Insane
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 12 - Đã bao giờ không vấn vương

↓↓

Anh khẳng định vô cùng đơn giản. Vậy mà cô nhìn anh cả mặt đều đỏ rực lên.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Theo m lịch, tháng Bảy là tháng của người âm.


Bởi lý do đặc biệt này mà nhà họ Châu Sinh buổi tối thường đóng kín cổng, Châu Sinh Thần không tiện về nhà giữa Trấn Giang và Thượng Hải, Thời Nghi xin nghỉ phép một tháng để ở tại Trấn Giang cùng anh. Mỹ Lâm trêu cô sắp bước vào cuộc sống của một thiếu phu nhân, nói cô không cần ở lại Thượng Hải, dù sao nơi đô thị phồn hoa đèn màu rực rỡ này cũng không thích hợp với nhà nghiên cứu của cô.


Cô cười không nói.


Mặc dù trước đây đã cùng người nhà anh ăn cơm nhưng suy cho cùng vẫn có cảm giác xa lạ.


Vì gia đình anh rất xem trọng vấn đề danh phận, bao gồm cả Tiểu Nhân, người vốn đối tốt với cô, trước mặt người lớn trong nhà cũng chỉ dám lễ phép gọi chị Thời Nghi. May mắn nhất là giờ mẹ anh không ở nhà.


Sóng ở đây không ổn định, cô chỉ có thể lên mạng vào buổi tối, dùng điện thoại bàn để nói chuyện với bố mẹ, bạn bè.


Ban ngày Châu Sinh Thần không ở nhà, cô chỉ ngồi xem sách, mệt rồi lại nhìn trời đến ngẩn người.


Những cuốn sách trên kệ thật sự là khó tìm thấy ở đâu.


Đây đều là bản đẹp được lưu giữ ở tàng thư lâu, hầu hết là bản phồn thể, còn có một số bản chép tay. Đối với cô, tàng thư lâu to lớn này vẫn có chút gì đó đáng sợ nên đều là anh đưa cô đi chọn sách, xem hết một lượt lại đổi sách khác.


Cô ở đây đã được nửa tháng, trong nhà có cả người trẻ tuổi nên không khí có thể coi là hòa hợp.


Chiều nay, Châu Văn Hạnh và Mai Hành đều tới. Lúc đó Châu Sinh Thần và cô đang chậm rãi đi bộ từ trên núi đi xuống, ánh mặt trời được tán cây ngăn lại, không khí mát mẻ, có gió, có nước.


Đi bộ mệt, liền nghỉ lại.


Dòng nước mang theo những con cá nhỏ, tuy không nhiều nhưng lại rất thích hợp với cảnh nơi đây.


Trên mặt nước chuồn chuồn đang rập rờn lượn quanh.


Cô nhìn chúng, rồi tìm một hòn đá gần đấy nghỉ ngơi. Châu Sinh Thần đứng cạnh Thời Nghi, yên lặng ngắm nhìn cô: "Văn Hạnh và Mai Hành có lẽ tới rồi".


Anh nói đến rồi, nghĩa là nhất định hai phút sau họ sẽ xuất hiện.


Thật là người có quan niệm thời gian chuẩn xác, tự nhiên những người bên cạnh bao gồm cả cô cũng sẽ hình thành thói quen giống như anh.


Quả nhiên rất nhanh một chiếc xe màu đen xuất hiện đi qua cây cầu, dừng lại cách họ một đoạn không xa. Cửa xe mở, bước ra khỏi xe đầu tiên là Mai Hành, theo sau là Văn Hạnh. Hai người tiến lại gần, dừng bên hồ nước, Văn Hạnh quay đầu cười, gọi to: "Chị dâu".


Thời Nghi cười cười: "Anh ấy vừa nói bọn em sẽ đến, thật sự là đến rồi".


"Anh em yêu cầu rất nghiêm khắc về mặt thời gian...". Văn Hạnh trêu chọc, "đến mức mà máy bay cũng không dám chậm trễ nữa là".


ây có được coi là nói xấu không nhỉ?


Mỗi lần gặp Châu Văn Hạnh, Thời Nghi đều cảm thấy cô rất gần gũi, là một trong những người đối xử thân thiện với cô. Cô gật đầu chào Mai Hành, cũng cười với Văn Hạnh khi cô ấy tố cáo thói quen chuẩn xác về thời gian của Châu Sinh Thần.


Người bị tố cáo lại tỏ ra không thèm để ý.


"Chuồn chuồn ở đây nhiều thật". Châu Văn Hạnh thấy Thời Nghi đang ngắm lũ chuồn chuồn liền thử giơ tay ra tóm lấy cánh một con. "Khi còn nhỏ thỉnh thoảng về nhà em lại bắt chơi rất vui".


Tay Văn Hạnh hơi gầy, có thể thấy do bệnh tim nên nhìn cả người cô trông rất thiếu sức sống.


Lần trước gặp mặt không có cảm giác vậy, lần này sức khỏe có vẻ xấu hơn lần trước rất nhiều.


"Người đẹp của tôi ơi, tháng cô hồn không thể bắt chuồn chuồn". Mai Hành cười lên tiếng nhắc nhở Châu Văn Hạnh.


"Tại sao?" Châu Văn Hạnh cảm thấy kỳ lạ.


Mai Hành cười ẩn ý, không giải thích gì thêm.


Châu Văn Hạnh cắn cắn môi, giận dỗi: "Anh bắt nạt em lớn lên ở nước ngoài, không hiểu văn hóa truyền thống đúng không?"


Thời Nghi nghe vậy mỉm cười: "Đây chỉ là điều cấm kỵ trong dân gian thôi, mọi người đều cho rằng chuồn chuồn và cào cào là hóa thân của ma quỷ nên trong tháng này tốt nhất không nên bắt mang về nhà, để tránh có 'bạn tốt' theo về".


Khi còn nhỏ lúc đi tảo mộ cô được người lớn nói cho nghe.


"Á?" Châu Văn Hạnh thu tay lại. "Em thường quay về đây, tuy không phải tiết Thanh minh tảo mộ hay tháng của người âm, nhưng vẫn bắt một đám về chơi...". Cô hơi sợ, không nhịn được hỏi tiếp: "Cào cào là con gì?"


Thời Nghi chưa kịp trả lời, Mai Hành đã nói cô nghe: "Là con màu xanh giống con dế trũi, anh nhớ hồi nhỏ em cũng thường hay chơi".


Mặt Châu Văn Hạnh càng trắng bệch.


Thời Nghi lo sẽ dọa cô sợ, cười nói: "Đừng sợ, đều chỉ là nói vui thôi".


Thực ra bản thân Thời Nghi sợ những điều cấm kỵ trong dân gian kia sẽ làm cô nhóc này liên tưởng đến bệnh tình của mình.


Cô đang muốn lên tiếng an ủi, Châu Sinh Thần đột nhiên lắc đầu, thở dài: "Chuồn chuồn là loại côn trùng có cánh, thường bay là là trên mặt nước kiếm ăn, sau khi giao phối, chuồn chuồn cái sẽ đẻ trứng trên cây thủy sinh, nó với linh hồn ma quỷ không có liên quan gì cả".


Đây là giải thích của một người vô thần – nhà nghiên cứu.


Mai Hành không nhịn nổi bèn trêu anh: "Nhà đại nghiên cứu, giải thích thì là vậy nhưng tôi lại là người tin vào Phật, tin vào kiếp luân hồi".


Châu Sinh Thần ngồi xổm xuống bắt lấy cánh của một con chuồn chuồn, phản lại lời của Mai Hành: "Nó đang trong thời kỳ sinh sản, sau khi nó chết đi từ ấu trùng con sẽ lột xác thành một con chuồn chuồn mới, đây là một vòng tuần hoàn rất nghiêm ngặt, có đúng vậy không?"


Mai Hành và anh quen biết đã lâu, vậy nên rất tự nhiên mà đối đáp với nhau.


Nếu nói Châu Sinh Thần không có tín ngưỡng thì không đúng.


Nên nói là anh tin vào khoa học.


Thời Nghi nghe hai người nói vậy, dùng tay chạm nhẹ vào mặt nước tạo nên những vòng tròn nhỏ.


Châu Sinh Thần của trăm nghìn năm trước đây, xông pha trận mạc không ngờ hôm nay có thể đứng ở nơi núi non, cây cối tươi tốt, phong cảnh hữu tình như vậy để bàn luận về chuồn chuồn. Hay nói cách khác, những ký ức đó của cô chỉ là một giấc mơ.


Rượu đào rót chén ngọc nhâm nhi. Chưa thoả, tiếng đàn giục ngựa đi. Chinh chiến xưa nay ai trở lại? Sa trường say ngủ, chớ cười chi![2]".


[2] Nguyên văn: Bồ đào tửu dạ quang bôi, dục ẩm tì bà mã thượng thôi. Tuý ngọa sa trường quân mạc tiếu, cố lai chinh chiến kỷ nhân hồi (葡萄美酒夜光杯, 欲飲琵琶馬上催. 醉臥沙場君莫笑,古來征戰幾人回), là bài Lương Châu từ (凉州词) của Vương Hàn, bản dịch của Phụng Hà. (HĐ)


Những câu thơ này đến nay vẫn tồn tại mà người viết lên nó đã đi vào lịch sử.


Có người như Châu Sinh Thần ở đây, tự nhiên cái không khí có chút quỷ dị sẽ bị phá vỡ, nhờ đó mà Châu Văn Hạnh yên tâm hơn nhiều. Văn Hạnh mặc dù học y nhưng vẫn mang tâm hồn thiếu nữ, lại sống trong gia đình truyền thống gia giáo như vậy, tự nhiên cũng rất kiêng kỵ với quỷ thần.


Trước khi rời đi, Châu Văn Hạnh còn làm động tác tạm biệt với mấy con chuồn chuồn, còn lẩm bẩm mấy lời đại loại như trước đây không cung kính với các tiền bối, xin chớ trách tội.


Tháng của người âm, người nhà họ Châu Sinh ăn cơm sẽ thiếu vài người, các món ăn đều đơn giản.


Châu Sinh Thần đại diện cho lớp trẻ gia đình mời rượu với người lớn trong nhà, mỗi ly rượu đều rót đầy tràn.


Ban đầu Thời Nghi không cảm thấy gì nhưng qua chuyện chiều này lại thấy anh là một người khá mâu thuẫn. Cũng khó trách anh công khai biểu thị không muốn sống trong gia tộc.


Bởi Mai Hành và Văn Hạnh đã đến nên buổi tối ở đây có thể coi là có hơi người.


Mai Hành ngồi nói chuyện phiếm với Văn Hạnh và Thời Nghi, Châu Sinh Thần cũng ngồi đó, chỉ có điều anh đang đọc một số tư liệu mà có cho Thời Nghi xem cô cũng không hiểu nổi. Cô ngồi dựa vào anh, Châu Sinh Thần cũng rất tự nhiên một tay ôm eo cô, tay kia tiếp tục nhấn vào máy tính.


Thời Nghi không muốn làm phiền đến anh, chỉ ngồi đó yên lặng nghe hai người kia nói chuyện.


Mai Hành thật sự là người biết nói chuỵện, nhưng cũng lại rất biết cách dọa người, nói đi nói lại, lại quay về vấn đề về linh hồn ma quỷ, lại còn rất "thành ý". liên tưởng đến cấu trúc của căn nhà họ Châu Sinh đang sống này.


"Cái tàng thư lâu đó ấy...". Mai Hành nói đến đây.


"Dừng, dừng lại...". Châu Văn Hạnh đang ngồi dựa vào Thời Nghi, ngay lập tức thẳng người lên: "Không được nói đến tàng thư lâu".


Mai Hành thấy kỳ lạ: "Tại sao không thể nhắc đến".


"Chị dâu em rất thích đến đó!" Châu Văn Hạnh ngăn anh lại. "Nếu như anh nói ra, lần sau chị ấy không dám đi nữa thì sao?"


Mai Hành có chút bất ngờ, lại nhìn Thời Nghi.


Cô thành thật nói với anh: "Tốt nhất là đừng nói đến nó, nếu không em sợ thật sự không dám đi".


"Sách ở đó anh cũng đã đọc rất nhiều". Mai Hành cảm thán. Dường như nhiều năm rồi không có ai đến đó".


Thời Nghi nghĩ lại, cũng biết ở đó mặc dù có người quét dọn nhưng đúng là không có hơi người.


Châu Văn Hạnh chuyển chỗ ngồi, tiện tay cầm cốc trà, mở miệng nói: "Anh thích đọc văn học cổ, đúng là nên sinh ra trong nhà họ Châu Sinh mới đúng. Anh xem các anh chị em em, người thích những thứ đó thật sự không nhiều".


Mai Hành chỉ cười, ánh mắt lại có chút ưu tư: "Đúng vậy, thật sự là ít".


"Hồi đầu tháng cái đề bài anh đưa ra đã có người giải được chưa?"


"Đề bài?"


Châu Văn Hạnh nhắc nhở anh: "Chính là cái câu đối anh đưa ra cho mọi người đó. Sau này em có hỏi anh để làm gì, anh chẳng trả lời là để chọn vợ còn gì".


Thời Nghi nghe đến đây nghĩ ngay đến câu đối mình giúp Châu Sinh Thần giải.


Cô xoay người, nhìn Châu Sinh Thần.


Hiển nhiên anh không nghe thấy gì hết, vẫn chuyên tâm nhìn vào thứ đồ trong tay.


Mai Hành ho nhẹ: "Chỉ là đùa thôi mà".


"Không ai trả lời được hả?" Châu Văn Hạnh truy hỏi đến cùng.


"Thực ra là có". Mai Hành sờ nhẹ vân gỗ trên tay ghế. "Chị dâu em".


"Chị Thời Nghi?" Châu Văn Hạnh thật sự ngạc nhiên.


Thời Nghi vội vàng giải thích: "Chị chỉ là tiện tay đưa ra đáp án cho anh Châu Sinh Thần".


Văn Hạnh lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh kém hơn anh trai em rất nhiều nên đừng có ý đồ gì với chị dâu em".


Cô nói đùa, Mai Hành lại cố ý ho nhẹ, ánh mắt muốn nói rằng em đừng có nói linh tinh như vậy.


Thời Nghi thấy ngại khi ngồi đó, cô muốn đứng lên.


"Sao vậy?" Châu Sinh Thần thấy cô ngọ nguậy, cuối cùng ánh mắt cũng rời khỏi chiếc máy tính.


"Em đi pha trà cho mọi người".


"Để Liên Tuệ đi pha". Anh nói.


"Để em đi thì hơn". Cô gỡ tay anh, tự mình đi pha trà.


Đến khi nhìn đồng hồ gần chín giờ mới phát hiện chỉ còn lại hai người họ.


Thời Nghi nghĩ do sáng nay nói chuyện về ma quỷ nên cô ngồi trên ghế cứ bứt rứt tâm thần, đọc sách cũng không yên, cứ xoay đi xoay lại nhiều lần, khiến anh chú ý.


Châu Sinh Thần đến trước mặt Thời Nghi, ngồi bên cạnh cô, khẽ hỏi: "Em có tâm sự sao?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Những nỗi đau là gió

Những nỗi đau là gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hay gã

25-06-2016
Mặn mòi vị biển

Mặn mòi vị biển

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi

24-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Tình trong biển tình

Tình trong biển tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Cái đuôi

Cái đuôi

Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa "mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng

24-06-2016