Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 12 - Đã bao giờ không vấn vương

↓↓
Lần này Châu Sinh Thần về, Thời Nghi có ý định mang anh đến gặp gia đình mình.


Không có hôn lễ, Thời Nghi uyển chuyển giải thích, hai người quyết định ở bên nhau, chỉ bởi gia đình anh quy củ phức tạp, tiệc cưới phải kéo dài hơn một chút, về chuyện hai người đã là vợ chồng trên luật pháp, cô thật sự không dám cho bố mẹ biết, nếu không chắc chắn bố mẹ cô sẽ nổi giận, hơn nữa người lớn trong gia đình hai bên lại chưa gặp mặt qua... Đến cô cũng biết, điều này thực sự là không ổn.


Bố mẹ cô tuy rằng không mấy vui vẻ nhưng thấy Thời Nghi kiên trì như vậy, họ cũng đành chấp nhận cho hai người "ở bên nhau".


"Con gái thường chọn sai". Nhân lúc cô đang rửa mặt, mẹ cô ở sau lưng nói: "Cũng may, Tiểu Thần trông có vẻ là người đáng tin cậy, nếu không mẹ thật sự...".

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thời Nghi rửa mặt, vớ lấy chiếc lược chải đầu: "Vâng, con cũng cảm thấy anh ý thật thà... đáng tin cậy".


"Nhưng hai đứa bên nhau chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ, còn cần luật pháp bảo đảm nữa". Mẹ cô cầm lấy lược chải đầu, tết thành bím tóc cho cô. "Còn nữa, không được phép sống chung quá sớm".


Thời Nghi không dám lên tiếng.


Mẹ cô phát hiện ra điều bất ổn, lại thấy biểu hiện của cô thì lập tức hiểu rõ.


Nhẹ nhàng ấn đầu cô, chau mày, mẹ cô nói: "Thôi bỏ đi, thanh niên bây giờ... không giống bố mẹ ngày trước".


Thời Nghi cầm lược trả về chỗ cũ, thấp giọng: "Dù sao thì kiếp này con sẽ mãi ở bên anh ấy, không thay đổi".


"Cả đời này? Đời người dài lắm con ạ".


Mẹ cô còn muốn nói thêm điều gì nhưng cô đã đứng lên, nhanh chóng tránh đi vấn đề này.


Trong gia đình, người nấu cơm luôn là bố cô, khi Thời Nghi ra ngoài lại thấy Châu Sinh Thần đang ở trong phòng ăn, bận rộn làm gì đó. Anh đang cùng bố cô nói chuyện, khi cô bước vào nhìn thấy anh đưa một nắm hành đã được rửa sạch cho bố cô. Thời Nghi cười, nói với anh: "Anh ra ngoài đi để em giúp bố là được rồi".


Anh nhìn cô, mu bàn tay trái cọ cọ bím tóc vừa tết của cô: "Không sao".


Lần đầu tiên thấy cô tết tóc như vậy, dường như anh muốn nhìn lâu hơn.


Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau trong bếp, lại có cả người lớn bên cạnh. Dưới cái nhìn của anh, mặt Thời Nghi nóng dần lên, lại giúp anh xắn cao tay áo, sau đó bất ngờ hôn lên mặt anh.


Khi bố cô quay người lại, Thời Nghi nhanh chóng lùi ra sau hai bước: "Vậy, em ra ngoài, anh thể hiện cho tốt vào đấy".


"Tiểu Châu đưa bác nắm hành".


Tay Châu Sinh Thần vẫn cầm nắm hành, chậm chạp đưa cho ông.


Còn cô, đã nhanh chân chạy từ lúc nào rồi.


Một bữa cơm gia đình rất bình thường.


Châu Sinh Thần và cô ngồi cạnh nhau yên lặng ăn cơm, hình ảnh này rất đẹp, đến cả người khó tính như mẹ cô cũng phải thừa nhận, hai đứa rất xứng đôi. Trước khi về anh còn bị giữ lại nói chuyện.


Hầu như là bố mẹ cô hỏi, anh trả lời, thành thật đáp từng vấn đề bố mẹ cô đặt ra.


Người cô của mẹ cô là tiểu thư quyền quý trong xã hội cũ ở Thượng Hải, mẹ cô nhìn quen nên tự nhiên sẽ dựa vào đó để đánh giá mẹ Châu Sinh Thần. Bà hỏi có phải hồi nhỏ mẹ của Châu Sinh Thần không chăm sóc được anh, đều do bảo mẫu nuôi dưỡng, anh không phủ nhận. Mẹ Thời Nghi cười, đã hiểu nên trước khi Thời Nghi đi còn dặn dò cô: "Mẹ cậu ta cũng là tiểu thư gia đình có tiền có thế, người trong gia đình kiểu đó cùng con cái thường không mấy thân thiết".


Thời Nghi đáp sẽ chú ý trong việc chung đụng hằng ngày với mẹ anh.


Hai người vừa ra đến đường liền xuống xe, đi về tiểu khu nhà mình. Cô nghĩ đến những lời ban nãy lúc anh nói chuyện với bố mẹ cô, làm như vô tình hỏi: "Hồi còn nhỏ anh không sống cùng mẹ sao?"


"Có, nhưng cũng coi như không". Châu Sinh Thần cười với cô. "Cuối cùng cũng chịu hỏi anh rồi hả?"


Bị phát hiện ra, cô cười, đáp: "Sợ nếu hỏi thẳng thì anh sẽ giận".


"Đúng là mẹ anh không tự tay chăm sóc các con, anh, em anh đều là bảo mẫu chăm sóc, hơn nữa bảo mẫu của mỗi người cũng khác nhau".


Cô nói: "Bảo sao em cảm giác anh và em trai anh khác nhau nhiều lắm".


Anh không phủ nhận: "Rõ ràng là không thân thiết, anh rời khỏi nhà từ khi còn nhỏ, đến lúc kết hôn mới tiếp xúc một chút".


Thời Nghi đang nói chợt có hai chú chó nhỏ từ đâu chạy đến, ngửi ngửi chân cô, rồi sủa nhặng lên.


Châu Sinh Thần nhanh tay ôm cô về phía mình, đến khi chủ của chúng xuất hiện quát chúng im lặng, xin lỗi hai người, anh mới buông cô ra. Ban đầu Thời Nghi cũng bị dọa nhưng không quá sợ, chỉ là sự bảo vệ của Châu Sinh Thần khiến cô có chút bất ngờ.


Anh nắm tay cô, lòng bàn tay hai người đều ướt. Cô bị chó dọa, còn anh thì lo lắng cho cô.


"Em không sợ chó". Thời Nghi được anh thả ra, khẽ giải thích.


Anh như đồng ý nhưng đột nhiên kết luận một câu: "Anh sợ".


"Hả?" Thời Nghi nhìn anh.


Anh bình tĩnh nhìn cô, vài phút sau lại cười, vuốt vuốt đuôi sam của cô: "Sợ em bị chó cắn".


Chỉ đơn giản như vậy nhưng trái tim cô đã mềm ra, ôm lấy tay anh.


Anh bảo vệ cô, lo sợ cô bị tổn thương.


Hai người về đến nhà, cô nhanh tay dọn dẹp phòng sách, đặt máy tính và đồ dùng của anh vào. Đồ đạc anh thường dùng hằng ngày thật sự là không nhiều, ngoài những vật dụng mà nam giới thường có, hai chiếc máy tính, quần áo còn ngoài ra không có thêm gì. Hai chiếc máy tính một cái dùng cho phòng thí nghiệm, một cái là công việc hằng ngày.


Bình thường cô chỉ dùng một chiếc máy tính với đèn bàn, cũng rất đơn giản.


Nhưng bây giờ anh đến, dùng đến hai cái đèn bàn mà cô vẫn sợ không đủ sáng.


"Hai chiếc máy tính của anh đều dùng cùng lúc sao?"


Tiếng Châu Sinh Thần vọng ra từ phòng khách: "Ừ!"


"Vậy ổ cắm không đủ dùng rồi". Cô suy nghĩ. "Anh ngồi nghỉ đi, em xuống lầu mua ít đồ".


"Cửa hàng dưới lầu sao?" Anh đến cửa phòng, hỏi cô.


"Vâng, nếu không sẽ không đủ ổ cắm để thắp đèn".


"Được, anh biết rồi".


Anh nói xong, quay người bước ra.


Đến khi anh đóng cửa, Thời Nghi mới phát hiện, vừa rồi dường như cô đã coi anh là khách đến nhà.


Nhưng hiển nhiên anh đã tự coi mình là chủ nhân của căn nhà rồi.


Tay cô đặt trên giá sách, có một cảm giác hạnh phúc. Từ Ô Trấn về đây, một số thứ đã thay đổi, tuy nhỏ nhưng rất dễ dàng nhận ra. Không chỉ là việc họ đã thân mật hơn, mà còn... rất nhiều thứ, cô cảm nhận được sự quan tâm của anh với mình.


Cũng như trước đây, anh đã từng rất quan tâm cô vậy.


Mặc dù anh không nhớ gì hết.


Một người đàn ông trước đây không quan tâm điều gì ngoài kinh tế và nghiên cứu, thì nay đã bắt đầu chú ý đến những điều vụn vặt hơn, bắt đầu giống một người đàn ông bình thường, sẽ tự nhiên đi mua đồ dùng hằng ngày... Tay cô cầm mảnh vải sạch, bắt đầu lau dọn từng góc trong phòng, lúc sau ngăn cuối cùng của giá sách, Thời Nghi rút ra một quyển sách lịch sử.


Bìa cuốn sách vẫn còn mới, dường như chưa bao giờ được mở ra.


Rõ ràng, nhiều thứ sau khi mua về cũng chỉ mở ra xem một lần.


Xem đến đây, cô chợt nhớ ra trong túi mình vẫn còn rất nhiều ghi chép, cô lôi ra, đặt vào tập kẹp tài liệu mới, cẩn thận đặt lên chồng sách vừa xong. Liên quan đến đoạn ký ức này, cô không biết nên viết bao nhiêu nữa, chỉ hy vọng bản thân sẽ không quên quá nhiều, cũng hy vọng có thể ghi lại toàn bộ.


Những thứ đó, liên quan đến anh, là những thứ chỉ mình cô biết.


Bữa tối họ ăn uống đơn giản, sau đó anh nhanh chóng vào phòng làm việc.


Thời Nghi lấy chiếc bàn nhỏ ra ban công, cầm theo vài tờ giấy, sắp xếp trình tự thời gian của ký ức, chẳng mấy chốc đã vài giờ đồng hồ trôi qua. Công việc của cô thường bắt đầu từ chiều đến đêm, hiện tại đã mười một giờ nhưng cô cũng không cảm thấy buồn ngủ, lại nhìn phòng sách vẫn sáng đèn, cô đi làm chút đồ ăn nhẹ, gõ cửa rồi đi vào.


Châu Sinh Thần vẫn theo thói quen ở một mình, quay đầu nhìn cô dễ đến vài phút mới nhớ ra: "Em buồn ngủ hả?"


"Không có". Cô đi vào, đặt đồ ăn và cốc sữa nóng lên mặt bàn. "Em sợ anh đói, nếu đói thì anh ăn một chút đi, còn không uống chút sữa rồi làm việc tiếp".


Anh cười, lấy cốc sữa uống một ngụm.


ặt cốc xuống lại với chiếc ghế bên cạnh: "Em ngồi đây đi, nói chuyện với anh một lát".


Cô vâng lời, ngồi xuống ghế.


Mặc dù có hơi kỳ lạ nhưng ý của anh là muốn nói chuyện với cô, không để cô cảm thấy tủi thân.


Hai người nói chuyện phiếm, anh cũng tiện tay mở hòm thư cá nhân.


Tất cả được sắp xếp gọn gàng.


Cô nhìn thấy hơn chục tên người, có tập tin là "Thời Nghi"., lập tức nghĩ đến khoảng thời gian cùng anh trao đổi qua thư điện tử. Khoảng nửa năm họ chỉ dùng hình thức này để nói chuyện, khi đó cô cũng không quá hi vọng. Nhưng bây giờ quen anh, hiểu anh mới biết đây là thói quen giao tiếp thường ngày.


Rất trực tiếp, nhưng thời gian trả lời lại có thể tự do chọn lựa.


Anh giải quyết quan hệ cá nhân rất nhanh.


Châu Sinh Thần đột nhiên hỏi cô: "Em xem cái này, có nghĩ ra vế đối không?"


Thời Nghi nhìn máy tính của anh, trên bản word chỉ có một hàng chữ: "Nhất ngạc hổng, nhị sắc liên, tam bộ nhạc, tứ viên trúc, ngũ canh linh, lục yêu linh, thất nương tử, bát phách man, cửu trương cơ, thập nguyệt đào, bách nghi kiều, thiên niên điều".


Cô cười rộ lên: "Đây là tên các bài từ[1], có điều người liệt kê ra cái này cũng rất thú vị".


[1] Đây là một thể loại văn học hình thành vào thời Đường và phát triển mạnh vào đời Tống, là những câu dài ngắn khác nhau phối hợp chặt chẽ với âm nhạc. (HĐ)


"Có nghĩ ra vế đối không?"


Thời Nghi suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên các tên thuốc: "Nhất điềm hồng, nhị diệp luật, tam giác thảo, tứ quý thanh, ngũ liệm tử, lục hòa khúc, thất diệp liên, bát giác phong, cửu lí hương, thập khôi tán... ừm bách thảo sương, thiên nhật hồng".


"Đều là tên thuốc?" Anh không ngờ cô sẽ dùng tên thuốc để đối lại.


Cô gật đầu.


Anh rất nhanh gõ lại câu đối vừa xong, rồi gửi vào hòm thư điện tử.


Châu Sinh Thần đánh thêm một dòng chữ: "Đây là đáp án của Thời Nghi".


"Anh gửi cho ai vậy?" Nhìn thấy tên mình, cô tò mò hỏi.


"Là Mai Hành". Anh cười. "Cậu ta thích những thứ như thế này".


Cô nghĩ đến người tên Mai Hành này, ừ, đúng là chỉ có anh ta mới nghĩ ra những thứ này.


Châu Sinh Thần uống nốt cốc sữa, đóng máy tính: "Sáng mai bốn giờ, giờ anh phải đi rồi, ngày mai em có phải làm gì không? Hay vẫn ở nhà nghỉ ngơi?"


"Em không phải đi làm...". Cô cầm cốc. "Em nói với Mỹ Lâm là... đang tuần trăng mật".


"Tuần trăng mật?" Anh khẽ cười. "Đúng là tuần trăng mật mà".


Đêm yên tĩnh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Ngày chủ nhật của ba

Ngày chủ nhật của ba

(khotruyenhay.gq) - Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi

29-06-2016

The Soda Pop