Ring ring
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 129 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 12 - Đã bao giờ không vấn vương

↓↓

"Không có!" Cô trả lời anh. "Chỉ là đang nghĩ linh tinh thôi".

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Nghĩ gì vậy?"


"Em tin Phật hay những thứ như vậy, liệu anh có mất hứng không?"


"Vấn đề này hồi tháng Năm em đã hỏi anh rồi".'


Đúng là trí nhớ tốt thật. Hình như lần đầu tiên cùng mẹ anh đi dâng hương, cô đã hỏi điều này rồi.


Khi đó Châu Sinh Thần đứng bên ngoài đình, không có ý định vào bên trong, sau đó nói với cô rằng anh không có tín ngưỡng.


Cô nhìn anh, nghĩ một chút, rồi chuyển chủ đề câu chuyện: "Thật là làm khó cho anh rồi, mỗi ngày còn phải... mời rượu 'người lớn'".


Châu Sinh Thần cười một tiếng, vỗ nhẹ lên khuôn mặt cô: "Dù có kiên trì với nguyên tắc của mình đi nữa cũng không thể tránh khỏi quan hệ giữa người với người, có khi nhượng bộ một chút cũng không coi là làm khó bản thân".


Cô dạ một tiếng, tùy ý anh vuốt ve mặt mình.


"Huống hồ, chỉ là rót rượu mà thôi". Anh cúi đầu, ghé sát mặt cô. "So với nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thì dễ dàng hơn nhiều".


Lời anh nói có chút tự giễu lại có chút bông đùa.


Trong phòng đủ loại đèn treo tường màu sắc ấm áp, phía bên ngoài là đèn lồng. Cô đang ngồi bên cửa sổ, từ đây nhìn ra có thể nhìn thấy một dãy đèn lồng ngang tầm mắt và cả cảnh người đi lại trước mặt.


Một ngày trước và sau tiết Vu Lan, nhà họ Châu Sinh không tắt đèn vào buổi tối.Đèn đuốc sáng trưng liền ba đêm.


Ở nơi này, dường như có thể chặn được nhịp trôi của thời gian.


Không thể phân định rõ thời nào triều nào, không thể phân định rõ họ tên ai với ai.


"Anh định tặng em một số thứ, em thích gì?" Anh thấp giọng.


Mắt Châu Sinh Thần như sáng lên, lấp lánh trong đêm tối, vẻ lạnh lùng của một người trí thức như anh bỗng mất đi ít nhiều, khiến cô cảm thấy rất quen thuộc. Thực ra ngoài đôi mắt trong suốt như nước, cũng không còn điểm nào chung nữa.


"Sao tự nhiên lại muốn tặng quà cho em thế?"


"Cũng không rõ nữa". Anh cười khẽ.


Thời Nghi không nhịn được cười, khẽ trêu anh: "Anh muốn tặng quà cho em, nhưng anh lại không biết nguyên nhân?"


Có lẽ là bản năng".


"Bản năng?"


Dường như anh đang cân nhắc việc dùng từ, dừng lại một lúc: "Hành động bản năng của một người đàn ông đối với... người con gái mà anh ta yêu".


Thời Nghi dịch người, khẽ nói: "Anh muốn tặng gì thì cứ tặng nấy đi". Những thứ đang tồn tại này đều chỉ là những vật ngoài thân, sống không mang theo, chết cũng không cầm đi được, cô không quan tâm thứ anh tặng cô là gì, chỉ cần câu nói đó của anh là đủ rồi.


Thời Nghi mặc váy ngủ, cổ áo hơi thấp, dịch người một chút, nên cổ áo trễ xuống. Anh ngồi cạnh, ôm lấy eo cô, trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi đó, ánh mắt của anh từ gương mặt cô trượt xuống trước ngực, đến đường cong của eo. Thời Nghi bị nhìn đến mờ mịt, trong không gian yên tĩnh khiến người ta không thể kiềm chế này, cô khẽ cựa ngón tay, lúc đầu chỉ muốn xóa đi cái cảm giác nóng rữc khó chịu, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, lại đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt anh.


Cô không hiểu thấu suy nghĩ của anh.


"Tặng ngọc vậy, em quen đeo loại nào?" Cuối cùng anh nhìn vào mắt cô.


"Tại sao lại là ngọc?" Cô ngẫm lại liền hiểu ra bèn nói: "Gia đình anh thật truyền thống".


Anh cười, trượt tay vào cổ chiếc váy ngủ, lướt xuống sau lưng, kéo chiếc váy ngủ tuột xuống quá nửa: "Em đọc qua Thuyết văn giải tự[3] chưa?"


[3] Thuyết văn giải tự của Hứa Thận là cuốn từ điển từ nguyên chữ Hán đầu tiên của Trung Quốc. Cuốn sách giải thích nguồn gốc chữ Hán căn cứ trên cơ sở nghiên cứu chữ Triện. (HĐ)


"Có đọc qua một chút, nhưng nhớ không rõ".


Nội y của cô đã bị cởi ra, nằm gọn trên tay anh.


Anh cúi người xuống: "Ngọc chính là thứ đá tượng trưng cho sắc đẹp"., anh thì thầm, "tặng cho em sẽ rất hợp".


Ngực cô kề sát áo sơ mi của anh, có chút không thoải mái vì ma sát. Hai người nằm trên giường, cô không kìm được khẽ rên lên, đúng lúc nghe thấy tiếng Liên Tuệ và Liên Dung nói chuyện ngoài cửa sổ, rồi giọng nói của hai cô gái bỗng ngừng bặt. Miệng của cô cũng bị anh lấp đầy.


Hai cô gái nhanh chóng đoán ra chuyện ở trên lầu.


Tất cả những âm thanh đều biến mất.


Chỉ còn tiếng ve kêu, nhịp điệu gấp gáp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.


"Thời hữu mỹ nhân, Nghi gia nghi thất[4]". Anh ghé sát tai cô, giải thích tên cô.


[4] Nguyên văn chữ hán: 时有美人,宜家宜室 có nghĩa là, có nàng mỹ nhân, nên bề gia thất yên ấm thuận hoà. "Nghi gia nghi thất". là câu thơ trích trong bài Đào yêu – Kinh Thi miêu tả cô gái xinh đẹp, khi về nhà chồng ắt sẽ hoà thuận, ấm êm (HĐ)


Thời Nghi.


Thời hữu mỹ nhân, Nghi gia nghi thất.


Tên của cô, anh đã giải thích như thế.


Sáng sớm ngày hôm sau, khi Thời Nghi tỉnh giấc Châu Sinh Thần đã không còn ở đó.


Cô một mình ở trong căn phòng nhỏ, thảnh thơi ăn sáng. Liên Dung và Liên Tuệ đều rất cẩn thận chăm sóc cô. Trước đó vài ngày, buổi sáng hai cô gái vẫn còn tán gẫu với Thời Nghi, nhưng vì đêm qua... Cô có chút xấu hổ, cũng không nói nhiều với ọ nữa. Đợi đến khi cô bỏ thìa xuống, Liên Tuệ thu dọn bát đĩa trên bàn, cuối cùng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "Hôm nay là tiết Vu Lan, sẽ thả đèn".


"Sẽ thả đèn ở đây sao?" Cô chưa bao giờ thả đèn vào tiết Vu Lan, chỉ được thấy thả đèn trời một hai lần vào dịp tết Nguyên Tiêu.


"Vâng!" Liên Dung cười. "Năm nào cũng có".


Người là dương, quỷ là âm, đất là dương, nước là âm.


Đèn trời và đèn hoa đăng đều là những cảnh đẹp. Đáng tiếc ở một đô thị quá phồn hoa như Thượng Hải, những tập tục này đều không còn nữa. Cô nhớ mỗi năm vào tiết Vu Lan này, đa số đều kết thúc công việc thu âm của ngày hôm đó sớm hơn, tất cả mọi người còn lẩm nhẩm câu: "Lễ Vu Lan, về nhà sớm hơn một chút, không nên lang thang ngoài đường".


Cậu hai và mợ hai cũng vừa đến rồi ạ". Liên Tuệ nghĩ tới điều gì đó. "Mợ hai đang có thai, sẽ không đi thả đèn".


Thả đèn chiếu rọi cõi u minh.


Đây là điều kiêng kị với phụ nữ đang mang thai, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi trong bụng.


Thời Nghi nhớ đến lần trước khi cô tới, người phụ nữ kia có chút không thoải mái. Nhưng có vẻ như tất cả mọi người đều rất lạnh nhạt với câu chuyện kia, kể cả Liên Tuệ khi nói đến việc Đồng Giai Nhân đang mang bầu, chỉ mang ngữ khí trần thuật, không hề tỏ thái độ gì. Cô vốn muốn hỏi một hai câu, cuối cùng chỉ "ừ". một tiếng.


Cô nhớ tới lời Châu Sinh Thần:


Biệt thự này có tất cả sáu mươi tám khu, một nghìn một trăm mười tám phòng, rất nhiều người, vô cùng phức tạp.


Vì thế nên ít hỏi và ít nói thì sẽ tốt hơn.


Buổi tối Châu Sinh Thần không quay về, bữa tối chỉ có mình cô ăn trong phòng.


Cô biết, mẹ của anh và vợ chồng Châu Văn Xuyên đều đã thống nhất với nhau, có lẽ vì sợ mẹ anh sẽ làm cô khó xử nên anh mới sắp xếp như vây. May mà vẫn còn Châu Văn Hạnh xuất hiện đúng lúc khiến cho cô cảm thấy an lòng chút ít. Tranh thủ lúc Thời Nghi vừa dùng xong bữa tối, Văn Hạnh có ý đưa cô đi thả đèn.


Tối nay mẹ em sẽ không đi thả đèn". Châu Văn Hạnh cười. "Chị đừng quá căng thẳng".


Cô "ừ". một tiếng: "Bác ấy không được khỏe à?"


"Có lẽ vậy, em không rõ lắm, bữa tối có vẻ vẫn ổn mà". Châu Văn Hạnh nghĩ một lúc, "Cũng có thể là không muốn đi".


Hai người vừa nói chuyện, vừa lấy chiếc đèn trong tay thả xuống mặt nước.


Trên mặt nước có gió, thổi những chiếc đèn hoa sen bập bềnh ẩn hiện.


Hai bên bờ đều là người nhà họ Châu Sinh, trẻ có già có, vài ba người đứng ngoài, thoải mái nói chuyện.


Lúc đầu Thời Nghi không muốn ngồi thuyền, nhưng Văn Hạnh cứ khăng khăng, cô cũng không nói gì nữa.


Văn Hạnh ngồi trên thuyền, đang nói chuyện rất vui vẻ, Không nhịn được cười khẽ: "Có một năm vào tháng Bảy em tới Singapore, tận mắt thấy một buổi biểu diễn ca nhạc ngoài trời, các ngôi sao đứng phía trên biểu diễn, ở dưới có chỗ ngồi nhưng không ai ngồi. Em ấy à, rất tự nhiên chạy tới ngồi xuống...". Cô vừa nói vừa cười, không kìm được ho mấy tiếng, "Sau đó em bị bạn cùng học gọi đứng dậy, lúc đó mới biết đó là chỗ ngồi dành cho ma quỷ".


Mới nhìn thì thấy bình thường, nhưng không hiểu sao, ho càng lúc càng dữ dội.


Thời Nghi vuốt nhẹ lưng cô: "Gió to rồi, có muốn quay lại bờ không?"


"Dạ vâng, được ạ". Sắc mặt của Văn Hạnh hơi tái, cô thở bằng miệng, dựa khẽ vào lòng cô.


Cô cầm lấy cổ tay của Văn Hạnh.


Nhịp tim rất nhanh, cũng rất yếu.


Cô không hiểu lắm, chỉ cảm thấy rất không ổn. Hơn nữa nhìn sắc mặt của Văn Hạnh, càng nhận ra tình thế hiện tại.


Cảm phiền quay lại bờ giúp với". Thời Nghi quay đầu, nhìn người lái thuyền.


Có người đáp lại rất nhanh chóng, bắt đầu quay đầu thuyền, hướng về phía họ vừa rời đi.


"Chị dâu, em đau đầu lắm, chỉ ngồi trong này thôi". Giọng Văn Hạnh rất gấp gáp.


Thời Nghi vội đưa tay ra, muốn đỡ cô đổi chỗ vào trong ngồi, thuyền bỗng nhiên khẽ chao đảo, cô đứng không vững, ngã chúi về phía trước. Trọng tâm đột nhiên thay đổi, chỉ kịp buông Văn Hạnh ra, rồi rơi xuống hồ.


Chìm trong làn nước lạnh buốt, bóng tối u ám bao trùm.


Cô không biết bơi, uống vài ngụm nước, rồi chìm dần.


Chỉ một thoáng mà ngỡ như vài tiếng đã trôi qua, tất cả mọi nguồn sáng đều nằm trên mặt nước, nước ở mọi nơi, bóng tối bao trùm. Trước khi cô rơi vào vô thức, chỉ biết liều mạng nín thở...


Và cứ thế, ý thức dần dần biến mất.


...


Xung quanh không còn nước nữa. Thời Nghi dựa nửa người vào bên cạnh chiếc ghế tựa bằng trúc, tay bám thành ghế.


Người trước mặt cô đang ngồi dựa vào chiếc ghế trúc trong thư phòng, có vệt nắng từ ngoài cửa sổ chiếu tới, bóng nắng đổ trên người anh, ánh mắt trong suốt như nước, anh ngẩng đầu lên.


Châu Sinh Thần đang nhìn cô.


Trong đôi mắt ấy, là hình ảnh của Thời Nghi.


Cô muốn đưa tay chạm vào gương mặt anh, tới giữa chừng lại không dám đưa gần thêm nữa...


"Thời Nghi?"


Bức tranh xưa cũ ấy mau chóng biến mất.


Đầu cô đau như muốn nứt ra, phần bụng cũng rất đau.


Từ cảnh sắc tươi đẹp đến bóng tối u ám, cô tỉnh lại cảm thấy rất mệt mỏi, dưới ánh trăng mờ mờ cô nhận ra Châu Sinh Thần.


Vạt áo trước của anh ướt đẫm, cả người đang quỳ, hai tay chống bên cạnh người cô, khẽ gọi: "Thời Nghi".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Vết rạn

Vết rạn

Chưa bao giờ gã có suy nghĩ sẽ gánh vác cả một gia đình, Diễm Ngọc chỉ vừa gợi

24-06-2016
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Gửi cô dâu của anh

Gửi cô dâu của anh

Ngày ta nói yêu nhau, anh đã hỏi: "Lấy anh sẽ vất vả lắm đấy, em có sợ không?" Em

28-06-2016
Đến lượt em tỏ tình

Đến lượt em tỏ tình

Dù đã quen với việc cứ dăm bữa nửa tháng Minh lại xuất hiện bên một em người yêu

30-06-2016
27 Nhát Dao Bí Ẩn

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời

20-07-2016 6 chương
Amour

Amour

Một người đuổi theo một người. Còn một người mải đuổi theo một người khác. Họ

24-06-2016
Binh pháp tỏ tình

Binh pháp tỏ tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tháng năm có

27-06-2016