pacman, rainbows, and roller s
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 14 - Phồn hoa như một khúc cầm

↓↓

"Vậy... nếu là người anh cần phải hồi đáp thì sao?"

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cô cố tránh ba từ vợ chưa cưới.


Châu Sinh Thần cười, cũng không nói thẳng ra người cô muốn nói là ai: "Trừ phi là vợ anh, mới cần phải hồi đáp".


Một đáp án tuyệt vời.


Thời Nghi cũng không hỏi nữa, rõ ràng là đã mãn nguyện.


Nhưng vì vẫn bận lòng chuyện của Văn Hạnh, cô cũng không thích làm bà mối, nhưng Châu Sinh Thần đã biết nội tình cô có thể hỏi kĩ hơn. Thời Nghi khẽ kéo tay áo của anh: "Vậy, Mai Hành đối với Văn Hạnh...".


"Anh không biết".


"Anh không biết sao?"


Châu Sinh Thần hơi do dự: "Anh và cậu ấy, không nói đến những chuyện này".


"Nhưng Văn Hạnh là em gái anh, quan tâm nhiều hơn cũng tốt mà".


"Thứ khó khăn nhất trên thế gian này, chính là hai bên đồng lòng".


Thời Nghi không dám tin đây là lời của Châu Sinh Thần.


Quả nhiên, anh nói với cô rất nhanh: "Đây là Mai Hành nói".


Thời Nghi nghĩ một lúc, rồi lại đột ngột hỏi anh: "Tháng Hai âm lịch, tên khác là gì?"


"Cám Hương".


"Còn tháng Tư?"


"Hòe Tự". Anh cười. "Sao em lại đột nhiên hỏi câu này?"


"Em đang nghĩ, một người cứ khăng khăng một nửa của mình phải thích văn cổ, không phải là rất kỳ lạ sao?"


Anh "ừ". một tiếng.


Cô nằm bên cạnh anh, vẫn chìm đắm trong câu chuyện Văn Hạnh không đáp ứng được những yêu cầu của Mai Hành, phát hiện ra đèn ngủ đã được chỉnh cho sáng lên một chút. Anh cúi đầu, thấp giọng hỏi: "Em biết nói tiếng Tô Châu không?"


"Biết". Cô cảm thấy có chút kỳ lạ. "Trong nhà em có họ hàng ở Tô Châu, cũng không khác tiếng Thượng Hải, lúc nhỏ đã biết rồi".


Hai người đều uống canh có tâm sen.


Lúc nói chuyện, hương đưa thoang thoảng, ai cũng ngửi thấy được.


"Dùng tiếng Tô Châu, đọc những bài thơ anh đã dạy cho em, được không?" Anh khẽ nghiêng đầu.


Cô khẽ nói được.


Anh chưa từng dạy qua bài nào, rõ ràng là chỉ có... Ngô ca.


"Anh sẽ đọc chậm một chút, nếu em khó chịu thì nói với anh nhé?"


Cô "vâng" một tiếng, cảm thấy cả người mình nóng như lửa đốt.


Rõ ràng là lời nói quan tâm chăm sóc như thường ngày của anh, nhưng lại vô cùng mê hoặc. Chẳng rõ là có ý hay vô ý nữa.


Cô dựa vào trí nhớ, khẽ đọc cho anh nghe, thỉnh thoảng đến đoạn ngượng ngùng, bèn dừng lại. Đêm đầu thu đã mát mẻ hơn một chút, hai người ôm nhau trong tấm chăn mỏng, mặc dù có ra mồ hôi nhưng anh vẫn không dám giở chăn ra, sợ cô bị nhiễm lạnh.


Thời Nghi dần dần không đọc nổi, bài thơ vẫn cứ tiếp tục nhưng suy nghĩ thì không liền mạch nữa.


...


Trước khi ngủ say, cô nhỏm đầu dậy hỏi anh: "Châu Sinh Thần?"


"Ừ".


"Tại sao lại muốn em dùng tiếng Tô Châu...".


Trong bóng tối, dường như anh đang cười: "Em chưa nghe qua câu này sao? 'Ngô âm ríu rít thật vui tai, phu thê đầu bạc nâng chén tràn' tiếng Tô Châu đọc Ngô ca, rất có cảm hứng".


Cô ngạc nhiên, đây là một câu nổi tiếng ca ngợi Ngô âm.


Tiếng Tô Châu lại mềm mại, uyển chuyển.


Châu Sinh Thần bỗng lại nói tiếp: "Muốn nửa còn lại của mình cũng thích văn học cổ không có gì là kỳ lạ cả, bản thân sẽ có cùng sở thích". Ví dụ như thuộc thơ về trà, tên trà, lại như những bài Ngô ca anh đọc cho cô nghe, thơ anh đề tặng cô.


Thời Nghi cảm thấy đúng.


Nhưng cũng vì câu nói này, lại phát hiện ra điều gì đó, cô áp mặt vào ngực Châu Sinh Thần, lắng nghe nhịp đập trái tim anh, khẽ cười: "Châu Sinh Thần, anh ghen rồi đấy".


Hai ngày sau, cô lại cùng Châu Sinh Thần vào thăm Văn Hạnh.


Tình trạng của Văn Hạnh xem chừng rất tốt, các chỉ số vẫn chưa đạt, nửa tháng trước đã bỏ lỡ một người hiến tạng phù hợp. Những điều này đều do Châu Sinh Thần tóm tắt lại cho cô. Thời Nghi không hiểu về cấy ghép tạng, nhưng cũng biết bệnh tim do bẩm sinh những nguy hiểm gặp phải sẽ cao hơn gấp nhiều so với những người khi trưởng thành mới mắc bệnh, do đó lại càng thương tiếc cho Văn Hạnh. Dao sắc không gọt được chuôi, người học y chung quy cũng chẳng thể tự chữa cho chính mình.


Lần này đến, cô gặp được Mai Hành.


Phòng bệnh của Văn Hạnh có phòng khách và sofa riêng, trong lúc Châu Sinh Thần nói chuyện riêng với bác sĩ, Thời Nghi đến phòng bệnh của Văn Hạnh trước. Văn Hạnh mặc một bộ quần áo ngoài thể thao màu xanh nhạt, đang khẽ cười, Mai Hành cũng lắc đầu cười, bỏ kính xuống, rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay lau kính.


"Chị dâu?"


"Ừ".


"Chị dâu, em có trà ngon ở đây, rót ra hai chén rồi". Văn Hạnh cầm chén trà của mình, đưa ra trước mặt Thời Nghi. "Em không uống được, chị uống đi". Thời Nghi cảm thấy buồn cười: "Em biết mình không uống được, tại sao lại còn cầm một chén?"


"Nhìn thấy Mai Hành tới, em vui quá nên quên mất". Văn Hạnh nhìn sang Mai Hành: "Đồ họa thủy".


Mai Hành chỉ cười chứ không nói gì.


Cô ý tá bước vào kiểm tra định kỳ cho Văn Hạnh, cô đến ngồi trên chiếc sofa đơn, đặt chiếc chén trà lên bệ bên cạnh, Mai Hành cũng làm y như vậy.


Mai Hành mắt đen như mực, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, nhìn cô.


Thời Nghi hoài nghi nhìn lại anh, nhưng lại nghe Văn Hạnh gọi tên mình, nên không nghĩ sâu thêm nữa.


Sau đó Châu Sinh Thần cũng đến, ngồi ngoài phòng khách nói chuyện với Mai Hành một lúc, khi Mai Hành rời đi, còn điềm nhiên như không dặn người đổ hai chén trà đó. Cô nhìn theo bóng lưng anh ta, lại nhớ đến ánh mắt kỳ lạ kia, liền biết trong chén trà nhất định có vấn đề.


Quan hệ giữa Mai Hành và Văn Hạnh thân sơ rất rõ ràng...


Cô không nên hoài nghi như thế.


Sức khỏe của Thời Nghi trở nên tốt hơn, công việc bị gián đoạn hai tháng, sang tuần sẽ tiến hành thu âm. Mỹ Lâm nghe nói cô muốn quay lại làm, vừa lên lịch công việc, vừa than vãn mình bị các nhà đạo diễn phim bức tử đến chết, trưa hôm đó bèn chuyển phát nhanh tài liệu mới nhất, là một quyển sách rất dày. Để phối hợp với chất giọng tự nhiên của cô, vai cổ trang tương đối nhiều.


Cô thuận tay xem lướt qua để hiểu rõ nhân vật.


Nhưng khi nhớ đến quyển sách của mình thì tạm gác mọi thứ lại.


Sách tới đoạn kết viết rất chậm, vì cô không nhớ kết cục của anh.


Không nhớ rõ vì sao anh chết, và chết như thế nào. Không nhớ rõ, chỉ vừa nhớ vừa sửa lại, rồi lại vì quá coi trọng nên cứ lấn cấn câu chữ mãi, sửa đi sửa lại.


Gần đây Châu Sinh Thần rất bận, phần lớn thời gian cô đều ăn cơm một mình, cũng dần quen với việc anh thường về muộn. Buổi sáng đến thăm Văn Hạnh xong, anh đưa cô về nhà rồi lại rời đi.


Thời Nghi xem kịch bản, rồi lại phân tâm ngồi sửa bản thảo của mình, sửa đi sửa lại đến hơn bảy giờ.


Cô đắn đo từng câu chữ, hai tay cầm một chồng giấy, vô thức gõ nhẹ xuống mặt bàn. Được một lúc lại nghiêng đầu, áp mặt xuống bàn. Thời Nghi nhíu mày, thả lỏng, rồi lại nhíu mày lại, trong lúc đó không hề để ý Châu Sinh Thần đã về.


Anh treo chiếc áo ngoài còn đọng những hạt nước nhỏ li ti, bước qua cánh cửa vẫn để mở, nhìn thấy cô đang trong phòng đọc sách.


Anh bước vào: "Gặp phải chuyện gì khó khăn à?"


Thời Nghi đang mải thu dọn đống tài liệu, định đứng dậy, anh đã đặt tay lên vai cô.


Anh cúi người, tỏ ý cô cứ ngồi thế này nói cũng được.


Cô nghĩ một lúc, không thể không thừa nhận: "Em có điều bận tâm".


Bận tâm?"


"Em đang viết một số thứ, muốn viết sao cho thật tốt, dùng từ phải thật cân nhắc,". Cô khẽ thở dài, "nên hơi bận lòng".


"Ừ". Anh đã hiểu ra. "Để anh nghĩ xem làm thế nào có thể giúp em".


Cô cười: "Việc này không cần làm phiền đến nhà khoa học đâu".


"Yên nào, để anh nghĩ, hình như nghĩ sắp ra rồi".


Cô thấy buồn cười, gật đầu.


"Em còn nhớ anh đã trả lời em, tháng Hai còn gọi là gì không?"


"Cám Hương".


Châu Sinh Thần gật đầu: "Đây chỉ là cách nói theo thói quen của anh, nghiêm túc mà nói, tháng Hai có rất nhiều tên gọi khác, những tên gọi đó đều có nguồn gốc không giống nhau, miễn cưỡng nói cái tên nào tốt hơn cái tên nào không phải là rất khó sao?"


Thời Nghi thừa nhận điều anh nói là sự thật.


"Cũng giống như trong phòng thí nghiệm, anh vốn không yêu cầu sinh viên phải làm y hệt mình, mỗi người đều có cách thức phù hợp riêng". Anh hơi suy nghĩ, lại nói tiếp, "Anh không hay viết lách, nhưng anh biết những mặc khách văn nhân ngày xưa đều có thói quen câu chữ của riêng mình. Làm nghiên cứu và viết lách, chính yếu đều nằm ở chỗ này". Anh dùng ngón trỏ chỉ vào thái dương của mình. "Dùng phong cách mà em thấy quen thuộc nhất, viết thứ mà em muốn".


"Vâng".


"Em chưa ăn à?" Anh vỗ vỗ vào bụng cô. "Đói không?"


Cô thực tình đáp: Đói ạ".


"Đi thôi". Anh đứng dậy. "Chúng ta ra ngoài ăn".


"Bây giờ ạ?" Cô nghe thấy tiếng mưa, hình như ngoài trời còn có tiếng sấm.


"Anh xem dự báo thời tiết rồi, một tiếng nữa mưa sẽ tạnh, chúng ta cứ từ từ ra xe, đến nơi nào xa xa một chút rồi ăn".


Dự báo thời tiết?" Ấn tượng của Thời Nghi về dự báo thời tiết không tốt lắm. "Ngộ nhỡ không đúng thì làm thế nào?"


Thời Nghi bước theo anh, vừa đi vừa nói.


Châu Sinh Thần đột ngột dừng lại, quay người: "Cũng có xác suất mưa tạnh, đúng không nào?"


Cô vẫn đang do dự: "Em chỉ sợ phiền chú Lâm, trời mưa thế này còn phải đưa chúng ta đi ăn".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Đừng lướt qua nhau

Đừng lướt qua nhau

"Có khi nào anh nhớ một người, Người đã đến bên anh, như em, bước về nơi cuối

24-06-2016
Lời nói dối của cha

Lời nói dối của cha

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô

29-06-2016
Tình cha

Tình cha

Tránh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể

29-06-2016
Trân trọng cuộc sống

Trân trọng cuộc sống

Khi đến với thế giới này, điều trước tiên chúng ta làm đó là hít vào, khởi đầu

24-06-2016
Thầy tu rởm

Thầy tu rởm

Xưa có một con Sói rừng vừa hung ác vừa gian giảo. Một hôm nó nghe tin ở làng bên có

24-06-2016