Ngực cô đã sớm bị cơn đau đè nén không thở nổi, cô chỉ muốn thoát khỏi giấc mơ này, ra sức vật lộn cùng nó. Rất đau đớn, đau như xé ruột xé gan.
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cô không tỉnh dậy nổi, bị vây hãm trong giấc mơ và trong cơn đau tột cùng.
Cuối cùng cô ngã từ trên giường xuống, trong khoảnh khắc rơi xuống đất, cô đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Ở một phòng bệnh khác, có người cũng đang phải chịu cảnh đau đớn hệt như thế
Bác sĩ gia đình có mặt ở đó đều rất hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Văn Hạnh, đang khẽ trao đổi phương án điều trị có hiệu quả nhất. Thật ra trước khi về lần này, Văn Hạnh phải thực hiện phẫu thuật, nhưng cô cứ nhất quyết về nước.
Mẹ Châu Sinh Thần không nói được cô, chỉ có thể sắp xếp tất cả những liệu pháp điều trị cần thiết.
Trong đêm hôm đó, việc cô lao xuống cứu Thời Nghi thật sự đã làm mọi người kinh hãi, may sao không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Nhưng trước mắt hậu quả rất khó lường.
Lúc cô còn tỉnh táo, lơ mơ nhìn thấy bốn người họ Châu Sinh, lướt qua chỗ Mai Hành sau lưng họ, dừng lại vài giây. Chỉ đến khi Mai Hành cười với cô, cô mới đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Không nhiều người tới.
Châu Sinh Thần đứng sau lưng mẹ anh, nhìn cô. Ngón tay khẽ cử động, bị mẹ cô nắm lấy, không cố sức rút ra, cô chỉ về phía anh. Châu Sinh Thần hiểu ra, ngồi vào bên cạnh.
Lúc anh nắm lấy tay Văn Hạnh, ngón tay trỏ của cô bắt đầu chuyển động.
Rất yếu ớt, nhưng cũng rất dịu dàng viết hai chữ: "Đi đi".
Cô nhìn thẳng vào mắt Châu Sinh Thần đầy hi vọng, mong anh có thể hiểu được ý của mình.
Rời khỏi đây, rời khỏi dinh thự ở Trấn Giang này.
Tới chân trời góc bể sống cuộc sống mà anh mong muốn.
Châu Sinh Thần cũng nhìn lại cô, trong đôi mắt đen không có bất kì gợn sóng ưu tư nào, hay có thể nói bản thân đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của em gái. Vì cô cũng giống như Thời Nghi, trước đây đã từng hỏi anh có phải không thích cuộc sống của gia đình này, anh không thể không nhận ra suy nghĩ của cô.
Cô rất chậm chạp lại vẽ hai đường kẻ sọc: "| |".
Sau đó rất kiên quyết, viết lại một lần nữa: "Đi".
Văn Hạnh gắng sức chớp mắt, thở ra đầy khó nhọc.
Cuộc đối thoại bí mật và ngắn ngủi đó, ngoài hai người Châu Sinh Thần và Văn Hạnh ra, không còn ai thấy được. Rồi rất nhanh cô chìm vào hôn mê, mẹ Châu Sinh Thần lạnh lùng đứng dậy, nói rất nhỏ với bốn vị bác sĩ đứng đằng sau, đại ý là phải thu xếp phẫu thuật, tình trạng không mấy khả quan.
Châu Sinh Thần ở trong phòng nghe thấy, đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi, chỉ còn anh và mẹ. "Sự việc lần này của em con...". Cuối cùng vẫn là mẹ anh lên tiếng trước, "đáng lẽ ra đã không nghiêm trọng đến như thế".
"Việc này hoàn toàn không có lỗi của Thời Nghi". Anh nói.
Mẹ nhìn anh, giọng bình thản, thấp giọng: "Mẹ nghĩ, cô gái này không may mắn".
Cô ấy rất bình thường. Nếu có thứ không may mắn, chắc chắn sẽ quấy nhiễu cô ấy đầu tiên". Châu Sinh Thần không mảy may thể hiện cảm xúc.
"Con cảm thấy gia đình của chúng ta, nếu muốn một cô gái biến mất có cần dùng những thủ đoạn ôn hòa như vậy không?"
Ánh mắt của mẹ anh cực kỳ lạnh lùng.
Châu Sinh Thần không nói gì.
Để Văn Hạnh có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nơi này rất yên tĩnh, đến tiếng ve kêu cũng không có.
Lúc này, có lẽ Thời Nghi đã ngủ say rồi.
Anh đứng bên cửa sổ, cứ yên lặng như thế cả một đêm.
Đến lúc trời sắp sáng, Tiểu Nhân mới được biết tình hình của Châu Văn Hạnh, vội vã chạy đến. Cậu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhận ra bầu không khí ở đây rất u ám, không gian như đặc quánh lại.
Tiểu Nhân đến bên mẹ Châu Sinh Thần, cất tiếng: "Chú đã về rồi".
"Chú của con đã về rồi sao?" Mẹ Châu Sinh Thần dường như lại rất bất ngờ.
"Vừa mới về". Trong mắt của cậu có rất nhiều điều không tiện nói ra, chỉ nhìn về phía Châu Sinh Thần: "Anh có muốn đến thăm hỏi không?"
Chương trước | Chương sau