Vừa giống lại vừa không giống.
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bông sen giữa đám cỏ lau mà cô vẽ lần đó, bút pháp mềm mại uyển chuyển, tựa như bông sen duy nhất còn lại trong hồ ngày cuối hạ, có phần lạnh lẽo.
Còn bút pháp của bức tranh này lại có phần phong lưu hơn, như bông sen đầu tiên trong hồ đầu hạ.
Cảnh trong tranh, tựa như lòng người.
Mẹ Châu Sinh Thần cười cảm thán, bức tranh này mặc dù ý cảnh không giống, nhưng cũng giống đến bảy tám phần. Văn Hạnh và Đồng Giai Nhân đều ngây người ngắm bức tranh, mỗi người đều đang suy nghĩ gì đó. Châu Sinh Thần khẽ ngoảnh đầu, nhìn cô: "Giống không?"
Thời Nghi nói không nên lời, khẽ cười, chỉ biết nhìn anh.
Châu Sinh Thần quan tâm cô. Anh từ đầu đến cuối luôn tôn trọng lời hứa với Thời Nghi, kiên nhẫn chăm sóc và trân trọng cô.
Nhìn qua một lần, đã có thể đặt bút thành tranh.
Nếu không để tâm, rất khó có thể làm vậy.
Châu Sinh Thần cũng nhìn cô, cười, đổi bút, viết mấy chữ cạnh bức tranh:
"Lặng ngắm sen tinh khiết. Lòng không nhiễm bụi trần".
Là một câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên.
Thời Nghi nhận ra câu thơ này, bỗng nhiên nhớ ra hàm ý của nó.
Em nhìn xem, bông hoa sen này mọc lên từ bùn lầy mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cũng là tự răn mình, không được để thế tục quấy nhiễu, bảo vệ trái tim trong sạch".
Mười chữ đơn giản mà nhập tâm.
Ánh mắt cô lướt từ bức tranh rồi dừng lại ở anh.
"Là thơ của Mạnh Hạo Nhiên?" Văn Hạnh rất vui vẻ, phát hiện bản thân cũng biết câu thơ này. "Rất hợp với bức tranh".
Đồng Giai Nhân cũng cười, nói khẽ: "Phải, rất hợp".
Trong căn phòng, chỉ có mẹ Châu Sinh Thần, và Thời Nghi hiểu anh viết câu thơ của Mạnh Hạo Nhiên là muốn nói gì.
Cuộc nói chuyện vừa nãy, anh không hề tham gia.
Nhưng hoàn toàn không thỏa hiệp.
Những việc anh làm, những người anh lựa chọn, từ đầu đến cuối sẽ không thay đổi.
"Lặng ngắm sen tinh khiết. Lòng không nhiễm bụi trần".
Thời Nghi trong lòng anh, là một Thời Nghi như thế. Thời Nghi của anh.
Hồ sen cuối hạ thường có cảm giác lụi tàn.
Thời Nghi bước trên chiếc cầu bằng đá cong cong uốn khúc trên mặt nước, không cảm thấy đây là cảnh sắc tàn úa thê lương. Thu tới sắc nâu loang lổ trên hồ, qua đông mặt nước đóng băng vừa dày vừa nặng nề, để rồi sang năm sắc xanh thẫm lại ngập tràn.
Xuân qua thu tới, năm này qua năm khác.
Thời Nghi quay người lại nhìn thấy Châu Sinh Thần chỉ cách mình hai ba bước chân. Cho dù là anh của kiếp trước chỉ vung tay lên đã có thể khiến hơn mười vạn tướng sĩ rào rào quỳ xuống, hay anh của kiếp này tay đút túi quần ung dung đứng trước mặt cô, tất cả đều không thể thay thế.
Thời Nghi cười, anh cũng khẽ cười theo.
"Em... thật sự không thích hợp với gia đình anh".
Anh không quá để ý: "Anh cũng không thích hợp".
"Anh từ nhỏ đều thế này sao?"
Châu Sinh Thần cười một tiếng: "Cũng không khác lúc em còn nhỏ, không quá hòa đồng".
Thời Nghi nghĩ tới việc anh hiểu mình rõ như lòng bàn tay, tự nhiên cảm thấy không thoải mái: "Tài liệu của em trong tay anh, rốt cuộc chi tiết đến mức nào?"
"Chi tiết đến mức nào ư?" Châu Sinh Thần nghĩ một chút: "Chi tiết đến việc em thích cà phê thích bỏ thêm sữa, không bỏ đường".
Thật sự quá tỉ mỉ.
Từ lần đầu hai người gặp nhau, thậm chí chưa gặp lại lần thứ hai, anh đã biết những điều này.
Chỉ tiếp xúc một thời gian rất ngắn ở Tây An, cô đã hoàn toàn bị anh nắm rõ. Mà đối với anh, cô hoàn toàn là si mê. Mỗi đoạn thời gian, thậm chí mỗi ngày trôi qua đều khiến cô nhận ra mọi thứ cô biết về anh trước đây đều không thật.
Cô dừng bước, Châu Sinh Thần cũng tự nhiên dừng lại.
"Quá khứ của anh, cũng là sống trong hoàn cảnh này, có thấy quen không?"
Chính trị, khoáng sản, đất đai, đá quý, buôn bán ma túy và vũ khí.
Cô cảm thấy những thứ này đều đi ngược lại với con người anh.
"Anh?" Dường như anh đang nghĩ gì đó, im lặng một lúc. "Anh không quen, cũng không thích, nhưng không có cách nào để gạt bỏ, quan hệ huyết thống là quan hệ duy nhất giữa người với người không thể nào gạt bỏ. Anh chỉ thích một cuộc sống đơn giản".
Cô "vâng". một tiếng, khẽ trêu anh: "Thích sao Kim, thích hơn cả Trái đất mà mình đang sống?"
Anh bị cô trêu chọc, cũng đáp: "Nhưng đầu tiên, phải bảo vệ mảnh đất dưới chân mình. Mảnh đất dưới chân mình mà không bảo vệ được thì đồng bào dựa vào đâu để sinh tồn đây?"
Thời Nghi nghe anh nói, nghĩ tới rất nhiều điều.
Một lúc sau mới gật đầu nói: "Đúng thế, cũng giống như... những người Do Thái trước đây đều bị giết hại, là vì họ không có Tổ quốc của mình".
Cô nghĩ, cô hiểu ý của Châu Sinh Thần.
Cho dù sao này bạn đi bất cứ đâu, Tổ quốc vẫn là nơi để bạn quay về vẫn là nơi để bạn dựa vào.
Thời Nghi nhìn anh một lúc, đưa tay chạm khẽ vào ngực anh: "Trái tim anh chất chứa quá nhiều điều, em chỉ cần là một phần nhỏ trong đó đã quá đủ rồi".
Bữa tối, cô và anh dùng bữa trong phòng mình.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ một tháng trở lại đây, hai người có thể yên tĩnh cùng nhau dùng bữa. Thời Nghi tự mình nấu một phần canh thuốc cho Châu Sinh Thần, công thức khá đơn giản. Dường như anh không thích mùi vị của thuốc Bắc, ăn vào một chút đã nhận ra, hệt như một cậu bé mười mấy tuổi. Cô ngạc nhiên hỏi: "Có phải lúc anh còn nhỏ đã uống quá nhiều nên giờ cơ thể mới phản ứng lại như vậy không?"
Anh cúi đầu, tiếp tục uống thứ canh bỏng môi bỏng miệng kia.
Dường như không muốn thừa nhận.
Cô mỉm cười: "Sợ uống thuốc thì cứ thừa nhận đi mà".
Anh ngẩng lên, dường như đã khôi phục lại vẻ bình thản: "Ừ, không thích lắm".
Cô không giấu nổi tâm trạng vui vẻ, còn trêu anh vài ba câu.
Chú Lâm nhìn thấy cũng không nhịn được cười, hiếm hoi lắm mới thấy cậu cả bị người khác nhìn ra điểm yếu.
Châu Sinh Thần ho một tiếng, nói khẽ: "Được rồi, em còn làm ồn nữa là anh sẽ thực hiện gia pháp đấy".
"Gia pháp?" Cô buột miệng, chỉ trong nháy mắt liền bừng tỉnh.
Câu nói mập mờ, lại ám chỉ rất rõ. Chỉ một lời nói của anh thôi cũng đủ khiến cô đỏ mặt.
Cô không dám trêu chọc anh nữa, lặng lẽ ăn phần ăn của mình.
Đến khi đọc sách, cô vẫn không cảm thấy an lòng, ngồi cạnh cửa sổ thư phòng cũng chỉ nhìn Châu Sinh Thần. Anh tựa vào sofa, vẻ thoải mái, vận một chiếc áo sơ mi dài tay khá đơn giản. Cánh tay gác lên thành ghế, vô thức nghịch những tua rua của chiếc gối tựa, có vẻ như đang rất tập trung.
Cô cựa người, muốn tập trung vào cuốn sách trong tay.
"Thời Nghi?"
"Dạ?" Cô quay đầu lại.
Anh nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
"Không có". Cô trả lời qua loa. "Không phải em đang đọc sách sao?"
"Em cứ hai phút lại đổi tư thế một lần". Anh khẽ cười. "Không giống với tư thế đang đọc sách".
"Em...". Cô cố gắng tìm cách viện cớ, loay hoay nghĩ một lúc, rồi cũng cười: "Anh đấy, anh cũng không tập trung đọc sách, nên mới biết em bồn chồn bất an chứ".
Anh nhíu mày: "Để anh xem tối nay em đọc quyển nào".
Cô "vâng". một tiếng, cầm quyển sách đưa cho anh.
Thình lình bị anh ôm eo, đè xuống sofa, động tác vô cùng bất ngờ khiến cô sợ hụt hơi. Vừa muốn rời đi, đã cảm thấy sự thay đổi của anh.
Hơi thở ấm nóng dần dần kề sát gáy và ngực của cô, cô nhắm mắt, bối rối.
Anh bế cô lên giường.
Rất nhanh, hàng cúc trên váy ngủ đều bị anh cởi ra.
Cô vô thức nắm lấy chiếc áo sơ mi của anh, khẽ trở mình. Phần bụng có chút không thoải mái, nhưng dường như không phải ở bụng, có vẻ là cơn đau tức ở ngực truyền đến.
Thời Nghi muốn mở miệng nói với anh, cơ thể mình bỗng nhiên không thấy thoải mái.
Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng gọi khẽ: "Cậu cả".
Rất đột ngột.
Bình thường không có việc gì gấp, thời điểm này sẽ không có người nào ở lầu hai.
Anh thoáng có chút bất ngờ, dừng lại, giúp cô kéo lại vạt áo ngủ, khẽ chỉnh lại cho ngay ngắn, đứng dậy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một cô gái nhỏ, nhìn thấy anh mở cửa khẽ nói mục đích đến.
Vì cố hết sức hạ giọng thật thấp nên Thời Nghi không nghe thấy điều gì, chỉ nhìn thấy lưng của Châu Sinh Thần.
Rất nhanh anh quay lại nói với cô: "Trong nhà có chuyện, anh phải đi ngay bây giờ".
Cô gật đầu: "Anh đi đi".
Anh không nói thêm gì nữa, ngay lập tức rời đi.
Xem ra là một chuyện rất gấp gáp. Thời Nghi thở khẽ, bụng vẫn đau lâm râm, nhất định phải đắp chăn lên giường nghỉ ngơi, rồi cô dần chìm sâu vào giấc mộng. Bị bóng đè, từng cơn nối tiếp từng cơn.
Khó khăn lắm cô mới có thể thoát ra khỏi giấc mơ đó.
Chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt cơ bắp, thậm chí cả máu trong huyết quản, đang đau quặn lên.
Chương trước | Chương sau