Pair of Vintage Old School Fru
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 14 - Phồn hoa như một khúc cầm

↓↓

"Lần này anh lái xe".

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Anh lái xe?"


Anh bật cười: "Anh biết lái xe mà".


Không phải Thời Nghi không tin anh, mà là thật sự chưa bao giờ thấy anh lái xe. Mãi cho đến khi xuống đến bãi để xe, ngồi trên ghế phụ, cô vẫn không ngừng nhìn cánh tay anh cầm vô lăng, cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng xe chạy được một đoạn đã quen hơn. Anh làm việc gì cũng rất chuyên tâm, kể cả việc lái xe này, đều rất bình tĩnh.


Cần gạt nước không ngừng chuyển động qua lại, có vẻ mưa đã tạnh dần.


Lúc xe rời khỏi Thượng Hải, mưa đã ngừng hẳn.


Xung quanh Thượng Hải có rất nhiều thị trấn nhỏ, cũng giống như căn nhà của gia tộc họ Vương, cô chỉ lui tới có một lần, lại vào lúc đêm khuya nên cũng không rõ ở nơi nào. Nơi mà tối nay anh lái xe đến, cô cũng không biết.


Anh dừng lại ở một bãi đỗ xe trước cổng một thị trấn nhỏ.


Mưa vừa tạnh, đường còn ướt.


May thay cô không đi giày cao gót, vịn cánh tay anh nhảy qua những vũng nước lớn.


Gần bờ sông, trên mấy chiếc thuyền là quán ăn nhỏ xíu rất xinh xắn. Những chiếc thuyền không lớn, đại đa số đều chỉ chứa được hai bàn. Châu Sinh Thần chọn một chiếc thuyền, hai người ngồi trên đó, chủ thuyền nhanh chóng mang thực đơn lên cho họ.


"Tối nay chiếc thuyền này vẫn còn trống, hai vị thật may mắn".


Thời Nghi cười, cúi đầu nhìn qua hai trang thực đơn khá đơn giản của nhà hàng.


Cũng không có quá nhiều thứ để lựa chọn, đến những nơi như này dùng bữa chỉ là để tận hưởng phong cảnh xung quanh.


Cô sợ anh ăn không no, chọn vài món chính.


"Hai vị đợi một chút, đồ ăn được mang lên, thuyền sẽ rời bờ".


Chủ thuyền bước lên bờ, để lại họ trên thuyền. Hai bên mạn thuyền chỉ có lan can cao đến ngang ngực, có giá nến, không có đèn, thoải mái nhất là chiếc ghế dựa được xếp đối diện nhau, đều là kiểu sofa màu đỏ sậm, nhỏ người có thể nằm gọn trong đó. Chỗ ngồi thoải mái như thế này, ngồi lún sâu trong đó khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và buồn ngủ.


"Anh đã đến nơi này bao giờ chưa?" Cô hiếu kỳ nhìn anh.


Châu Sinh Thần cười lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên, lúc nãy anh vừa hỏi người khác".


Thời Nghi cũng đoán như vậy, cậu ấm này tuyệt đối không phải là người hưởng thụ cuộc sống kiểu như thế này.


Chiếc thuyền khẽ đung đưa, chủ thuyền đã quay lại, có chút ngượng ngùng hỏi: "Trên bờ có hai cô cũng cũng muốn lên thuyền, tôi nói chiếc thuyền này đã có người trả tiền rồi, họ... vẫn muốn tôi thương lượng với hai vị, liệu có thể nhường chiếc bàn trống còn lại cho họ được không?"


Chủ thuyền chỉ lên bờ.


Hai người cùng nhìn ra, họ chắc nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, là một đôi tình nhân.


Chàng trai nhìn họ có vẻ rất căng thẳng, thấy hai người quay đầu lại, chầm chậm chắp tay trước ngực, nhờ họ đồng ý. Thời Nghi cười, nghe Châu Sinh Thần nói: "Tôi không có vấn đề gì, vợ tôi cũng không".


"Ừm, cứ để họ lên thuyền đi".


Chủ thuyền càng có thiện cảm với đôi nam nữ với gương mặt lương thiện này, gọi đôi tình nhân kia lên thuyền. Giữa hai bàn có một chiếc mành treo bằng tre, thả xuống lại càng tách biệt. Thức ăn được dọn lên, chiếc thuyền cũng rời đi.


Vừa mới rời khỏi bờ sông không lâu thì trời lại bắt đầu mưa.


Thời Nghi nghe thấy sau mành có tiếng đôi nam nữ trẻ khẽ nói với nhau, đại ý là tính toán chi phí, có vẻ như rất cặn kẽ, từ đầu đến cuối cô gái đều tỏ ý không vui, nói ở đây quá tốn kém, nên đi chỗ khác sẽ tiết kiệm hơn: "Anh nhìn anh xem, tiền đã ít lại còn muốn lên thuyền ăn tối...".


Giọng nói rất khẽ, nhưng cô lại nghe rõ.


Cô nghĩ, lúc vừa tốt nghiệp vào làm lồng tiếng, có một nhân viên phòng thu thực tập và cô bạn gái của mình. Hai người họ mỗi ngày đều tính toán hết sức chi li, từ thứ Hai đến thứ Sáu sẽ ăn gì, để cuối tuần được ăn ngon một chút hoặc đến cuối tháng sẽ ra ngoài ăn. Đây là sự lãng mạn của tuổi trẻ.


Cô không kìm được nháy mắt với anh, khẽ cười.


"Sao thế?"


Châu Sinh Thần dựa người trên sofa, tay trái đặt lên tay vịn, nhìn cô khó hiểu. Thời Nghi ghé vào tai anh kể câu chuyện của cô gái kia. Nói xong, định bày tỏ suy nghĩ của mình, Châu Sinh Thần như đã hiểu liền hỏi: "Em ngưỡng mộ sao?"


Cô cười: "Vâng".


Anh cũng cười theo.


Mưa bên ngoài không có dấu hiệu tạnh, chủ thuyền cho thuyền dừng bên một cây cổ thụ nghiêng mình xuống lòng sông, hệt như một chiếc ô khổng lồ, nói với họ tránh mưa một lúc để nước khỏi tràn vào thuyền làm ướt quần áo.


Bên bờ sông lại có gió, sóng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền.


Bóng nến hắt trên tấm mành khẽ đung đưa.


"Anh đã bao giờ xem chương trình kịch rối bóng chưa?"


"Kịch rối bóng?"


"Vâng... có lẽ anh chưa xem qua".


Thời Nghi còn nhớ hồi nhỏ xem tivi có chương trình kịch rối bóng trong suốt một thời gian dài. Trong chương trình có hai người dùng bàn tay làm thành bóng hình người hoặc con vật tạo nên một câu chuyện ngắn hoặc tấu hài. Hồi Thời Nghi còn xem chương trình đó, cô nhớ láng máng lúc rảnh rỗi còn ở trong phòng đọc sách thắp nến lên tự làm những hình thù ngộ nghĩnh bằng tay.


Vì đều là tự học nên những hình cô làm được không nhiều.


Lúc xem xong, cũng học làm theo được không ít.


Thời Nghi làm một con thỏ, muốn nói gì đó, rồi đột nhiên lại hỏi: "Hôm nay là ngày mùng Chín tháng Chín đúng không?"


Thật kỳ lạ, trong những đồ ăn trên bàn có cả bánh Trùng Dương và bánh tét.


Anh "ừ". một tiếng: "Em đang làm hình con thỏ?"


"Anh nhận ra à?" Thời Nghi cười vẫy vẫy tay, tai con thỏ trên chiếc mành trúc cũng khẽ vẫy vẫy, cao hứng lồng tiếng cho nó: "Ôi, cung trăng lạnh lẽo quá, chớp mắt một cái đã qua Trung thu, đến tết Trùng Dương rồi, chi bằng xuống nhân gian chơi thôi".


Vì sợ đôi tình nhân kia nghe thấy, giọng của cô rất nhỏ, vô cùng hài hước.


Anh nhoài người qua, thưởng thức màn trình diễn của cô.


Thời Nghi khẽ thổi nến.


Ánh nến khẽ lay động, con thỏ cũng biến mất, cô ngồi xổm trên sofa, hắt bóng trên tấm mành trúc, vừa mỏng mảnh lại vừa yếu đuối: "Công tử, dường như... chúng ta... đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải...".


Chất giọng nhàn nhạt, dịu dàng.


ây là sở trường của cô.


Anh mỉm cười, phụ họa cùng cô, khẽ hỏi lại: "Tôi ư? Thật sao?"


"Quý danh của công tử là...". Cô chớp chớp mắt, giọng càng nhỏ.


Anh im lặng một lúc, rồi nhìn cô: "Châu Sinh, tên chỉ có một chữ Thần".


Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Con trai của bác sĩ

Con trai của bác sĩ

Tôi phát hoảng, và không kịp suy nghĩ, tôi kêu lên: - Cháu là con của bác sĩ Eppley. Tôi

29-06-2016
Anh Bư

Anh Bư

Còn Nhiên, Nhiên mang trong mình nhiều vết nhơ. Nhiên không có quyền bước vào thế giới

24-06-2016
Ít ra còn có anh

Ít ra còn có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Minh

25-06-2016