát khỏi nguy hiểm, và làm sao xuống đến lầu hai đều hiện lên rõ ràng. Chú Lâm đã giải thích hết sức ngắn gọn với anh về tình trạng của Thời Nghi.


ộc tính không cao, thành phần cổ xưa. Dùng trong một thời gian dài mới có thể ảnh hưởng đến tính mạng.


Là thứ gì? Một chén trà, hay là một nén nhang, hay là điểm tâm, tất cả đều có khả năng.


"Con cảm thấy gia đình chúng ta, nếu muốn một cô gái biến mất có thể dùng những thủ đoạn ôn hòa như vậy không?"


Đây cũng là một nguyên nhân duy nhất khiến anh hoài nghi.


Mục đích đã rõ ràng, nếu là mẹ anh, chẳng lẽ lại tham gia vào một việc vặt như vậy sao?


Hay bản thân anh đã quá dễ dàng tin cậy người khác rồi? Người có thể tiếp cận Thời Nghi rất ít, ngoài những người thân tín ra, còn có Mai Hành... việc đáng sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Những người ở bên cạnh đã theo anh nhiều năm, mỗi người đều liên quan đến quá nhiều mối quan hệ ở phía sau. Hành vi của mỗi người suy cho cùng đều có mục đích, vì sao năm lần bảy lượt muốn hại cô?


Anh tính toán rất tỉ mỉ, những mối quan hệ phía sau của họ cho tới từng mục đích cũng như khả năng xảy ra.


Thời Nghi lại chìm vào giấc ngủ sâu.


Cô thở rất đều và sâu.


Châu Sinh Thần đưa tay ra, khẽ co ngón cái, chạm nhẹ vào mặt cô.


Trong những ngày Thời Nghi tĩnh dưỡng, Châu Sinh Thần luôn ở trong nhà chăm sóc cô, cho đến khi Thời Nghi bắt đầu có ý kiến, bảo anh đi làm những việc mình cần làm. Cô còn nói, anh cứ ở cạnh cô hai mươi tư giờ một ngày thế này, cô thật sự không làm được bất cứ chuyện gì, toàn phân tâm nghĩ đến anh.


Châu Sinh Thần thì lại cho rằng, cần đọc sách thì cứ đọc sách, cần làm việc thì cứ làm việc.


Cô sợ anh ở trong nhà lâu không quen, nói muốn đến căn nhà chuẩn bị cho tân hôn. Anh từ chối, chỉ cần thay đổi cách bài trí và bố cục ở nơi này sơ qua một chút sẽ phù hợp cho cô dưỡng bệnh.


Mọi chỗ đều thoải mái, nhưng chi tiết nhỏ nhặt anh cũng lưu tâm.


Lần đổ bệnh này khiến cho sức khỏe cô yếu đi rất nhiều.


Lúc cha mẹ đến, thật sự đã bị bất ngờ trước vẻ tiều tụy của cô.


Thời Nghi sợ cha mẹ đổ lỗi cho Châu Sinh Thần không biết chăm sóc cô, luôn miệng nói nửa năm gần đây mình rất ít đi đến phòng tập, cơ thể quá yếu ớt, chỉ bị viêm ruột thừa nên đã làm cho cô thành ra thế này.


Về việc chữa trị, Châu Sinh Thần nói lúc đó anh đã chọn cách chữa trị không cần thực hiện phẫu thuật, cô cũng cảm thấy nếu có thể dùng thuốc tiêu viêm thì tốt nhất không nên đụng đến dao kéo. "Em sợ đau". Cô dùng ngón tay điểm nhẹ lên mu bàn tay và cánh tay anh. "Em thật sự rất yếu đuối, không những sợ đau, mà còn sợ cả bóng tối nữa". Cô nói đùa, nhìn anh: "Anh có nghĩ là em rất yếu đuối không?"


Lúc ở Ô Trấn, chỉ vì một tiếng động nhỏ đã bắt anh phải nói chuyện với mình đến sáng.


Châu Sinh Thần cẩn thận dùng khăn ấm lau sạch từng ngón tay cô: "Không phải đâu".


"Nghiêm túc đấy chứ?"


"Rất nghiêm túc".


"Em ngoài biết đọc sách, biết vẽ, biết nấu ăn, biết thu dọn nhà cửa, biết thu âm...".


Anh cười một tiếng: "Rất toàn tài".


Thực ra những điều khiến người khác ghen tị này đều là anh dạy cho cô.


Châu Sinh Thần lau sạch tay cho cô, tiện tay giúp cô bỏ chiếc thảm len ra, còn cầm bánh ngọt tới đưa cho cô. Cô nhìn anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đưa tay vuốt nhẹ: "Sang thu rồi, cứ thế này anh sẽ bị cảm mất".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Bây giờ ba ở đâu?

Bây giờ ba ở đâu?

Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ

30-06-2016
Đĩ còn trinh

Đĩ còn trinh

Thì ra là quà bên B tặng lại chính là em thư ký này sao? Hắn chợt trâm ngâm suy nghĩ.

29-06-2016
Amour

Amour

Một người đuổi theo một người. Còn một người mải đuổi theo một người khác. Họ

24-06-2016
Cô gái khóc trong mưa

Cô gái khóc trong mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập: "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016